Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1763: Phong cách hành động của Bạch tiền bối

Chương 1763: Phong cách hành động của Bạch tiền bối
“Ừm, ta thấy rồi.” Tống Thư Hàng nói: “Không ngờ Công Tử Hải lại có được truyền thừa của Ma Đế.”
“Nếu để hắn thuận lợi phát triển tiếp thì nói không chừng hắn sẽ trở thành Ma Đế tiếp theo của Ma tông.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Nếu Tống Thư Hàng không đến thế giới hắc long, kế hoạch lớn của Hà Chỉ Ma Đế có thể sẽ thành công. Hắn sẽ thay thế lưới rồng chấp chưởng thế giới hắc long, đồng thời chấp chưởng đồng bộ luôn cả thế giới Cổ U.
Sau khi nắm giữ được hai tiểu thế giới này, hắn sẽ vượt lên trên cảnh giới Trường Sinh Giả, tiến thêm một bước thành tồn tại sánh ngang với chúa tể Cửu U, thậm chí trong tương lai còn có cơ hội thăm dò đến “bất hủ”.
Đến lúc đó, thân là người thừa kế của Ma Đế, tiền đồ của Công Tử Hải quả là rộng lớn thênh thang.
“Không hổ là Công Tử Hải – kẻ địch lớn cả đời của ta.” Tống Thư Hàng nói.
Tống Thư Hàng nhớ đến lần đầu tiên Công Tử Hải xuất hiện trước mắt mình. Đó là khi hắn hóa thân thành trưởng lão của Huyết Đao tông để hãm hại Tô Thị A Thất và Tô Thị A Thập Lục.
Khi đó trên người Công Tử Hải đã toát ra khí chất mưu tính thiên hạ, như thể vạn sự trên thế gian đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì hắn lại càng đẹp đẽ phong độ hệt như trích tiên, thuộc kiểu chỉ cần cười một cái thôi là khiến vô số thiếu nữ cam tâm xin chết.
Phong cách của hắn từng là loại hình mà Tống Thư Hàng tha thiết ước ao.
“Cứ để hắn chạy như vậy cũng được hả?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Không sao, hắn trốn không thoát đâu. Mà nói không chừng ta có thể giành được một chút manh mối của truyền thừa của Ma Đế từ hắn đấy.”
“Tống tiền bối đã làm gì với hắn rồi?” Vũ Nhu Tử tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu: “Nói đúng ra thì hẳn là tác dụng của truyền thừa của Ma Đế.”
Truyền thừa của Hà Chỉ Ma Đế là truyền thừa đứng đầu trong Ma tông. Dù Tống Thư Hàng không tu ma đạo nhưng hắn hoàn toàn có thể dùng để tham khảo. Tri thức của hắn về chuyện tu hành vẫn rất khiếm khuyết đó.
Sau khi tham khảo xong, hắn còn có thể mang truyền thừa của Ma Đế này ra bán cho các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 để đổi lấy linh thạch trả nợ. Đông Phương Lục Tiên Tử và một số tiền bối khác trong bầy cũng là người của Ma tông mà.

Sau đó, hình chiếu khổng lồ của Tống Thư Hàng cũng rời khỏi không gian truyền thừa.
Hắn, Vũ Nhu Tử, Xích Tiêu Kiếm tiền bối và Thông Nương đang ở trong tiết điểm lưới rồng của Ma Đế.
Một phần rất lớn của tiết điểm lưới rồng này đã bị thiên phạt làm nổ tung.
Sau đó Hà Chỉ Ma Đế bị Côn Na nữ sĩ và Tống Thư Hàng quất chính diện một trận, rơi vào tình trạng hấp hối, không thể duy trì được tiết điểm lưới rồng này nữa, nó đã bị phá hủy đến tám phần.
Hai phần còn lại đang khổ sở chống đỡ dựa vào ma thần trụ còn lại của Hà Chỉ Ma Đế.
Lúc này Tống Thư Hàng đang đứng trước một ma thần trụ nhỏ dài. Ma thần trụ này đối ứng với truyền thừa của Ma Đế, Tống Thư Hàng đã tiến vào không gian truyền thừa của Công Tử Hải từ con đường đó.
“Tiểu trợ lý lưới rồng, trên những ma thần trụ này có ấn kí của Ma Đế không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Tiểu trợ lý lưới rồng trên bả vai hắn gật đầu đáp: “Có, trên ma thần trụ nào cũng có ấn kí. Điều này chứng minh Hà Chỉ Ma Đế còn sống. Mà mỗi ma thần trụ đều có lực lượng khắc chế ta, chúng được luyện chế ra để nhắm vào lưới rồng.”
Cho nên lực lượng lưới rồng không thể phá hủy được ma thần trụ, cũng không thể tu sửa được tiết điểm lưới rồng quái quỷ này.
“Nếu ta thu chúng nó vào thế giới hạch tâm thì thế giới hạch tâm có thể bị Hà Chỉ Ma Đế phát hiện, thậm chí là khóa vị trí hay không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn cực kì muốn có những ma thần trụ này, đặc biệt là cái ma thần trụ dài nhỏ kia, bởi vì thông qua nó, hắn có thể giám sát được Công Tử Hải.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói: “Mặc dù thế giới hạch tâm của ngươi ra đời từ bàn tay của Thiên Đạo, có phẩm chất cực cao, nhưng nó vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn, cũng như Cửu Tu Phượng Hoàng đao vậy. Nếu ngươi thu ma thần trụ vào thế giới hạch tâm thì ta đoán khả năng cao là sẽ bị Hà Chỉ Ma Đế thăm dò ra đấy.”
Thế giới hạch tâm là đồ do Thiên Đạo Rồng Đốm chế tạo ra. Hắn chế ra vô số đồ vật thí nghiệm, dù có rơi vào tay con người cũng phải tiến hóa dần dần. Chẳng ai biết hắn muốn làm cái gì.
“Đã như vậy thì chỉ có cách chuyển chúng nó vào thế giới Tà Liên của Bạch tiền bối two trước thôi.” Tống Thư Hàng nói.
Có giỏi thì đại lão Hà Chỉ Ma Đế ngươi xông vào nhà của Bạch tiền bối two đi!
Bản thể của Bạch tiền bối two vẫn đang ngủ say trong kén lớn ở thế giới Tà Liên đấy nhé.
Tống Thư Hàng dùng chiêu gắp lửa bỏ tay người này mới thuận tay làm sao.
“Nhưng ta phải làm sao để rút những ma thần trụ này ra nhỉ?” Tống Thư Hàng lại nói.
Hắn mở thế giới hạch tâm ra để cưỡng chế tịch thu ma thần trụ, nhưng ma thần trụ đã hợp làm một thể với tiết điểm lưới rồng, không thể nào di chuyển được.
Pháp khí do đại lão Trường Sinh Giả đỉnh phong luyện chế ra đều có thủ đoạn khắc chế lực lượng không gian, để tránh kẻ địch dùng lực lượng không gian phá hoại.
“Mấy thứ như ma thần trụ này ấy à, hoặc phải do chủ nhân của chúng tự rút ra, hoặc là ngươi đánh nát luôn đi. Chúng nó phiền phức lắm.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối trả lời.
“Hay là tìm các tiền bối khác để hỏi thử xem?” Vũ Nhu Tử đề nghị.
“Bạch tiền bối two còn đang mải mê chia địa bàn trong thế giới Cổ U, giờ mà quấy rầy ngài ấy thì không hay lắm. Mà cô cũng biết trạng thái của ta bây giờ rồi đấy, ta căn bản không khống chế được bản thân mình. Trong thời gian tới đây ta không dám gặp ngài ấy đâu. Lỡ may lúc thấy ngài ấy lại nhỡ mồm phun ra cái câu tìm đường chết nhất kia thì toi.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử tỏ vẻ khó hiểu: “Câu nào thế?”
“Đừng hỏi. Vũ Nhu Tử, cô đừng hỏi nữa. Cô mà hỏi tiếp, nói không chừng ta sẽ không nhịn được mà trả lời đấy. Nếu ta nói câu đó ra miệng là chết chắc. Hậu quả của nó không chỉ đơn giản là cái vòng chạy hamster kia đâu.” Tống Thư Hàng xua tay lia lịa.
“Bây giờ ngươi có thể kìm nén được khao khát tự tìm đường chết của mình rồi cơ à? Tiến bộ không nhỏ nhỉ?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối vui vẻ nói.
Tống Thư Hàng đắc ý: “Ta đã bảo ta có kinh nghiệm để kìm chế bệnh Tam Lãng rồi mà.”
“Thế đổi sang hỏi tiền bối khác có được không? Thi thoảng ta có thể liên hệ được với Thiên Đế đấy.” Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng lại xua tay lia lịa: “Thiên Đế cũng là một mối phiền toái lớn! Để ta thử liên hệ với tiền bối khác xem sao.”
Dứt lời, ý thức của hắn chui vào thế giới hạch tâm để trưng cầu ý kiến về ma thần trụ với Sở các chủ và Quy tiền bối.
Vũ Nhu Tử và Xích Tiêu Kiếm tiền bối ngồi xổm bên cạnh.
Vũ Nhu Tử khẽ hỏi: “Không biết cái câu tìm đường chết nhất mà Tống tiền bối nói là câu gì nhỉ?”
Vũ Nhu Tử cực kì tò mò. Cô nhớ ra rất nhiều lần Tống Thư Hàng tự tìm đường chết trước mặt Bạch tiền bối nhưng không biết câu nào mới là “tự tìm đường chết nhất”.
“Chuyện này ta cũng không rõ… Vì ta cảm thấy chẳng có chuyện nào là muốn tìm đường chết nhất, mà chỉ có muốn tìm đường chết hơn thôi.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối trả lời.
“Ta cũng nghĩ thế.” Vũ Nhu Tử chốt hạ.
Lúc này, ý thức của Tống Thư Hàng ra khỏi thế giới hạch tâm. Cả Sở các chủ và Quy tiền bối đều không thể trợ giúp gì được cho hắn. Sở các chủ không biết nhiều về ma thần trụ vì cô chỉ thích ru rú trong nhà. Từ sau khi ngưng tụ lại Bích Thủy Các thì cô vẫn ở trong đó không ra. Quy tiền bối cũng không am hiểu kiến thức về ma đạo, nó chỉ tinh thông tri thức về năng lực hệ băng có liên quan đến Bắc Phương Đại Đế mà thôi.
“Không có tìm đường chết nhất mà chỉ có tìm đường chết hơn, ta thích câu này!” Tống Thư Hàng giơ ngón cái lên với Vũ Nhu Tử và Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “Câu nói tìm đường chết nhất kia chủ yếu kích thích đến Bạch tiền bối, bởi vì dường như đó là một phần lịch sử đen của ngài ấy. Nhưng thực ra nói câu ấy vẫn chưa phải là con đường chết nhanh nhất đâu. Ta vừa nảy ra một ý tưởng táo bạo, đó là ta có thể phổ nhạc cho câu nói đó. Thậm chí ta còn nghĩ xong cả tiết tấu cho ca khúc rồi kia.”
Vũ Nhu Tử: “???”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “…”
Ta và Vũ Nhu Tử chỉ thì thầm với nhau một tí thôi mà sao tự nhiên thằng ranh này dẩy đầm lên thế?
“Tiết tấu bài hát có thể như thế này: Tùng dinh dinh ~ tùng tùng tùng dinh dinh ~” Tống Thư Hàng còn biểu diễn một đoạn tiết tấu bài hát vừa nảy ra trong đầu hắn cho Vũ Nhu Tử và Xích Tiêu Kiếm tiền bối nghe.
“Ngươi hát thế không sao chứ?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi.
“Yên tâm đi, không đọc cả câu kia ra thì không đạp trúng mìn đâu.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử bật cười hì hì: “Thăm dò, thăm dò, cứ thế dò ra ranh giới cuối cùng.”
“Sau đó giẫm bẹp luôn ranh giới.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối chốt lại.
Tống Thư Hàng vươn tay đặt lên ma thần trụ nhỏ dài: “Yên tâm đi, ta nắm chắc trong lòng mà. Đừng lo ta sẽ giẫm phải ranh giới. À đúng rồi, bỗng nhiên ta có phát hiện này.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “?”
Tống Thư Hàng: “Các ngươi nhìn xem, ma thần trụ này trông có giống…”
Vũ Nhu Tử nhanh nhảu đáp: “Định hải thần châm?”
Mỹ nhân rắn công đức: “Như Ý Kim Cô Bổng?”
“Ầy… ta nói là trông nó có giống một cái ống thép không?” Tống Thư Hàng đặt tay lên ma thần trụ: “Ta thấy nó rất thích hợp để múa cột. Hay là ta múa một đoạn cho cả nhà xem nhé? Ta đã xem trên tivi rồi, chắc là sẽ múa được một đoạn ngắn đấy. Bây giờ trí nhớ của ta cực tốt, tố chất thân thể cũng rất cao, chắc là phải bắt chước được tám phần.”
“Thôi thôi, ta chỉ nghĩ đến cái cảnh ngươi nói thôi là đã thấy cay mắt lắm rồi.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói: “Để cho Vũ Nhu Tử múa còn hơn.”
“Ta không học món đó.” Vũ Nhu Tử cười nói: “Ta không mấy hứng thú với vũ đạo, nhưng học một chút chắc là cũng được.”
“Thôi để việc đó sau làm.” Tống Thư Hàng lại nói: “Ta bỗng nghĩ đến một ý tưởng rất hay.”
Hắn quay đầu nhìn tiểu trợ lý lưới rồng: “Có thể cắt bỏ toàn bộ tiết điểm không?”
Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ tới phong cách hành động của Bạch tiền bối.
Nếu đã không thể rút được ma thần trụ ra, vậy tại sao không cắt toàn bộ mặt đất ra, dọn dẹp sạch sẽ luôn?
“Kiểm tra… xác định mệnh lệnh.” Một lát sau, tiểu trợ lý lưới rồng trả lời: “Đã kiểm tra xong, xác định có thể cắt bỏ tiết điểm, nhưng sẽ tạo ra tổn thương cho lưới rồng. Có thi hành mệnh lệnh không? Có/Không?”
“Tổn thương của lưới rồng có nằm trong phạm vi chịu đựng không? Có khôi phục được không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Cả người hắn đang treo trên ma thần trụ. Trạng thái thân thể của hắn bây giờ rất kì quái, cứ nghĩ đến cái gì là trong lòng sẽ nổi lên xúc động, chỉ hận không thể biến suy nghĩ thành hành động ngay tắp lự.
Ví dụ như hắn đang điên cuồng muốn được múa cột chẳng hạn.
Đậu xanh rau má.
“Khôi phục sẽ mất rất nhiều thời gian.” Tiểu trợ lý lưới rồng trả lời.
Tống Thư Hàng: “Vậy thì làm đi.”
[Xác nhận cắt bỏ tiết điểm lưới rồng, thi hành mệnh lệnh.]
“Mặt khác, mình phải thử phân tích truyền thừa của Ma Đế.” Tống Thư Hàng xoa cằm nói. Hắn còn phải chuẩn bị một truyền thừa cho Xích Đồng mà.
Nếu tạo nên một mảnh đất truyền thừa rộng lớn như Ma Đế thì có phải là rất hoành tráng không?
Nhưng làm thế liệu có dọa thằng bé kia không nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận