Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2502: Không uổng sống một đời này

Chương 2502: Không uổng sống một đời này
Chuyện này, a cha thần kinh suy nhược tuyệt đối không chịu được… Vũ Nhu Tử da đen che miệng bản thể, cố gắng khuyên can.
Sau khi Vũ Nhu Tử bản thể nghiêm túc suy nghĩ, như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Vũ Nhu Tử da đen rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng bàn tay che miệng bản thể.
“Như vậy, để a cha mang thai hộ đi.” Sau đó, Vũ Nhu Tử bản thể đề nghị.
Vũ Nhu Tử da đen: “! ! !”
Sao lại như béo lên thế, bản thể. Đường não về của cô sao lại như béo lên thế kia, vì sao lại đưa ra đề nghị hố cha thế này!
Phía trước, Tống Thư Hàng đang làm bộ ngẩng đầu ngắm mặt trời nhưng tâm can lại đang run rẩy. Vũ Nhu Tử đưa ra đề nghị quỷ quái gì vậy!
Đoạn đối thoại này tuyệt đối không thể truyền đến tai Linh Điệp tiền bối, nếu không trên thế giới này lại có thêm một vong hồn vô tội mang họ Tống mất.
“Cho nên, quả nhiên… Linh Điệp tiền bối là tiên tử đúng không!” Lúc này, Thông Nương đột nhiên lên tiếng. Nếu không sao Vũ Nhu Tử lại đề xuất một đề nghị hố cha như thế?
Vũ Nhu Tử da đen: “? ? ?”
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Thông Nương vẫn duy trì trạng thái cây hành, ngồi trên đùi Tạo Hóa Tiên Tử, đong đưa bàn chân nho nhỏ nói: “Ta nhớ có lần ngâm trong nhóm Cửu Châu số 1 thì nhìn thấy Tam Lãng tiền bối nhắc đến một việc. Có người nói: trên Linh Điệp đảo từng có một tin đồn… Trong truyền thuyết, Linh Điệp tiền bối thật ra là một tiên tử! Hơn nữa đây là tin đồn có căn cứ, mọi người suy nghĩ kỹ một chút là có thể tìm ra rất nhiều manh mối.”
Tâm nhiều chuyện của Quy tiền bối dâng trào, hỏi: “Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như đạo hiệu của Linh Điệp tiền bối có phải rất nữ tính hay không? Còn có Linh Điệp tiền bối thỉnh thoảng lại cáu kỉnh, ‘tính toán chi li’ với người khác hệt như cô gái nhỏ! Hơn nữa nghe nói, Linh Điệp tiền bối chưa từng dẫn ‘thê tử’ về Linh Điệp đảo, vẫn luôn rời khỏi Linh Điệp đảo mới ước hẹn lữ hành với thê tử. Thậm chí ngay cả sau khi Vũ Nhu Tử sinh ra, đều là một mình Linh Điệp tiền bối mang về Linh Điệp đảo.” Thông Nương dựng thẳng năm ngón tay lên, đếm số từng ngón một: “Cho nên, nếu như Linh Điệp tiền bối thật sự là thân nữ nhi, vậy thì tất cả mọi thứ đều có thể giải thích được!”
Vũ Nhu Tử da đen trợn mắt há hốc mồm.
Tống Thư Hàng đang làm bộ thưởng thức mặt trời mọc đột nhiên cảm thấy mặt trời mới mọc có hơi chói mắt, suýt chút nữa chói mù mắt phải của hắn.
Vũ Nhu Tử bản thể chớp mắt, cô cảm thấy chính mình cũng sắp bị Thông Nương thuyết phục! Nếu không phải thể chất của cô đặc thù, từng ở trong cơ thể mẫu thân một khoảng thời gian rất dài, đồng thời đã từng thông qua pháp thuật của a cha để cảm ứng thế giới bên ngoài, cô thật sự sẽ tin rồi!
“Tin tức là do Tam Lãng tiền bối truyền tới ư?” Vũ Nhu Tử da đen sửng sốt nói: “Tại sao Tam Lãng tiền bối lại hiểu rõ Linh Điệp đảo như vậy?”
Vũ Nhu Tử bản thể xoa cằm nói: “Người biết nhiều chuyện trên Linh Điệp đảo như vậy hẳn chỉ có Kiếm Nhất sư huynh… Nhưng Kiếm Nhất sư huynh lười như thế, chắc chắn sẽ không nói nhiều chuyện như vậy với Tam Lãng tiền bối đâu.” Dù sao Lưu Kiếm Nhất sư huynh thở nhiều hơn một hơi đều cảm thấy sẽ chết đến nơi.
Vũ Nhu Tử da đen tỉnh táo suy tư rồi nói: “Sau khi trở về, ta hỏi a cha xem.”
Đằng trước, Tống Thư Hàng nhìn mặt trời mới mọc chằm chằm không khỏi chảy mấy giọt nước mắt bi thương cho Lưu Kiếm Nhất sư huynh và Tam Lãng tiền bối. Ánh nắng quá chói chang, nước mắt chảy ra không tự chủ được.
Nhưng mà… tin tức Linh Điệp tiền bối có thể là tiên tử lại vẫn luôn ghi tạc trong đầu hắn.
Mặc dù cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng bởi vì chơi rất vui, cho nên đại não bèn ghi nhớ tin tức này theo bản năng.


“Đừng lạc đề nữa, dù Linh Điệp đạo hữu thật sự là tiên tử thì cũng không thích hợp trở thành cơ thể mẹ. Chúng ta tiếp tục thương lượng đi.” Lúc này, bia đá đạo hữu ngăn cơn sóng dữ lần nữa, kéo chủ đề về.
Lúc này, Tống Thư Hàng kéo mặt nạ xuống, xoay người nghiêm túc nói: “Các tiền bối, thật sự không cần lo lắng cho ta. Chuyện mang thai này, sáng nay sau khi ta thức dậy thì đã chấp nhận rồi. Tâm lý của ta không có vấn đề, tâm thái cũng không sụp đổ, đầu óc cũng rất lý trí. Trên con đường tu hành, khắp nơi đều là tôi luyện. Chỉ cần xem việc này như một vòng thí luyện thì không có gì ghê gớm cả.”
Xích Tiêu kiếm tâm ma có hơi khựng lại, nói: “Thư Hàng ngươi bình tĩnh lý trí như vậy khiến ta thật sự có chút lo lắng đấy.”
“Tóm lại, các tiền bối không cần xoắn xuýt về vấn đề này. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện này cuối cùng sẽ có biện pháp giải quyết. Nếu thật sự không có, chúng ta có thể liên hệ với cái gì cũng có thể bán tiền bối. Chỉ cần có đủ linh thạch, đại lão ‘cái gì cũng có thể bán’ cái gì cũng có thể bán.” Tống Thư Hàng bổ sung, chỉ cần có linh thạch, cái gì cũng có thể bán tiền bối gần như là vạn năng.
Tống Thư Hàng vừa dứt lời.
Trong đầu các tiền bối tiên tử, đại lão vật trang sức phía sau lập tức hiện lên một hình ảnh sinh động.
Trong ánh nắng tươi sáng của buổi sáng tinh mơ, nơi đình nghỉ mát dưới dây thường xuân bạc màu, đại lão cái gì cũng có thể bán khoác tấm chăn mỏng manh, khẽ vuốt phần bụng tròn vo của mình, lộ ra nụ cười mỉm tràn đầy tình thương của mẹ.
Khả năng xuất hiện một màn này là rất lớn! Chính như Tống Thư Hàng nói, chỉ cần có đủ linh thạch, cái gì cũng có thể bán tiền bối cái gì cũng sẽ bán. Nếu như hắn không bằng lòng bán, vậy nhất định là do ngươi chưa đưa đủ linh thạch!
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết ý tứ trong lời nói của Tống Thư Hàng không phải hiểu theo cách đó. Nghĩa mà Thư Hàng muốn biểu đạt hẳn là chỗ của đại lão cái gì cũng có thể bán hẳn có bảo vật có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng mà, hình ảnh hiện lên trong đầu này là ảo tưởng tự động, căn bản không khống chế được.
Cuối cùng, bạch long tỷ tỷ ho nhẹ một tiếng, tổng kết: “Phương án của Thư Hàng có thể thực hiện. Nếu như trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta không có phương án giải quyết thích hợp hơn thì cứ liên hệ với đạo hữu ‘cái gì cũng có thể bán’… thừa dịp trong tay Thư Hàng còn một nhóm linh thạch.”
“Đúng, thừa dịp có linh thạch.” Tống Thư Hàng đứng lên, cảm thán: “Cảnh mặt trời mọc thật đẹp.”
Thừa dịp linh thạch trong tay hắn hiện tại chưa bị đốt sạch, hắn có rất nhiều chuyện cần tiền phải xử lý: sửa chữa Âm Ảnh Thánh Địa, trả nợ, liên hệ đại lão cái gì cũng có thể bán mua bảo vật.
Kế tiếp, chào từ biệt bọn người Hằng Hỏa tiền bối trước đã.
Là lúc rời khỏi nơi khiến lòng hắn hoảng hốt là Nho gia này rồi. Tiếp tục ở lại Nho gia, có trời mới biết sẽ còn xảy ra chuyện gì? Hắn và Nho gia thật sự là hữu duyên vô phận.
“Tống tiền bối, rời khỏi Nho gia rồi thì chúng ta đi đâu?” Vũ Nhu Tử hỏi.
“Trước tiên ta cần về nhà một chuyến. Hôm nay Thiên Đạo sụp đổ rồi, thế giới biến hóa, hiện thế cũng xảy ra thay đổi rất lớn. Ta định an bày cho người nhà trước, giải quyết nỗi lo về sau. Hơn nữa… cũng là lúc nói thật với bọn họ.” Tống Thư Hàng lên tiếng.
Người nhà hắn có đệ tử Nho gia âm thầm bảo vệ, phương diện an toàn thì không thành vấn đề.
Sau khi Thiên Đạo sụp đổ, sao hỏa, mặt trăng, thế giới đáy biển lần lượt phát sinh thay đổi to lớn. Lục địa địa cầu chắc chắn cũng sinh ra dị biến tương tự.
Hiện tại, chính là cơ hội tốt nhất để miêu tả về ‘thế giới tu sĩ’ với người nhà.
Lúc này giải thích cũng bớt lo nhất.
Dù sao thế giới cũng biến thành bộ dạng này rồi, còn có cái gì không thể tin nữa đây!
Đến lúc đó, hắn có thể đưa người nhà tiến vào thế giới hạch tâm… Không đúng, tốt nhất là xin một ân tình từ Hằng Hỏa tiền bối, an bày cho người nhà đến thế giới Kim Liên càng an toàn hơn. Thế giới hạch tâm dù an toàn, nhưng tình cảnh hiện tại của chủ nhân là hắn không quá đáng tin. Cho nên, vào thế giới Kim Liên càng thỏa đáng hơn.
Chờ sau khi an bày cho người nhà xong, trước khi Thiên Đạo tân nhiệm xuất hiện, hắn có thể không cố kỵ mà bước ra khỏi đạo của mình.
Như vậy, trong thời đại Thiên Đạo sụp đổ này, không uổng sống một thế này!
Vũ Nhu Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta đi cùng Tống tiền bối trở về thành phố Văn Châu trước. Sau đó xem thời gian rồi tính… Nếu như có thời gian rảnh, ta chơi thêm hai ngày nữa, sau đó về Linh Điệp đảo.”
Cô và Thiên Đế có giao hẹn, phải về nhà kịp lúc.
“Được, vậy cùng nhau đi.” Tống Thư Hàng đứng dậy, nói với Tô Thị A Thập Lục: “Đi nào, Thập Lục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận