Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2404: Cô ở Linh Điệp Đảo làm gì?

Chương 2404: Cô ở Linh Điệp Đảo làm gì?
Vèo ~ Tống Thư Hàng bị cung Cự Lộc Lão Quân của mình bắn ra khỏi thế giới hạch tâm, lao thẳng ra thế giới bên ngoài, rơi xuống chỗ có đao gỗ lạc ấn.
Tô Không Vân tuân theo giao ước đặt đao gỗ lạc ấn của Tống Thư Hàng ở ‘Chu Tước môn’ gần Thiên Hà Tô thị, ở đó có một khách sạn mà Thiên Hà Tô thị dùng để tiếp đã khách quý, cũng là nơi mà Tống Thư Hàng sắp đáp xuống lúc này.
Thực ra ngoại trừ Đao gỗ lạc ấn, trên người bọn Tô Không Vân cũng có một thanh đao tọa độ, nhưng đây là lần đầu Tống Thư Hàng đến nhaf thamw hoir, chưa thân quen lắm vì thế phải đi vào từ cửa chính, không thể chui ngay vào trong Thiên Hà Tô thị được.
Một lát sau, Tống Thư Hàng thành công bắn tới đúng tọa độ, đáp xuống một cách hoàn mỹ.
“Vẫn ổn... Chỉ cần thời gian không dài thì chứng sợ tốc độ của ta sẽ không bộc phát.”
Tống Thư Hàng hài lòng gật đầu.
“Chứng sợ tốc độ cao đỡ hơn rồi à?”
Sở tóc ngố hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Chứng sợ tốc độ không thành vấn đề rồi, dù gì hiện giờ ta cũng biết bay rồi mà!”
“A a a ~”
Trong khi đang nói chuyện, tiếng gào thét của Vũ Nhu Tử đã truyền từ phía sau tới.
Mặc dù đang kêu gào nhưng rõ ràng Vũ Nhu Tử rất high.
“Tống tiền bối ~ tránh đường một chút.’
Vũ Nhu Tử hét lớn.
“Không sao đâu, ta sẽ đỡ được cô.”
Tống Thư Hàng nói, hắn phất tay, một tia niệm lực hóa thành bàn tay lớn mềm mại, chuẩn bị đỡ lấy Vũ Nhu Tử.
Thế nhưng khi vừa chạm vào Vũ Nhu Tử thì bàn tay niệm lực của Tống Thư Hàng đã... tan biến ngay lập tức.
Cơ thể của Vũ Nhu Tử tông nát bàn tay niệm lực, tiếp tục tông về trước.
Tống Thư Hàng: “!!!”
“Sắp đụng rồi, Tống tiền bối!”
Dường như Vũ Nhu Tử không hề biết rằng mình đã tông vỡ bàn tay niệm lực của Tống Thư Hàng, tiếp tục anh dũng xông về phía trước.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng nhanh chóng vươn tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy Vũ Nhu Tử, xoay tròn một vòng để hóa giải lực đạo trên người.
[Sở tiền bối, vừa nãy có chuyện gì xảy ra thế?]
Tống Thư Hàng lập tức hỏi Sở các chủ.
Tại sao bàn tay niệm lực lại bị Vũ Nhu Tử tông nát như thế được? Vũ Nhu Tử có đầu sắt từ bao giờ thế?
“Vừa rồi có một thoáng... trên người Vũ Nhu Tử đã phát ra một luồng sức mạnh khổng lồ. Nguồn gốc của sức mạnh đó rất kỳ lạ, hình như là cách không truyền đến.”
Sở các chủ giải thích.
Tống Thư Hàng: “...”
Sợi tóc ngố của Sở các chủ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lại suy đoán:
“Chắc là năng lượng truyền đến từ một tồn tại khế ước hoặc là cùng một thể với cô ấy.”
“Thiên Đế?”
Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới Thiên Đế - người đã chiếm cứ linh quỷ của Vũ Nhu Tử.
Thế nhưng... Tại sao Thiên Đế này lại đột nhiên bạo phát sức mạnh, thậm chí cách không truyền năng lượng cho Vũ Nhu Tử chứ?
Rốt cuộc cô ta định gây làm gì đây?
“Sao thế Tống tiền bối?”
Vũ Nhu Tử nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.”
Tống Thư Hàng mỉm cười:
“Có vui không?”
Vũ Nhu Tử gật đầu đáp:
“Vui lắm ~ nhưng mà khoảng cách lần này ngắn quá. Tống tiền bối, lần sau chúng ta xuyên khoảng cách xa thì thử lại lần nữa.”
“Được.”
Tống Thư Hàng gật đầu đồng ý.
Đồng tời, hắn lặng lẽ gửi một tin nhắn riêng cho Thiên Đế:
[Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?]
[Không có việc gì, yên tâm đi, Tống tiền bối. Có ta ở đây, Linh Điệp đảo tuyệt đối sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đâu! Với thực lực của ta, cho dù trên đảo có người không may bị trọng thương thì ta cũng có thể lập tức cứu kẻ đó từ quỷ môn quan về.]
Thiên Đế nhanh chóng nhắn lại.
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu, với thực lực và vô số bảo vật dùng không hết của Thiên Đế, đừng nói đến trọng thương, cho dù là không may mất mạng, cô cũng có thể hồi sinh được.
[À mà cô ở Linh Điệp Đảo làm gì thế?]
Tống Thư Hàng lại hỏi.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng nếu hôm nay đã nói chuyện với Thiên Đế rồi thì tiện thể hỏi thêm một câu vậy.
[Chỉ có chuyện này ta không thể nói cho Tống tiền bối biết được, ta sợ ngươi chạy tới phá hỏng chuyện của ta. Nhưng mục đích của ta không phải là Linh Điệp đảo, điều này ngươi không cần phải lo.]
Thiên Đế đáp.
Tống Thư Hàng: “...”
Ta cũng đâu phải đồ trẻ trâu, chỉ là ta hơi đen đủi, xung quanh thường xảy ra các loại tai nạn, nhưng về cơ bản đều là tai nạn tìm ta mà.
Hơn nữa Thiên Đế càng không nói thì hắn lại càng bận tâm hơn... Đợi buổi họp thường niên của Thiên Hà Tô thị kết thúc thì hắn phải cân nhắc xem có nên dẫn Vũ Nhu Tử về Linh Điệp đảo một chuyến, để xem rốt cuộc Thiên Đế muốn làm gì hay không?
[Nói chuyện sau nhé, bây giờ ta đang bận.]
Thiên Đế trả lời.
Trông có vẻ thật sự bận rộn, bận đến mức đến năng lượng của hôm nay cô ta cũng quên truyền qua.
...
...
Tống Thư Hàng đã nói chuyện với Thiên Đế xong.
Lúc này, đám đồ trang sức Vũ Nhu Tử da đen, Xích Tiêu Kiếm tâm ma, Thông Nương, số Hamster và bia đá đạo hữu đều đuổi đến.
Tống Thư Hàng đeo mặt nạ lên, chỉnh đống trang sức lại ngay ngắn:
“Đi thôi, chúng ta đến khách sạn phía trước đăng ký. Trước đây Vũ Nhu Tử đã từng đến Thiên Hà Tô thị chưa?”
“Chưa, trước đây ta ít ra khỏi Linh Điệp đảo lắm.”
Vũ Nhu Tử lắc đầu.
Trong những tông môn tu sĩ chính quy, tu sĩ tam phẩm trở xuống không có tư cách ‘hạ sơn’, mà nếu có hạ sơn cũng đều là trưởng bối trong sư môn mang đi.
“Vậy thì tốt quá, hai chúng ta có thể đi dạo trong Thiên Hà Tô thị để làm quen với hoàn cảnh trước.”
Tống Thư Hàng cười ha ha nói.
Khi đang nói chuyện, trong khách sạn phía trước có người ra đón.
Đó là một người đàn ông trung niên, khí chất nhu hòa, toàn thân tràn ngập cảm giác như một anh trai nhà bên.
Một loạt khí tức của Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử và đống trang sức xuất hiện. Ngoại trừ Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử và đống trang sức đều không che giấu khí tức, tất nhiên sẽ khiến cho các tộc nhân Thiên Hà Tô thị trong khách sạn chú ý.
“Tại hạ Tô Mạch Ảnh, không biết khách quý từ xa tới, không kịp tiếp đón, xin hãy lượng thứ cho ~”
Tô Mạch Ảnh chắp tay vái chào bọn người Tống Thư Hàng.
Thông Nương thấy thế thì hai mắt sáng lên:
“Có khí chất quá, giống hệt như đang đóng phim truyền hình vậy!”
Tô Mạch Ảnh: “...”
Hắn lặng lẽ đánh giá mấy người trước mặt.
Đầu tiên là một người đàn ông đeo mặt nạ, không đoán ra thân phận.
Bên cạnh hắn là hai thiếu nữ sinh đôi một đen một trắng, nhìn khá quen mắt.
“Linh Điệp Tử Cổ Thánh!”
Sau khi tập trung nhìn, Tô Mạch Ảnh lập tức nhìn thấy hiệu quả thánh hiệu ‘thiên hạ không ai không biết’ của Vũ Nhu Tử.
Vậy thân phận của người đàn ông mang mặt nạ dễ đoán rồi.
“Tô Mạch Ảnh xin bái kiến Linh Điệp Thánh Quân, Linh Điệp Tử Cổ Thánh.”
Tô Mạch Ảnh hành lễ với Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử.
“Linh Điệp tiền bối?”
Tống Thư Hàng vội vàng quay đầu nhìn xung quanh.
Nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của Linh Điệp tiền bối đâu.
[Ta đoán chắc rằng hắn đang tưởng ngươi là Linh Điệp Thánh Quân đấy.]
Sở tóc ngố nhắc nhở.
“Hì hì.”
Vũ Nhu Tử nhìn Tống Thư Hàng, bật cười.
Tống Thư Hàng ngẩn ra.
Hôm qua... trong lòng hắn còn có một nguyện vọng.
Hắn hy vọng sau này có thể sinh được một cô con gái xinh đẹp đáng yêu như Vũ Nhu Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận