Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1787: Thiên Cương xuất thế

Chương 1787: Thiên Cương xuất thế
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử: “Không phải lo, lần này trên người ta mang theo ba thuật pháp hồi sinh.”
“Mọi người đừng lo, thật ra lần này khi xin nghỉ, ta đã tính một quẻ cho tất cả mọi người trong nhóm.” Đồng Quái Tiên Sư nói.
Bắc Hà Tán Nhân nghe thấy câu này thì sắc mặt tái đi: “Đừng lo? Tính quẻ? Đại cát à?”
“Không, là đại hung.” Đồng Quái Tiên Sư bình tĩnh nói: “Lần này ta nắm chắc. Nên an tâm rồi chứ?”
Đông Phương Lục Tiên Tử: “Vô thượng Ma Tôn! Tiên Sư, ngươi vừa thừa nhận thuộc tính tính quẻ bịp người của mình hay sao? Ngươi không phải là Đồng Quái mà ta quen biết!”
Bắc Hà Tán Nhân: “Tính bằng chân đấy à?”
“Tính bằng tay, tính bằng cách bình thường chính quy nhất! Điềm đại hung, hài lòng chưa?” Đồng Quái Tiên Sư dường như đã cam chịu: “Ta chỉ dùng chân tính có một lần… à, ba lần. Nhưng dùng chân tính chỉ mang tính đùa cho vui thôi, bình thường ta không chơi thế.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử: “Đại hung cup mấy?”
[Chơi chữ đồng âm: Đại hung = điềm đại hung = ngực lớn]
“Tam Lãng, đừng có chat bằng nick của Vân Tước Tử tiền bối nữa, sai trái quá.” Lệ Chi Tiên Tử nhắc nhở.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ: “Chẳng hiểu tại sao ta lại rất vững lòng. Đây chính là quẻ đại hung khiến cho ta vui mừng nhất trong năm nay.”
Diệt Phượng Công Tử: “Ta cũng thấy thế.”
“Này bói bịp, hôm nay ngươi thực sự không uống nhầm thuốc đấy chứ?” Bắc Hà Tán Nhân vẫn không nhịn được mà hỏi.
Thực ra Bắc Hà Tán Nhân hơi lo lắng, bởi vì hắn cảm thấy trạng thái của một vài đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 hom nay có gì đó sai sai. Ví dụ như Tam Lãng quẩy hơi quá đà, hoặc là Đồng Quái cam chịu một cách kì lạ.
Còn cả chuyện Vũ Nhu Tử tìm ra Minh Nguyệt Kỉ Thời Hữu nằm vùng trong nhóm ban nãy nữa. Nếu không đọc được tin nhắn của Vũ Nhu Tử thì chính hắn cũng bỏ lỡ câu phát biểu của Minh Nguyệt Kỉ Thời Hữu rồi.
Hắn cảm thấy hôm nay có gì đó đang ảnh hưởng tới trạng thái của nhóm Cửu Châu số 1.
Tất cả đều quá khác thường.
“Này Bắc Hà, sao ngươi cứ cà khịa ta thế?” Đồng Quái Tiên Sư không phục: “Có phải ta không gây sự với ngươi thì ngươi ngứa ngáy trong người không?”
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
Ta đang lo lắng vì trạng thái của cả đám các ngươi đấy! Nhưng làm sao hắn có thể nói câu này ra khỏi miệng cho được.
Thất Tu Thánh Quân lên tiếng: “Sau khi mọi người tụ họp thì đến chỗ ta nhận một lá hộ thân phù. Đây là bùa hộ mệnh được ta chế tác sau khi tấn thăng Huyền Thánh và có một vài lĩnh ngộ với pháp tắc, nếu có nguy hiểm thì nó có thể chống đỡ cho mọi người một chút thời gian.”
Truyền thừa của Thất Tu Thánh Quân đến từ Cửu Tu Phượng Hoàng đao, trong kĩ thuật chế tác hộ thân phù của hắn kì thực còn hàm chứa cả thủ pháp chế phù của Thiên Đạo rồng đốm, phù bảo mà hắn chế ra có chất lượng cực kì tuyệt hảo.
“Chỗ ta cũng có vài thứ tốt đây.” Đồng Quái Tiên Sư nói: “Trước khi ta xin nghỉ phép đã mang theo một ít thẻ truyền tống không gian ngẫu nhiên, số lượng vừa đủ cho mỗi người một cái, lát nữa ta sẽ phát cho mọi người. Khi mọi người gặp nguy hiểm thì bóp vỡ cái thẻ, nó sẽ truyền tống mọi người ra ngoài một cách ngẫu nhiên thông qua lực lượng không gian.”
Phù bảo loại hình không gian chính là của báu bảo mệnh.
Tống Thư Hàng: “Phải rồi, đến lúc đó xin Diệt Phượng tiền bối cho mỗi người một phát bắn ra đầy đất để tất cả mọi người chuyển hóa thành chất lỏng. Như vậy trong thời gian ngắn dù bị chém ngang lưng cũng không sợ, vô cùng thực dụng.”
Diệt Phượng Công Tử giật khóe miệng: “Ngươi cho rằng ai trúng thiên phú của ta cũng có thể dùng Cương Thủ biến dị để duy trì hình người giống như ngươi chắc? Bình thường kẻ trúng thiên phú của ta đều hóa thành một bãi chất lỏng, căn bản không thể ngưng tụ thành hình người được biết không?”
Tố Tố Lòng Mang Trăm Họ: “Ta có một ít mảnh vỡ long mạch, mọi người mang theo, có thể gia tăng may mắn.”
Vân Trung Tiên Khách: “Xem ra ta cũng phải thể hiện tài năng một phen rồi. Trong lần bế quan này, ta đã luyện ra một loại ma văn hộ thể. Lát nữa ta sẽ cho mỗi người một cái.”
“Có vẻ tán tài sắp bắt đầu rồi, chút nữa khi tiến vào phạm vi tán tài thì mọi người chú ý giữ liên lạc với ta. Nếu ta nói rút lui thì không được do dự, lập tức kích hoạt phù bảo phòng ngự mà ta cho mọi người rồi rút lui ngay.” Thất Tu Thánh Quân nói.
Khi Thất Tu Thánh Quân nói xong lời này, từ xung quanh Thiên Cương kia có những luồng sáng cực lớn phun ra.
Hào quang chói mắt phụt thẳng lên trời rồi rơi xuống như mưa.
Phạm vi phun trào cực lớn, bao phủ toàn bộ tu sĩ và Thiên Nhân đang có mặt.
“Là linh thạch.” Thất Tu Thánh Quân lên tiếng.
Những thứ đang rơi xuống như mưa này là linh thạch, song phẩm cấp không cao, chỉ trên dưới tứ phẩm mà thôi.
Mọi người tiện tay bắt một cái, lấy linh thạch rơi xuống quanh mình.
Sau khi đợt linh thạch tứ phẩm này phun trào xong, Thiên Cương kia cũng chậm rãi bay lên.
Phần lớn người tu luyện và Thiên Nhân đều bất giác tới gần phạm vi tán tài.
Các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 thì lại lùi về phía sau một chút, tụ tập nhau lại, thoát khỏi phạm vi tán tài.
Thất Tu Thánh Quân giao phù bảo cho mọi người.
Một thiếu niên lạ mặt cũng mỉm cười phát thẻ cho từng thành viên của nhóm Cửu Châu số 1. Đó là Đồng Quái Tiên Sư, nhưng không biết dáng vẻ thiếu niên hiện tại là bản thể của ai.
Vân Trung Tiên Khách và Tố Tố mà Tống Thư Hàng mới gặp lần đầu cũng phân phát mảnh vỡ long mạch và ma văn hộ thể cho từng đạo hữu một.
Các loại biện pháp phòng ngự, các loại buff tăng hiệu ứng…và cả thuật pháp chạy trốn.
Thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đã chuẩn bị xong xuôi.
“Lát nữa nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ tranh thủ cướp Thiên Cương về tay.” Thất Tu Thánh Quân nói.
Lệ Chi Tiên Tử: “Còn có bảo vật giải trừ trói buộc mà Thất Tu tiền bối vẫn muốn có nữa.”
“Chúng ta chuẩn bị một chút, Thiên Cương vừa xuất hiện thì ra tay ngay. Mặc dù đã có quẻ của Đồng Quái nhưng chúng ta không thể khinh thường, phải chú ý cẩn thận.” Hoàng Sơn Tôn Giả nói.
Cuồng Đao Tam Lãng: “Yên tâm đi, ta cam đoan sẽ không có vấn đề gì.”
“Thực ra hôm nay người làm ta lo lắng nhất chính là Tam Lãng nhà ngươi đấy.” Hoàng Sơn Tôn Giả thở dài
“Đợt tán tài thứ hai tới rồi.” Tống Thư Hàng nói.
Từ vị trí Thiên Cương, lại có hào quang bắn ra.
Lần này là mưa pháp khí.
Có chiếc trống nhìn rất cổ xưa, có đèn đồng xanh, có lò luyện đan, phi kiếm, bảo đao… chủng loại cực kì phong phú, tuy nhiên phẩm cấp của pháp khí không cao, phần lớn đều trên dưới tứ phẩm mà thôi.
“Để ta lên thử.” Cuồng Đao Tam Lãng nói: “Lần này trên người ta có ba thủ đoạn hồi sinh, xảy ra chuyện gì cũng không cần lo lắng.”
Dứt lời, hắn phóng lên, lướt đến vị trí Thiên Cương.
“Thế có nghĩa là người có ba thủ đoạn hồi sinh chính là Tam Lãng hả?” Bắc Hà Tán Nhân vuốt lông mày rồi quay sang nhìn Đồng Quái Tiên Sư: “Đồng Quái, bói cho Tam Lãng một quẻ đi.”
“Đại hung.” Đồng Quái bình tĩnh đáp.
“Vậy thì ta cũng đi.” Tống Thư Hàng nói.
Nói xong, hắn toan xuống xe để đi cùng Tam Lãng tiền bối một chuyến.
Ai ngờ đúng lúc này, Thiên Cương kia lại đột nhiên bắn ra.
Không hề có điềm báo trước.
Rõ ràng trông có vẻ còn lâu Thiên Cương mới xuất thế, vậy mà nó lại bắn thẳng lên không trung.
“Ra tay!” Thất Tu Thánh Quân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận