Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1329: Ông Trùm Bất Động Sản Của Tu Chân Giới Trong Tương Lai

Chương 1329: Ông Trùm Bất Động Sản Của Tu Chân Giới Trong Tương Lai
“Xong rồi.”
Bạch tiền bối phân thân cầm lấy mặt dây đeo, trên đó có một vòng chân ngôn sống lại lúc ẩn lúc hiện.
Ngay lúc pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh chế tạo xong, Tống Thư Hàng cảm nhận được giữa mình và món pháp khí này sinh ra một sợi dây liên kết vô hình. Pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh này cao cấp hơn mệnh phù hắn đã dùng trước kia.
Mệnh phù sẽ mất hiệu lực sau khi hắn đạt đến cảnh giới ngũ phẩm, còn pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh này ít nhất có thể dùng đến cảnh giới Tôn Giả thất phẩm.
“Tiếp theo là bước cuối cùng.”
Bạch tiền bối phân thân nhét Dục Hỏa Trùng Sinh vào trong một cái chai kim loại rồi ném về phía rùa tai ương khổng lồ.
Rùa tai ương khổng lồ chỉ chờ có thế, nó nhanh nhẹn vươn cổ, há miệng nuốt pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh vào trong bụng.
Thu hồi mắt Vân Tước Tử xong xuôi, hoàn thành nhiệm vụ.
Rùa tai ương khổng lồ chậm rãi nâng mình dậy, tất cả phù văn trên mai rùa sáng lên.
“Nó muốn rời khỏi phòng tối thiên đạo rồi.”
Tô thị A Thập Lục nói:
“Bạch tiền bối, chúng ta có đi theo nó không?”
“Đuổi theo chứ, các ngươi nắm chặt Lưu Tinh Kiếm đi.”
Bạch tiền bối phân thân đáp.
“Chúng ta đi giờ luôn à? Không ở lại đào bảo ư?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Cô nhìn đống vật chất tuôn ra từ trong lỗ hổng trên bức tường không gian vòng tròn hình rắn. Trước đó Bạch tiền bối có nói trong lỗ hổng này có bảo vật rất giá trị, nếu đi ngay bây giờ thì lại thấy tiếc.
Tô thị A Thập Lục:
“Rời khỏi đây trước quan trọng hơn, nếu bỏ lỡ cơ hội này, nói không chừng chúng ta sẽ bị nhốt ở đây cả vạn năm thật đấy.”
Tống Thư Hàng che con mắt trái của mình lại, đồng ý với ý kiến của A Thập Lục:
“Mặc dù cảm thấy hơi đáng tiếc vì không đào được bảo bối... Nhưng bảo vật có quý giá thế nào cũng không quý bằng tự do.”
Ầm!
Thân hình biến to một vòng, rùa tai ương khổng lồ dùng sức đâm vào hư không.
Sau đó thân thể nó trở nên trong suốt, bắt đầu thoát khỏi thế giới phòng tối thiên đạo.
Không có đường hầm không gian xuất hiện!
“Lẽ nào con rùa này cũng là tạo vật của thiên đạo ư?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
“Ơ? Không xuất hiện khe nứt không gian. Chẳng lẽ bản thân con rùa tai ương khổng lồ này có quyền hạn ra vào phòng tối thiên đạo à?”
Bạch tiền bối phân thân lên tiếng.
“Vậy chúng ta có thể đi theo nó rời khỏi đây không?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
“Chúng ta không có đủ quyền hạn, không thể dùng cách của rùa bự rời khỏi phòng tối, trừ khi... chúng ta vào bụng của nó.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Rùa bự rụt cổ quay đầu qua nhìn bốn người Tống Thư Hàng.
Lần này, trên mặt và trong ánh mắt nó lại lộ ra ý cười chế giễu rất nhân tính hóa.
Trên mặt một con rùa lại thể hiện ra được ý cười chế giễu sinh động như vậy, thật đúng là làm khó nó.
“Ta có cảm giác hình như nó đang giễu cợt chúng ta đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ta cũng có cảm giác này.”
Tô thị A Thập Lục gật đầu đồng ý.
Con rùa bự này đang giễu cợt bọn họ.
“Chắc nó đang đắc ý lắm thì phải?”
Vũ Nhu Tử nói.
“Quy đạo hữu, ta có hai việc muốn nói với ngươi trước khi ngươi biến mất.”
Lúc này Bạch tiền bối phân thân giơ một ngón tay lên, nói với rùa bự:
“Thứ nhất, ngươi vẫn chưa bồi thường cho chiếc thuyền tiên đã bị cắn nát của ta.”
Rùa bự nhếch mép lộ ra nụ cười đắc ý, hiển nhiên là nó không định bồi thường.
Bạch tiền bối phân thân giơ ngón tay thứ hai lên:
“Thứ hai, nhắc nhở ngươi một chuyện, khi có người lạ đút đồ ăn cho ngươi thì tuyệt đối không nên ăn khi chưa xác định được thứ đó có an toàn hay không.”
Ý cười trên mặt rùa tai ương khổng lồ cứng lại.
Nó bỗng phát hiện trong bụng mình có gì đó là lạ, có cảm giác như dời sông lấp biển.
Ngay sau đó rùa tai ương khổng lồ há miệng phun ra một luồng khói đen, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
“Bạch tiền bối, pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh mà ngài đưa cho nó nuốt vào bị nổ rồi ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối phân thân:
“Pháp khí không sao, ta nghiêm túc luyện chế ra pháp khí sống lại thật mà. Thứ có vấn đề là cái chai kim loại đựng pháp khí ấy.”
Cắn nát thuyền tiên yêu quý của hắn xong lại định chạy đi dễ thế à?
Rùa bự đau đớn giãy giụa, chai kim loại kia bắt đầu phá hủy thân thể nó từ bên trong.
Rùa bự không ngừng lăn lộn trong hư không, đồng thời... thân thể nó càng ngày càng trong suốt.
“U u~~”
Rùa bự trừng mắt nhìn Bạch tiền bối phân thân đầy tức giận, sau đó đột nhiên dùng sức lao tới cắn mọi người.
Bạch tiền bối đã đề phòng từ trước, Lưu Tinh Kiếm hóa thành kiếm quang, thi triển kiếm độn tránh thoát khỏi miệng rùa.
Một kích cuối cùng thất bại, rùa bự biến mất với vẻ không cam lòng.
“Bạch tiền bối, cái chai kim loại kia là thứ gì? Có giết chết nó không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Chai kim loại đó chia hai tầng, tầng thứ nhất là bảo vệ pháp khí Dục Hỏa Trùng Sinh, tầng thứ hai là một loại quặng kim loại thể lỏng do ta kiếm được khi đào bảo ở Vạn Tinh Giới. Ta cũng không biết rốt cuộc loại quặng kim loại thể lỏng này là kim loại gì, ta từng thử dùng nó để luyện chế pháp khí nhưng cuối cùng đều thất bại, bởi nó không thể dung hợp với bất cứ loại tài liệu nào. Sau đó ta phát hiện nếu bôi nó lên chế phẩm kim loại, nó sẽ tạo thành một lớp vỏ bảo vệ trên bề mặt chế phẩm kim loại. Lúc trước ta định quét nó lên thuyền tiên để tạo ra một lớp vỏ bảo vệ cho thuyền nhưng tiếc là trong tay ta có ít loại quặng kim loại thể lỏng này quá.”
Bạch tiền bối giải thích.
“Vậy tại sao sau khi nuốt loại quặng kim loại thể lỏng này vào bụng, rùa tai ương khổng lồ lại đau đớn khổ sở như thế?”
Vũ Nhu Tử thắc mắc.
“Đó là do một đặc tính khác của loại quặng kim loại thể lỏng này. Chỉ cần rót năng lượng vào bên trong, kích hoạt nó thì nó sẽ tự động ăn mòn tất cả mọi thứ không phải kim loại, quá trình ăn mòn có thể kéo dài rất lâu. Chỉ cần trong cơ thể rùa bự không hoàn toàn do kim loại cấu thành thì sẽ bị quặng kim loại thể lỏng ăn mòn. Đừng thấy chỉ có một chai kim loại thể lỏng nhỏ như vậy mà xem thường, nếu nó ăn mòn hết công suất thì có thể san bằng cả một ngọn núi nhỏ không phải kim loại chỉ trong mười hơi thở thôi.”
Bạch tiền bối phân thân nói tiếp:
“Ngoài ra ta đã âm thầm đóng dấu thánh ấn của ta lên tầng bên trong chai kim loại. Chờ chúng ta ra khỏi phòng tối thiên đạo, ta vẫn có thể dựa vào tọa độ của thánh ấn để đi tìm con rùa tai ương khổng lồ kia.”
Nghe Bạch tiền bối nói xong, Tống Thư Hàng xoa cằm suy nghĩ. Vừa nghe thấy mấy chữ ‘quặng kim loại thể lỏng’, hắn lập tức nghĩ đến đại lão quả cầu kim loại thể lỏng của Cửu U. Nhưng thứ mà Bạch tiền bối đào được chỉ là quặng, chắc không liên quan gì đến vị đại lão Cửu U kia đâu nhỉ?
Tô thị A Thập Lục:
“Bạch tiền bối, phương pháp mà rùa tai ương khổng lồ rời khỏi phòng tối thiên đạo không thích hợp với chúng ta, vậy giờ chúng ta rời đi bằng cách nào đây?”
“Lỗ hổng trên bức tường ngăn kia!”
Hai mắt sáng lên, Tống Thư Hàng nói:
“Bức tường ngăn đã bị rùa tai ương khổng lồ cắn mất một miếng, để lại một cái lỗ. Chờ vật chất bên trong chảy ra hết, chúng ta có thể tiến vào cái lỗ đó xem thử, biết đâu rời khỏi phòng tối thiên đạo được thì sao.”
Nếu trong lỗ hổng kia không chặn thế giới hạch tâm, vậy hắn có thể dùng thế giới hạch tâm làm cầu nối tiến vào thế giới Tà Liên, sau đó lại tiến vào Cửu U, cuối cùng trở về hiện thế!
“Vậy giờ chúng ta đi đào bảo chứ nhỉ?”
Vũ Nhu Tử vẫn còn nhớ thương chuyện đào bảo.
...
Lưu Tinh Kiếm hóa thành độn quang, sau mấy lần chớp lóe, nó bay đến chỗ lỗ hổng trên bức tường ngăn.
Trong lỗ hổng vẫn không ngừng tuôn ra đủ loại vật chất.
Đống tạp vật như thiên thạch, độc thủy xuất hiện lúc đầu đã chảy ra hết, bây giờ trong lỗ hổng đang chảy lượng lớn cát vàng.
Cát vàng chói mắt từ trong lỗ hổng tuôn ra như thác.
“Vàng?”
Tống Thư Hàng khẽ kêu lên.
“Ừ, là vàng, giá trị không lớn, chẳng có tác dụng gì.”
Bạch tiền bối đáp.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta có thể lấy một chút không?”
“Lấy làm gì?”
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Thế giới hạch tâm của ta quá đơn sơ, sau khi thế giới hạch tâm mở rộng, đất trống càng ngày càng nhiều. Nếu được, ta muốn thu chút cát vàng vào trong thế giới hạch tâm làm đồ trang trí. Nếu sau này muốn xây kiến trúc gì đó trong thế giới hạch tâm cũng có thể dùng cát vàng để tô điểm.”
“Có lý, vậy để ta lấy một ít cho ngươi.”
Bạch tiền bối lấy ra một chiếc túi càn khôn, phất tay một cái.
Một dòng cát vàng bị hút tới, chui hết vào trong túi càn khôn.
Không gian trong chiếc túi càn khôn này rất lớn, Tống Thư Hàng chỉ thấy cát vàng không ngừng chui vào, mười mấy phút rồi mà túi vẫn chưa đầy.
“Tống tiền bối, nếu sau này xây nhà trong thế giới hạch tâm xong thì ngươi có bán không?”
Vũ Nhu Tử bỗng hỏi.
Tống Thư Hàng nghe xong thì sững người một chút, trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Nếu Tống tiền bối có ý định bán nhà thì nhớ chừa cho ta một căn nhé.”
Vũ Nhu Tử nghiêm túc nói.
Tô thị A Thập Lục ngước mắt lên nhìn:
“Ta cũng muốn.”
Bạch tiền bối phân thân suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này rất thú vị:
“Ha ha Thư Hàng à, nếu sau này ngươi muốn bán nhà thật thì nhớ cũng để lại một căn cho ta nhé. Ưm... mà ngươi chỉ cần bán một miếng đất cho ta là được rồi, nhà thì để ta tự xây.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Trong đầu hắn chợt hiện lên mấy hình ảnh như sau.
[Chỉ cần đặt cọc một trăm nghìn tệ, mang ngay một căn hộ cao cấp về nhà! Diện tích 50 – 150m2, nằm ven hồ, tầm nhìn đẹp. Hotline VIP: 010 XXXXXX]
[Biệt thự cao cấp, 10 linh thạch/1m2! Ngươi vẫn đang phiền não vì không mua được nhà ở hiện thế ư? Ngươi vẫn đang đau đầu về quyền sở hữu đất 60 năm ư? Hãy mau liên hệ đến đường dây nóng 0577 XXXXX, biệt thự cao cấp, ven hồ men núi, giá cả phải chăng, sự lựa chọn tốt nhất cho người muốn định cư!]
Sau đó hình ảnh Tống Thư Hàng đang ngậm xì gà được đăng tải lên trang bìa của nhật báo tu sĩ.
Ông trùm bất động sản tu chân giới – Bá Tống Huyền Thánh, phất lên nhờ kinh doanh bất động sản trong thế giới hạch tâm, giá trị con người hơn trăm triệu.
[Che mặt]
Nếu sau này hắn thật sự nghèo đến nổi không có cơm ăn, nói không chừng sẽ suy nghĩ đến chuyện đi theo con đường ông trùm bất động sản này cũng nên.
Không được, vừa nghĩ đến hình ảnh đó đã cảm thấy kỳ kỳ rồi.
“Tốt lắm, một túi càn khôn đầy cát vàng, cất đi này.”
Bạch tiền bối đưa túi càn khôn cho Tống Thư Hàng.
“Cảm ơn Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng vui vẻ nhận lấy.
Sau khi Bạch tiền bối thu cát vàng xong, chỉ lát sau thác cát vàng cũng ngừng chảy.
Ngay sau đó, trong lỗ hổng lại phun ra hàng loạt khối kim loại cỡ lớn.
“Là bảo vật ư?”
Hai mắt Vũ Nhu Tử sáng lên.
Cô thấy trên những khối kim loại cỡ lớn này có khắc phù văn cường lực, chắc là bảo bối rồi.
“Đây hẳn là mảnh vỡ của pháp khí chiến tranh cỡ lớn, vỡ thành thế này thì không đáng giá nữa rồi.”
Bạch tiền bối nói.
“Những mảnh vỡ pháp khí này được làm từ chất liệu gì? Có thể tái chế sử dụng lại không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối gật đầu đáp:
“Có thể, nhưng những tài liệu này khá phổ biến, không phải loại quý hiếm gì. Sức chứa của pháp khí không gian trên người chúng ta có hạn, đừng thu những thứ rác rưởi này.”
“Rác rưởi á?”
Vũ Nhu Tử vươn tay chụp lấy một khối mảnh vỡ bắn qua gần người cô.
Cô gõ lên mảnh vỡ để xem thử chất liệu.
“Bạch tiền bối, đây là Quỷ Hoàng Thiết, tài liệu luyện khí thất phẩm đúng không?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Quỷ Hoàng Thiết là tài liệu quan trọng dùng để chế tạo pháp khí thất phẩm, cô nhớ cha cô đã từng dùng loại tài liệu này để chế tạo pháp khí.
“Ừ, khối trong tay ngươi đúng là Quỷ Hoàng Thiết nhưng có thêm một số tài liệu khác, muốn phân tách ra khá là phiền toái. Vứt đi, chỉ là rác rưởi thôi mà.”
Bạch tiền bối trả lời.
Vũ Nhu Tử gật đầu, tiện tay vứt mảnh vỡ đi.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tô thị A Thập Lục:
“...”
Không biết có phải là ảo giác hay không mà mới vừa rồi, Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử hợp rơ đến bất ngờ.
Thời gian mảnh vỡ phun ra không lâu.
Khi những mảnh vỡ cuối cùng phun ra, hai mắt Bạch tiền bối đột nhiên sáng lên.
Hắn vẫy tay vào hư không, một mảnh vỡ có hình giống cây cột bị hút tới.
Cây cột này cứng như đá, trên đó có quấn một lớp da thú.
“Đây là da rắn... là da rắn do Xà Tiên cấp Kiếp Tiên lột xác ra.”
Bạch tiền bối lắc cây cột, ra sức lột da rắn xuống.
“Thư Hàng, đúng lúc trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú của ngươi cần dùng đến da rắn. Miếng da rắn này rất lớn, đủ để ngươi luyện chế hai bộ đấy.”
Bạch tiền bối vừa nói vừa ném da rắn về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vội chụp lấy da rắn:
“Bạch tiền bối, dùng da Xà Tiên cửu phẩm để chế tạo pháp khí cho ta có phải cao cấp quá rồi không? Ta cảm thấy tìm một tấm da rắn cấp Huyền Thánh bát phẩm là được rồi, cửu phẩm thì hơi lãng phí.”
“Bây giờ miếng da rắn này cũng chỉ là một tài liệu cấp Huyền Thánh bát phẩm thôi. Nó đã bị bỏ lại trong không gian phòng tối quá lâu, cấp bậc chất liệu đã giảm xuống rồi, thích hợp cho ngươi luyện khí đấy, cất đi.”
Bạch tiền bối nói.
Tiếp đó Bạch tiền bối lại nhìn cột gỗ bên trong da rắn.
“Quả nhiên ta không nhìn lầm, bảo bối thật sự chính là thứ này, Thần Long Mộc. Nếu Giao Bá đạo hữu mà thấy khúc gỗ này, đảm bảo sẽ xông tới ôm liếm cho xem.”
Bạch tiền bối cười nói.
Thần Long Mộc có tác dụng tịnh hóa, tinh luyện huyết mạch trong cơ thể yêu tu hệ rồng. Chỉ cần mỗi ngày mang theo bên người, ôm liếm một chút là có thể tăng độ tinh thuần của huyết mạch hệ rồng về lâu dài.
Sau khi suy nghĩ một chút, Bạch tiền bối dùng tay làm đao chém mạnh vào Thần Long Mộc.
Thần Long Mộc bị chia ra làm ba phần.
“Người gặp có phần, Thư Hàng đã có da rắn rồi, Thần Long Mộc này ba người chúng ta chia đều.”
Bạch tiền bối đưa cho Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử mỗi người một phần.
“Cảm ơn Bạch tiền bối.”
Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử cũng không từ chối.
Lần nào đi ra ngoài tầm bảo với Bạch tiền bối cũng được chia cho bảo vật nhờ quy tắc người gặp có phần này.
Nhưng một khi nhận lấy bảo vật rồi thì phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Nguy cơ luôn luôn song hành với tài bảo.
Đây là điều mà mọi thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đều biết.
Sau khi nhận lấy Thần Long Mộc, A Thập Lục và Vũ Nhu Tử lập tức nâng cao tinh thần, cẩn thận đề phòng.
Đặc biệt là lỗ hổng trên bức tường ở trước mắt, đây là nơi dễ xuất hiện “nguy cơ” nhất, không chừng trong cái lỗ này sẽ phun ra thứ gì đó nguy hiểm cũng nên.
Tống Thư Hàng cất miếng da rắn Xà Tiên cửu phẩm đã rớt cấp xuống còn bát phẩm kia vào, sau đó hít sâu một hơi.
Kiếm được tài liệu cấp cửu phẩm, đúng là phát tài rồi.
Mà sau khi phát tài thì nguy cơ sẽ tìm đến.
Tống Thư Hàng cũng có suy nghĩ giống như của A Thập Lục và Vũ Nhu Tử, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào lỗ hổng kia.
Nếu như nói nguy cơ sắp tìm tới, vậy thì khả năng lớn nhất chính là xuất hiện từ trong lỗ hổng này!
“Chỉ cần cẩn thận một chút, ắt hẳn có thể tránh khỏi nguy cơ.”
Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.
Đúng lúc này, đột nhiên hắn cảm thấy hông mình bị siết chặt.
Hắn vừa cúi đầu thì phát hiện có một chiếc lưỡi dài ngoằng đang quấn lấy hông hắn.
Chiếc lưỡi kia phát lực, kéo Tống Thư Hàng rớt khỏi Lưu Tinh Kiếm.
Là con rùa tai ương khổng lồ kia đã trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận