Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 203: Ha ha ha, ta rốt cục cũng phá được phong ấn để ra ngoài rồi

Chương 203: Ha ha ha, ta rốt cục cũng phá được phong ấn để ra ngoài rồi
Tống Thư Hàng yên lặng nhìn Hoàng Sơn tiền bối đột nhiên chạy cách xa mình 3m, lòng hắn như có hàng vạn con đà mã đang lao qua:
“Hoàng Sơn tiền bối, sao tự dưng ngài lại chạy ra xa thế?”
“...” Hoàng Sơn Chân Quân.
Tống Thư Hàng:
“Hoàng Sơn tiền bối, có phải ngươi đang nghĩ tới chuyện gì không phải phép lắm đúng không?”
Hoàng Sơn Chân Quân cười khan:
“Đâu có, nãy ta lỡ đánh rắm nên mới nghĩ là né ra xa chút thì tốt hơn.”
Tiền bối lừa ai thế hả? Đến cái cảnh giới như ngài rồi, sao có thể đánh rắm chứ?
Hơn nữa, dù ta chưa mở tị khiếu, nhưng khứu giác cũng đã nhạy hơn người thường mấy lần, nếu ngươi đánh rắm thật thì ta đã ngửi thấy từ lâu rồi.
Nhất định phải nắn lại cái suy nghĩ sai lầm của tiền bối về mình! Tống Thư Hàng quyết định chuẩn bị tâm sự mỏng với Hoàng Sơn Chân Quân một phen!
Đúng lúc này... Bạch Tôn Giả đi tới trước mặt Lãnh Diễm Kiếm Lưu Thiên Túng.
Bấy giờ, Lưu Thiên Túng còn chưa bình tâm trở lại, ánh mắt ngây ngốc như đang chìm vào ngõ kịp, khiến tâm trí hắn vô cùng mờ mịt.
Đột nhiên, hắc lắc đầu nguầy nguậy:
“Không thể nào, rõ ràng điều mình thấy năm ấy chỉ là ảo giác mà thôi.”
Năm đó, lúc tìm được động phủ của vị tu sĩ nọ, hắn cho rằng pho tượng kia cũng là một bảo vật nên mới vác ra.
Nhưng trên đường đi, pho tượng ấy tỏa ra sức hút khôn cùng, thậm chí, trong lúc vác nó, dù là nhắm mắt hay mở mắt thì trong tâm trí hắn cũng hiện lên bóng hình của một người đàn ông tuấn mỹ... Điều này khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Vậy nên, hắn mới quyết định là phải chôn lại pho tượng ấy xuống đất.
Nhưng dù thế, hình bóng của người đàn ông tuấn mỹ nọ vẫn không thể xóa nhòa, nó ảm ảnh gã suốt một năm ròng mới chịu giải thoát cho hắn. Ấy quả là một trải nghiệm ác mộng.
Hắn cứ tưởng trên pho tượng ấy có lời nguyền áo, dù sao thì hắn từng đi trộm ở rất nhiều động phủ của cổ tiên, thậm chí còn trộm cả mộ của người ta, nên từng gặp ra rất nhiều loại nguyền rủa.
Nhưng chuyện bây giờ là sao —— cái ảo giác ám ảnh hắn suốt một năm ấy, giờ lại đang đứng sờ sờ trước mặt?
“Xin chào.”
Bạch tiền bối vẫy vẫy tay với Lãnh Diễm Kiếm.
“Chào tiền bối.”
Lãnh Diễm Kiếm tập trung toàn bộ tinh thần, từng chân tơ kẽ tóc đầu sẵn sàng đón địch.
“Ngươi không cần phải căng thẳng thế đâu, ta không định làm hại ngươi. Ta chỉ định nói là cây Lưu Tinh kiếm ngươi đang cầm kia là của ta, năm đó, nhân lúc ta bế quan ngươi đã lấy nó đi. Giờ ta vất vả lắm mới xuất quan được, cũng đến lúc lấy Lưu Tinh kiếm về rồi.”
Bạch Tôn Giả nói nhẹ nhàng.
“Lúc bế quan?”
Lãnh Diễm Kiếm đờ người, sau đó, hắn như chợt hiểu ra điều gì!
“Ngươi đoán đúng rồi. Lúc ấy, bởi một chiêu bí pháp nên ta mới hóa thành pho tượng. Sau đó, ta nhớ rõ là ngươi mang ta ra khỏi động phủ, sau đó lại chôn ta xuống đất.”
Bạch Tôn Giả nói rất điềm nhiên.
Lãnh Diễm Kiếm thì vã mồ hôi lạnh, mồ hôi tuôn ra như thác đổ, không tài nào ngừng lại nổi.
Một lúc sau, Lãnh Diễm Kiếm nghiến răng nghiến lợi, nâng cây Lưu Tinh kiếm trong tay, chậm rãi đưa về phìa Bạch Tôn Giả —— không cần biết Lưu Tinh kiếm có phải là của vị tiền bối này không, chỉ dựa vào thực lực Tôn Giả thất phẩm của ngài ấy, dù ngài ấy có muốn cướp Lưu Tinh kiếm, Lãnh Diễm Kiếm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dâng lên.
Huống hồ gì cây Lưu Tinh kiếm này còn thuộc về người ta.
Không đợi Lưu Thiên Túng đưa Lưu Tinh kiếm cho Bạch Tôn Giả, chính cây kiếm ấy đã tự kêu lên vui sướng rồi phóng tới bên Bạch tiền bối, sau đó vì bay múa vòng vòng quanh hắn như một con cá đang bơi lội.
Thần kiếm có linh, hiển nhiên là cây Lưu Tinh kiếm này đã là một thần kiếm có được”
kiếm linh” của mình.
Bạch Tôn Giả mỉm cười, nhẹ nhàng võ võ Lưu Tinh kiếm một cái. Lưu Tinh kiếm run lên với vẻ sung sướng rồi rơi xuống bên hông của Bạch Tôn Giả.
Bấy giờ, Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi:
“A, Bạch tiền bối, là Lưu Tinh kiếm chứ không phải Lưu Tiên kiếm sao?”
Nãy hắn vừa liếc nhìn thấy trên kiếm có khắc chữ Lưu Tinh kiếm.
“Trước giờ nó vẫn là Lưu Tinh kiếm mà.”
Bạch Tôn Giả quay đầu lại cười, rồi bảo.
“Thư Hàng, kiếm lấy về rồi. Ngươi có bận gì không? Nếu không thì chúng ta về đi!”
Tống Thư Hàng đáp:
“Nếu không vội, chúng ta đợi Tô Thị A Thất tiền bối một chút được không?”
“Được.”
Bạch Tôn Giả gật đầu.
Bấy giờ... Lãnh Diễm Kiếm vác theo cái vẻ mặt rối rắm bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
“Tiền bối, vãn bối có thể hỏi một chuyện không?”
Dù vẻ mặt vô cùng rối rắm, nhưng ánh mắt hắn lại kiên định vô cùng.
“Hỏi ta sao?”
Bạch tiền bối quay lại nhìn với vẻ nghi hoặc, rồi gật đầu bảo.
“Hỏi đi.”
“Tiền bối, ngài có phải là nữ giả nam không?”
Ánh mắt của Lãnh Diễm Kiếm mang theo chút hy vọng.
Hoàng Sơn Chân Quân đứng cạnh lén ôm mặt —— bởi Lưu Thiên Túng không phải người đầu tiên hỏi điều ấy, mà khéo cũng chẳng phải người cuối cùng.
“Ừm, nếu ngươi thấy điều ấy giúp ngươi cảm thấy thoải mái hơn, thì ta trả lời rằng mình là nữ giả nam cũng được. Nhưng ngươi có tin không?”
Bạch Tôn Giả gãi gãi tóc, đáp lại.
“...Vãn bối, thất lễ rồi.”
Lãnh Diễm Kiếm cung kính hành lễ với Bạch Tôn Giả, rồi bay lên trời, vừa cười sang sảng vừa bay xa.
Còn vị hậu bối Đường Đường thuộc Không Không Đạo Môn đứng cạnh thì đã bị Lãnh Diễm Kiếm bơ đi, bỏ lại chẳng thèm để ý.
Tống Thư Hàng chớp chớp mắt, hắn thấy mình như vừa được chứng kiến một cảnh máu chó trong bộ phim não tàn.
Bấy giờ,Hoàng Sơn Chân Quân lặng lẽ kéo Tống Thư Hàng sang bên rồi truyền âm nhập mật:
“Thấy chưa? Nếu không muốn gặp phải trường hợp như hắn thì phải chăm nhớ tới Tô Thị A Thập Lục, hoặc Vũ Nhu Tử cũng được, hoặc là xem nhiều ảnh của Lệ Chi Tiên Tử cũng được. Rồi đừng có mơ mộng hão huyền, Bạch tiền bối không phải nữ giả nam đâu, phải cắt đứt ngay cái tâm tư đó đi!”
“Tiền bối.”
Tống Thư Hàng cười khổ, hắn không thể truyền âm nhập mật nên cũng chẳng thể giải thích rằng, lúc trước hắn bảo Bạch Tôn Giả”
đẹp” là chỉ đứng ở góc độ thưởng thức mà thôi! Hắn cũng chưa từng tơ tưởng đến việc Bạch tiền bối có phải là nữ phẫn nam trang hay không nha.
“Cố lên!”
Hoàng Sơn Chân Quân giơ ngón cái với Tống Thư Hàng, rồi lại lui sang một góc, nhìn Vân Vụ đạo trưởng đang bị phong ấn trong ngũ chỉ sơn phong ấn pháp.
Để Vân Vụ đạo trưởng không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài, Hoàng Sơn Chân Quân đã thần gia tăng lượng sương mù quanh hắn, tạo thành một lớp cách âm, cách tầm nhìn, cách cả cảm ứng.
Vậy nên, vân Vụ đạo trưởng cứ như đang chơi game offline vậy, còn đương mải mê tìm các phá giải phóng ấn của Hoàng Sơn, không biết chút gì về những chuyện vừa xảy ra ở ngoài kia.
Để xem hắn phá lớp phong ấn này kiểu nào! Hoàng Sơn Chân Quân cũng đang ngóng được xem cái trò này lắm.
...
...
Lúc này, Bạch tiền bối quay sang vẫy tay với Tống Thư Hàng, hỏi:
“Thư Hàng, chuyến đi tới thành phố J lần này có suôn sẻ không? Sao lúc sau lại gặp đệ tử của Vô Cực Ma Tông thế?”
“Nếu nói suôn sẻ thì đúng là vô cùng suôn sẻ.”
Tống Thư Hàng cười nhẹ, sau đó hắn bắt đầu kể lại những chuyện mình vừa trải qua trong sáng nay.
Từ việc gặp phải oán quỷ, cho đến chuyện bất cẩn giết chết con quỷ đó, rồi cả chuyện Tam Nhật sư huynh không quản cách xa ngàn dặm chạy tới giúp hắn một tay... Sau đó là chuyện phát hiện một đống dược liệu để luyện chế khí huyết đan ở chỗ các thuộc hạ cũ của đàn chủ. Cuối cùng là chuyện bị Cảnh Mạch đà chủ và Bán Hồ Đạo Nhân đuổi giết.
Nói đến đây, Tống Thư Hàng không khỏi đưa mắt nhìn qua Cảnh Mạch đà chủ —— lần tới thành phố J, điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối là không moi được tin về cái phân bộ của Vô Cực Ma Tông nơi Quỳ Hoa Tu Sĩ hoạt động.
Nhưng xem ra, hiện đã có Cảnh Mạch ở đây, chẳng lẽ còn sợ không moi được tin về cái phân bộ đó sao?
Tức là, cái câu chúc phúc mà Bạch tiền bối để lại cho mình trên tập danh sách dược liệu, đã hoàn thành một cách mỹ mãn!
Ngẫm lại mà thấy lợi hại thật đấy.
“Ha ha ha, may mắn đấy, đến cả dược liệu của khí huyết đan cũng có hết rồi.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười.
Hoàng Sơn Chân Quân đứng bên không khỏi liếc Tống Thư Hàng một cái —— chẳng lẽ Thư Hàng tiểu hữu đi theo Bạch tiền bối nên mót được vận số thật à? Chuyến hành trình tới thành phố J này của hắn may mắn đến độ quái lạ, có phong phạm của Bạch Tôn Giả thật ấy chứ.
“Thư Hàng, giờ ngươi đã mở tị khiếu rồi, tuy nói rằng chỉ cần có khí huyết đan là có thể gia tăng tốc độ tu luyện tị khiếu của ngươi, nhưng nhanh lắm cũng phải mất chừng một năm.”
Bạch Tôn Giả nhéo nhéo cằm rồi nói.
“Thực ra, nếu ngươi đủ may mắn thì...”
Nghe tới cái cậu đó, Tống Thư Hàng giật thót lại, định bụng ngăn lại ngay nửa câu sau của Bạch tiền bối.
Hắn đã được trải nghiệm sâu sắc”
chúc phúc của Bạch tiền bối” là thứ có uy lực mạnh mẽ thế nào. Câu chúc viết trên giấy thôi mà đã khiến hắn suôn sẻ thế rồi, nhưng sau suôn sẻ là bị hai vị tu sĩ tứ phẩm đuổi giết, suýt chút nữa là mất mạng.
Nếu giờ Bạch tiền bối trực tiếp nhả ra lời vàng ý ngọc, nói thẳng lời chúc thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
Tiếc rằng hắn vừa đứng lên, thì nửa câu sau của Bạch tiền bối đã trôi ra:
“Ừm, ta nhớ chừng mấy trăm năm trước, có một tu sĩ sở hữu một viên kỳ thạch thì phải? Hình như là vật đến từ vũ trụ, rất thần kỳ. Viên đá ấy có một luồng năng lượng đặc biệt, không phải linh lực, không phải thứ năng lượng tu sĩ có thể chuyển hóa. Nhưng thứ năng lượng từ viên kỳ thạch ấy lại gia tăng tốc độ”
khai khiếu” của tu sĩ nhất phẩm. Ta nhớ rõ, viên kỳ thạch ấy từng khiến giới tu sĩ dậy lên hỗn loạn hay sao ấy?”
“Đúng rồi, ta cũng nhớ vậy.”
Hoàng Sơn Chân Quân tiếp lời.
“Viên kỳ thạch ấy được giới tu sĩ gọi là Ngộ Đạo thạch. Chỉ cần ngồi bên viên đá ấy là có thể linh ngộ được sự kỳ diệu của đại đạo. Khi tu sĩ nhất phẩm đứng gần kỳ thạch, quá trình đột phá khiếu huyệt trong cơ thể sẽ vô cùng suôn sẻ, gần như là chẳng thất bại bao giờ. Nhưng tiếc rằng, không biết viên đá đó đã rơi vào tay thế lực, hay vị đại năng nào.”
“Nếu Thư Hàng có được viên kỳ thạch ấy, không chừng chỉ cần bốn năm, ngươi có thể đột phá tam khiếu”
nhãn, nhĩn, khẩu”, rồi vượt long môn, tấn chức lên nhị phẩm.”
Bạch Tôn Giả cảm thán.
“Sao có thể chứ. Ta đâu có may mắn như vậy.”
Tống Thư Hàng vội vàng phất tay chối —— nãy Bạch tiền bối có nói, viên kỳ thạch ấy dường như không phải đồ cho mẹ trái đất sinh ra mà đến từ vũ trụ thần bí.
Vậy tức là, rất có thể, viên đá đó sẽ rơi từ trên trời rơi xuống như thiên thạch chăng?
Mong rằng lời chúc phúc của Bạch tiền bối không có tác dụng.
Nếu không, sau này, hắn lúc nào cũng nơm nớp lo xem có thiên thạch hay gì đó rơi xuống đầu, khiến mình bị đập nát tươm nhỉ?
Giữa lúc cả ba đang chuyện trò, phong ấn của Vân Vụ đạo trưởng cuối cùng cũng xuất hiện biến đổi.
Ngũ chỉ sơn phong ấn pháp của Hoàng Sơn Chân Quân run lên.
Rồi, một bóng dáng xé toạc phong ấn để lao ra.
“Ha ha, rốt cục ta cũng thoát được rồi!”
Bóng dáng ấy giơ hai tay lên trời, bật cười sang sảng.
Sau đó còn ca lên:
“Một sớm phá phong được tự do, cuỗm sạch nhà Hoàng Sơn ngốc. Haiz, không được, không vần gì cả.”
Mặt Hoàng Sơn Chân Quân sầm lại, hắn cười gượng vài tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận