Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1919: Chỉ cần sống đủ lâu, ngươi có thể sở hữu được tất cả

Chương 1919: Chỉ cần sống đủ lâu, ngươi có thể sở hữu được tất cả
[Ai thèm lừa ngươi? Đống xúc tu mực vặn vẹo này chính là ‘Yêu’ không trật đi đâu được, là yêu tâm ma.] Sở tiền bối truyền âm nhập mật nói.
Chính bởi vì yêu thương vặn vẹo hoặc cấm kỵ khác với ‘yêu’ bình thường, cho nên mới sinh ra tâm ma.
Nếu như là ‘yêu’ bình thường, tu sĩ hệ môn phái rất khó sinh ra tâm ma, bởi vì có kháng thể.
‘Yêu’ là tình cảm rất quan trọng trong cuộc đời của tu sĩ trẻ tuổi, sẽ sinh ra dao động tâm tình mãnh liệt.
Yêu là con dao hai lưỡi, tức là có thể khiến người ta bộc phát ra tiềm lực cực lớn, nhưng cũng sẽ làm hỏng đạo tâm của tu sĩ.
Vì vậy, các đại môi phái đều có chương trình học tập chuyên môn nhằm vào phương diện ‘yêu’ này.
Tâm lý học phương diện tình yêu luôn là ngành học rất quan trọng ở tu chân giới từ xưa đến nay.
Tu thân dưỡng tính, chương trình dạy học về đạo tâm, tu tâm trước khi tu tiên.
Hiện nay, trong một vài môn phái tu chân chính thức, sẽ có tiền bối đến giảng pháp định kỳ cho các tu sĩ trẻ tuổi, trong giảng pháp thỉnh thoảng sẽ có canh gà cho tâm hồn như ‘cách đối xử chính xác với tình yêu’, ‘cách đối xử với đạo lữ của mình’, ‘cách nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình sau khi thất tình’, cùng với phương pháp ứng đối với thất tình.
Cũng có vài môn phái đi con đường khác người, bọn họ dạy dỗ đệ tử xem nhẹ tình yêu, chỉ cần cảnh giới của ngươi đủ mạnh, sống đủ lâu, một nghìn tuổi ngươi cũng có thể nói chuyện yêu đương với đạo lữ hai mươi tuổi, cảnh giới mới là đạo lý vững chắc.
Một bộ phận các lão ngoan đồng thường phát biểu, chỉ có cường giả mới có được tình yêu.


Đinh Cam cau mày nhìn xúc tu bên trong tấm gương nước.
Tâm ma?
Yêu?
Trong lòng ta lại có tâm ma ư?
Cũng may hôm nay tới đây bái kiến Bá Tống Huyền Thánh… bằng không dưới tình huống chính hắn cũng không biết bản thân mình có tâm ma, chỉ cần bất cẩn một chút là có khả năng tẩu hỏa nhập ma, thậm chí thân tử đạo tiêu.
Hắn nhìn chằm chằm đám xúc tu kia, trong lòng bắt đầu suy tư nguyên nhân sinh ra ‘tâm ma’.


[Tình yêu cấm kỵ ư?] Ba người Tống Thư Hàng, Sở các chủ và Xích Tiêu kiếm tiền bối tiến vào trạng thái ‘trao đổi truyền âm’ phạm vi nhỏ.
Sở các chủ lại cuốn đám người Tô Thị A Thập Lục, Quy tiền bối đang xem trò vui trên lầu vào trong phạm vi ‘truyền âm tập thể’.
Xích Tiêu kiếm: [Tình yêu phiền toái như vậy đấy, nó mang đến cho người ta hy vọng, khiến người ta có được sức mạnh vùng vẫy trong cảnh tuyệt vọng. Nhưng nó cũng mang tuyệt vọng đến cho người ta, khiến họ mất đi ham muốn sống tiếp… Cho nên vẫn là khí linh như bọn ta tốt hơn.]
[Nhưng xem ra chính Đinh Cam tiểu đạo hữu cũng không biết tâm ma của mình. Bản thân hắn không biết tình yêu cấm kỵ hoặc vặn vẹo trong lòng mình ư?] Tống Thư Hàng tò mò nói: [Nếu có quan hệ với yêu, vậy dạng yêu gì sẽ hóa thành tâm ma này? Có liên quan đến thân phận của người hắn yêu ư? Hay là có liên quan đến bản thân hắn đây?]
[Đừng gọi người ta là tiểu đạo hữu, gọi hắn là ca ca đi.] Xích Tiêu kiếm tâm ma nhắc nhở.
Tô Thị A Thập Lục xem trò vui trên lầu nhịn không được mà cười thành tiếng.
Tống Thư Hàng lật tay cho ngay một phát Dưỡng Đao thuật.
“Úi chà chà chà ~~ good ~~” Xích Tiêu kiếm tâm ma kêu lên ê a, giọng nói vừa giòn vừa ngọt.
Ba vị tiểu đạo hữu đối diện nghệch mặt ra.
[Bởi vì thiên kiếp sắp tới.] Sở các chủ truyền âm nói: [Lúc thiên kiếp sắp xảy ra, một vài tâm tình rất nhỏ trong lòng tu sĩ đều sẽ bị tìm ra. Chỉ cần tâm linh có lỗ hổng, có đôi khi thậm chí là lỗ hở nhỏ mà bản thân hắn không chú ý đến đều sẽ bị ‘phóng đại’ dưới thiên kiếp, hóa thành tâm ma kiếp. Chính vì vậy, tâm ma kiếp mới có thể trở thành thiên kiếp mà tu sĩ ghét nhất.]
Nói cách khác, lỗ hở ‘yêu’ trong tâm linh của Đinh Cam tiểu đạo hữu là thứ mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
[Nhưng bình thường thì trong thiên kiếp nhị phẩm tấn cấp tam phẩm hẳn là sẽ không xuất hiện ‘tâm ma kiếp’ mới đúng chứ.] Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Đoạn thời gian trước Tô Không Vân vừa vượt qua thiên kiếp nhị phẩm tấn cấp tam phẩm. Thường thì tâm ma kiếp chỉ chính thức xuất hiện trong thiên kiếp tam phẩm tấn cấp tứ phẩm thôi.
[Nếu như trước khi độ thiên kiếp mà trong lòng đã sinh ra tâm ma, vậy có khả năng sẽ khiến tâm ma trực tiếp hóa thành tâm ma kiếp.] Quy tiền bối trả lời.
Sở các chủ: [Cho dù may mắn, lúc độ kiếp, tâm ma không đủ để hóa thành tâm ma kiếp, nhưng dưới ảnh hưởng của thiên kiếp, tâm ma cũng sẽ bị phóng đại… Hơi bất cẩn thôi thì sẽ có kết cục tẩu hỏa nhập ma ngay.]
“Bá Tống tiền bối.” Đinh Cam lên tiếng hỏi: “Có biện pháp giải quyết tâm ma của ta không vậy?”
“Trước mắt, muốn đối phó tâm ma, ngươi chỉ có thể dựa vào đạo tâm của bản thân để kháng cự.” Giọng Sở các chủ vang lên, trả lời thay Tống Thư Hàng: “Lúc biết trong lòng mình đã có tâm ma, hơn nữa còn là tâm ma có liên quan đến ‘yêu’, vậy đến lúc độ thiên kiếp, ngươi cũng có thể đề phòng.”
Chỉ cần trong lòng có đề phòng, đến lúc đó miễn là đạo tâm kiên định một chút thì loại tâm ma nhỏ yếu này không làm gì được hắn cả.
Tâm ma của hắn không nghiêm trọng lắm, thậm chí là yếu ớt đến chính hắn cũng không phát hiện ra.
Xích Tiêu kiếm: “Nếu như ngươi có thể biết tâm ma của mình có quan hệ với cái gì, vậy cứ tăng cường phòng ngự tâm linh đối với phương diện này là được.”
Đám người Tống Thư Hàng đều có chút tò mò nhìn Đinh Cam.
Rốt cuộc là cái gì khiến thiếu niên này sinh ra tâm ma ‘yêu’ đây?
Loại chuyện ngồi lê đôi mách này lúc nào cũng có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.
“Trên thực tế, hiện tại ta không có chút manh mối nào cả.” Đinh Cam cười khổ nói.
Quy tiền bối nhảy từ trên lầu xuống, tò mò nói: “Tuổi này của ngươi thì hẳn là ngay thời kỳ loại tình cảm ‘yêu’ này tràn lan. Lẽ nào ngươi chưa từng thích ai hết?”
“Quy tiền bối, loại ‘bệnh đại hiệp’ nhảy cửa sổ này cần được tiết chế, lần tới chúng ta vẫn nên đi cầu thang thì hơn.” Tống Thư Hàng nhắc nhở thiện ý.
Quy tiền bối xua chân trước: “Không sao, ta là rùa biển không phải con người. Động vật nhảy cửa sổ không phải chuyện rất bình thường à? Mèo mả gì đó đều ra khỏi nhà theo đường cửa sổ cơ mà.”
Tống Thư Hàng: “…”
Đinh Cam ngượng ngùng nói: “Kỳ thực ta đã có đạo lữ, hơn nữa tình cảm của bọn ta rất ổn định. Trên phương diện tình cảm nam nữ thì không đủ điều kiện để sản sinh tâm ma.”
“Nếu như không phải khuyết điểm của bản thân hắn, vậy không phải lỗi của Thư Hàng ngươi đó chứ.” Xích Tiêu kiếm tiền bối nói.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Vì sao lại có quan hệ với ta? Ta đã làm gì? Oan này ta không gánh đâu.
Đúng lúc này, mỹ nhân rắn công đức ‘vèo ~’ một tiếng chui ra từ phía sau Tống Thư Hàng: “Yêu là gì!”
Tạo Hóa Tiên Tử theo sát mà ra: “Hiếu là gì!”
Hai vị Tiên Tử một trái một phải lơ lửng bên cạnh Tống Thư Hàng, bạch hạc giương cánh + kim kê độc lập, ánh mắt các cô liếc về phía cái bóng của Tống Thư Hàng.
Một lát sau, Vũ Nhu Tử da đen ngượng ngùng chui ra khỏi cái bóng của Tống Thư Hàng, phô sẵn tư thế: “Có biết tình mẹ vĩ đại thế nào không?”
Đối diện, sắc mặt Đinh Cam tiểu đạo hữu bỗng chốc trở nên trắng bệch.
“Chính là cái này.” Xích Tiêu kiếm tâm ma nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Không, cũng không phải cái này. Điểm này ta có thể khẳng định, tâm lý ta cũng không có lỗ hở trên phương diện tình yêu của mẹ.” Đinh Cam xua tay lia lịa.
Sở các chủ im lặng chốc lát, đột nhiên, cô bứt một sợi tóc từ trên đầu… Tống Thư Hàng xuống.
Sau đó, cô đưa sợi tóc này vào tay Đinh Cam: “Mang theo sợi tóc này, có lẽ nó có thể mang chút may mắn đến cho ngươi đấy.”
“Cảm ơn tiền bối.” Đinh Cam mừng rỡ nhận lấy sợi tóc.
Đây chính là ‘tóc của Bá Tống Huyền Thánh’, chắc sẽ là bùa hộ mệnh vô cùng quý giá chứ nhỉ?


Sở các chủ thu thủy kính lại.
Ba tu sĩ trẻ tuổi lễ mạo cáo từ Tống Thư Hàng rồi rời đi.
“Sở tiền bối, tóc của ta có hiệu quả may mắn à? Có thể phòng ngự tâm ma được ư?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi, nếu có chức năng này, hắn sắp giàu to rồi… Hắn có Tăng Phát thuật sẵn rồi này, chỉ dựa vào bán tóc thôi cũng đủ cho hắn phát tài rồi.
Sở các chủ lắc đầu, quả nhiên nói: “Không có.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Nhưng mà, dù sao cũng là ‘tóc của Bá Tống Huyền Thánh’ nghìn năm đệ nhất thánh, hơn nữa có tu sĩ ở đẳng cấp như ta xác nhận, ta nói nó có thể mang may mắn đến cho người ta, tiểu tu sĩ bình thường nhất định sẽ tin tưởng.” Sở các chủ chậm rãi nói.
Dưới tình huống đại lão tuyệt thế xác nhận, giả cũng thành thật.
“Mà chỉ cần hắn tin, trong lòng hắn sẽ có một loại ‘ám chỉ’. Dù hắn có gặp phải tâm ma thì chỉ cần trong tay có sợi tóc này, theo bản năng hắn sẽ cho rằng sợi tóc này có thể giúp hắn chống lại tâm ma, tăng cường lòng tin của hắn. Đây là một loại thủ đoạn nhỏ, nhưng đôi khi lại rất thực dụng.” Sở các chủ tiếp tục nói.
“Thì ra là thế.” Tống Thư Hàng có thêm kiến thức, hắn ghi chiêu này vào bút ký, ngày sau lúc đệ tử Sở Sở, Tiểu Thải của mình độ kiếp, hắn sẽ mời một vị đại lão tuyệt thế lên sàn, khai quang chúc phúc cho một tấm ‘bùa hộ mệnh’ để tăng cường lòng tin cho các đệ tử độ kiếp.
Các tiền bối không hổ là tiền bối, hắn cần học tập rất nhiều chỗ từ các tiền bối.
“Ngoài ra, ta còn để một ấn ký ‘Thần Binh Kỳ Giám’ trên sợi tóc đó. Đến khi thiếu niên này độ kiếp, chúng ta có thể đứng quan sát từ xa. Nói không chừng có thể phá giải bí ẩn của tâm ma, từ đó xóa đi tâm ma.” Sở các chủ tiếp tục nói.
Đại tiền bối đáng tin thì lúc làm việc sẽ cẩn thận chặt chẽ thế đấy.
Khoảng cách Tống Thư Hàng trở thành một đại tiền bối đáng tin như vậy còn có một đoạn đường dài phải đi.
“Vậy thì chờ đến ngày 22 vậy.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn không giúp được vị Đinh Cam tiểu đạo hữu lễ mạo này, kế tiếp chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính hắn thôi.
Xxxxxxxxxxx
Tiễn bước ba tiểu đạo hữu lễ mạo, Tống Thư Hàng thấy thời gian còn sớm bèn định đi chợ thức ăn mua chút nguyên liệu nấu ăn về trổ tài, thử xem trình độ nấu nướng của mình thế nào rồi.
A Thập Lục định đi cùng hắn.
Các tiền bối khác thì ở lại nhà.
Tống Thư Hàng mở cửa, vừa sải bước ra.
Ầm ầm, bên tai truyền đến một tràng tiếng nổ.
Ngay sau đó, có một ‘tiên toa’ vọt đến từ hư không.
Là [phi toa xuyên thấu chư thiên vạn giới] hàng nhái.
Trước khi Thiên Đạo thứ sáu thành đạo thì có một chiếc phi toa nhanh nhất thế gian… Hiện tại chiếc phi toa này đang ở trong tay Bạch tiền bối two.
Sau khi Bạch tiền bối hiện thế và Bạch tiền bối two tiến hành giao lưu kỹ thuật thì trong tay hắn đã có thêm một chiếc hàng nhái, hiệu quả không xê xích hàng xịn là bao nhiêu.
Trong nháy mắt khi chiếc phi toa này xuất hiện thì đúng lúc húc vào bụng dưới của Tống Thư Hàng.
“A a a a ~” Tống Thư Hàng kêu thảm bốn tiếng rồi bị đụng văng ra ngoài, rơi xuống trong sân.
“Thư Hàng, ngươi không sao chứ?” Tô Thị A Thập Lục chạy đến bên cạnh hắn.
Tống Thư Hàng lồm cồm bò dậy, sờ lên bụng: “Ặc… Chưa chết.”
Lúc tiên toa đến cửa thì dừng lại ngay đó. Lực đâm vào trông có vẻ khoa trương, kỳ thật ngay cả da lông cũng không bị chút thương tổn nào.
“Thư Hàng tiểu hữu không sao chứ?” Bên trong tiên toa, Hằng Hỏa Chân Quân vội vàng nhảy ra ngoài: “Lúc ra ngoài ta đã cài đặt vị trí dẫn đường của tiên toa là ngay trước cửa, kết quả không phanh lại được… Nó bay nhanh quá.”
“Là Hằng Hỏa tiền bối đang lái ư? Bạch tiền bối đâu rồi?” Tống Thư Hàng tò mò nói.
“Bạch đạo hữu lái được một nửa thì đột nhiên đỗ tiên toa trên một khối thiên thạch, sau đó bắt đầu thất thần. Vì vậy ta mới không còn cách nào khác, đành điều khiến tiên toa thay hắn.” Hằng Hỏa Chân Quân cười khổ một tiếng, sau đó lại nói: “Đúng rồi, sắp đến lúc rồi. Chúng ta đi Nho gia đi. À mà, đổi người lái được không? Tốc độ của chiếc tiên toa này nhanh quá, ta không quen lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận