Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1499: Thợ Săn Kim Đan

Chương 1499: Thợ Săn Kim Đan
Trước mắt thiếu nữ tóc vàng xuất hiện hình ảnh như đèn kéo quân, cuộc đời cô nhanh chóng xẹt qua trước mắt tựa như một quyển tranh.
Sau đó, cô phát hiện một chuyện rất nghiêm trọng.
Nhìn lại quá khứ, cuộc đời cô đúng là một tấn bi kịch.
Từ lúc còn nhỏ, cô đã sống một mình trong căn phòng kỳ quái, được người khác dạy đủ loại kiến thức về cải tạo máy móc.
Sau đó là giáo dục kiểu tẩy não.
Cuối cùng, đợi khi cô đến độ tuổi thích hợp đã bị đưa vào phòng giải phẫu, tiến hành cải tạo cơ giới hết lần này đến lần khác.
Đáng thương cho cô của năm đó bị tẩy não quá độ, còn ngây thơ cho rằng cải tạo máy móc là chuyện rất thú vị.
Nhưng trên thực tế, sau khi cải tạo cơ giới thì có rất nhiều chỗ không thích hợp.
Tỷ như chiều cao của cô là vấn đề lớn.
Sau khi trải qua cải tạo, đã bao nhiêu năm rồi mà cô không hề cao thêm nữa. Hiện tại cô muốn vươn tay với đến cái bàn hơi cao một chút cũng phải nhón chân lên… Hơn nữa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời cô đều phải nhón chân mới đủ cao để với tới mặt bàn.
Về sau, khó khăn lắm mới trốn ra được lại phải lo lắng bị chiến sĩ tàng hình của đám người kia đuổi bắt.
Rốt cuộc cũng đi tới một quán ăn, gặp được một ông chú chủ quán thoạt nhìn khá đáng tin, chín chắn, sức chiến đấu cực cao.
Khi cô vất vả lắm mới động viên bản thân khiến mình tin tưởng ông chú này… cô lại bị ông chú giết chết.
Chỗ dưới lồng ngực bị đâm thủng một lổ, máu chảy đầy đất!
Nếu như hiện tại còn sức thì cô thật sự muốn đứng lên, tức giận lật bàn.
Không thèm chơi nữa, cô không cần cuộc đời bi kịch như thế này nữa.
Thậm chí cuộc đời cô cũng không thể dùng ‘bi kịch’ để hình dung.
Thường thì bi kịch còn chứa màu sắc hoa mỹ, xét trên phương diện nào đó thì khá là đẳng cấp, có thể khiến người rơi lệ, chuyên gia bi kịch hình như còn có thể lưu truyền thiên cổ.
Mà cuộc đời của cô, có lẽ nên dùng ‘hành xác’ để hình dung.
So với bi kịch, cuộc đời của cô cũng không có chỗ đáng để người khác ‘rơi lệ’. Chỉ sẽ cảm thấy, a ~, đây là thứ gì đây? Hoàn toàn không có tác dụng kích thích tuyến lệ, lúc hành hạ nhân vật chính thì không thể đổi cái khác à?
“A a a ~~” Sau khi kêu thảm, thiếu nữ tóc vàng ngã xuống cái rầm.
Lò phản ứng hạch tâm bị ông chú chủ quán móc ra.
Bản thân lò phản ứng hạch tâm còn có từng sợi tơ, đám tơ này là một dạng thông đạo năng lượng, cũng chính là vỏ ngoài ‘dưa hấu lớn’ bản gốc.
Đám thông đạo năng lượng này duỗi dài đến những bộ phận bị cải tạo cơ giới trong thân thể thiếu nữ tóc vàng, thậm chí có một phần tơ duỗi đến tận nhục thân của cô.
Mà bây giờ, đám tơ này lại bị ông chú chủ quán cưỡng ép kéo ra ngoài.
Nghĩ thôi đã thấy đau khủng khiếp rồi.
Sắp chết rồi, sắp chết đến nơi rồi.
“Nắm chặt đồng vàng.” Lúc này, giọng nói ôn hòa của chủ quán vang lên bên tai cô.
Giờ này rồi còn muốn tôi nắm chặt đồng tiền của chú à?
“Tiếp theo tôi sẽ thi triển trì dũ thuật cho cô… Nếu như thất bại, cô sẽ nhìn thấy một đồng đồng vàng lơ lửng lên xuống. Cô đừng nghĩ gì cả, chỉ cần chọn ‘ném tiền’ là được.” Chủ quán tiếp tục nói.
Trong lúc nói chuyện, tay phải chủ quán đè lên người cô.
Một loại năng lượng rất thoải mái tràn vào thân thể cô.
Tựa người nhịn khát lâu ngày gặp được cam lộ, đau đớn trên thân thể cô lập tức biến mất.
Trì dũ thuật?
Ngay cả loại thủ đoạn thần kỳ này cũng có ư?
Thế có phải cô vẫn còn hy vọng sống sót hay không?
Thiếu nữ tóc vàng run rẩy hỏi: “Chủ quán… Tôi còn cứu được không?”
“Không biết, vì lý do an toàn, cô phải nắm chặt đồng vàng đấy.” Tống Thư Hàng nhu hòa nói.
Hắn cũng không thể xác định nếu móc lò phản ứng hạch tâm ra thì thiếu nữ tóc vàng có thể sống sót hay không.
Nếu như có thể sống được thì đương nhiên là tốt nhất, trước tiên dùng trì dũ thuật kéo lại cái mạng nhỏ của cô, sau lại đưa cô đến chỗ Dược Sư tiền bối. Lấy bản lĩnh của Dược Sư tiền bối thì nhất định sẽ có cách trị khỏi cho cô.
Nếu lỡ như chết thật, vậy có đồng vàng hồi sinh giữ lại căn nguyên, thiếu nữ tóc vàng vẫn có thể sống lại. Có điều rốt cuộc là mười tháng sống lại hay là mười năm sống lại thì phải xem vận khí của cô vậy.
Nghe thấy Tống Thư Hàng cũng không thể bảo đảm mình có thể sống sót hay không, thiếu nữ tóc vàng thở dài.
“Tôi… vẫn còn… di ngôn. Chí ít sau khi chết… Tôi mong thân thể mình… không bị mang đi nghiên cứu nữa.” Thiếu nữ tóc vàng run rẩy nói: “Chủ quán, tôi tự đặt cho mình một cái tên tiếng Trung, chú thấy cái tên ‘Lăng Tiêu’ này thế nào?”
Tống Thư Hàng: “…”
“Có tên rồi mới tiện lập bia mộ mà, đúng không? Tôi phải sửa tên lại, bằng không e là sẽ bị đào mộ. Chủ quán, chú dùng tên tiếng Trung đó để lập mộ bia cho tôi được không?” Thiếu nữ tóc vàng nói.
Được thi triển trì dũ thuật nhiều lần, dường như trạng thái của cô chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, nói chuyện cũng trôi chảy hơn.
Nhưng mà…
Đối lập là khí tức sinh mệnh trên người cô ngày càng yếu đi.
Là hồi quang phản chiếu.
“Đừng nghĩ nhiều như thế, tiếp theo hãy chuẩn bị ném tiền đi. Còn nhớ pho tượng Bạch tiền bối trong tiệm của tôi không? Trước khi ném tiền thì trong lòng mặc niệm pho tượng Bạch tiền bối nhiều một chút rồi hãy ném, cô sẽ được may mắn.” Tống Thư Hàng nói.
Vết thương của thiếu nữ tóc vàng chỉ khôi phục ngoài mặt.
Nhưng thương thế bên trong lại không lành được.
Giọng thiếu nữ tóc vàng run rẩy lần nữa: “Chủ quán, chúng ta có thể… đừng nói đến chuyện… tiền bạc nữa được không?”
Cô phát hiện, lúc đối mặt với cái chết mà trong lòng cô lại không hề có chút sợ hãi nào.
Rõ ràng ban đầu, vừa nghĩ tới chuyện mình sắp chết thì trong lòng cô vẫn rất sợ hãi.
Nhưng lúc trì dũ thuật của ông chú chủ quán rơi xuống, không chỉ thân thể hết đau mà cô cũng chẳng sợ hãi nữa.
Với lại… rõ ràng là ông chú chủ quán đâm một lỗ máu trên người cô, nhưng cô hoàn toàn không hận chủ quán.
Ý thức ngày càng mơ hồ.
Một tay thiếu nữ tóc vàng nắm chặt ‘đồng vàng hồi sinh’, tay kia lặng lẽ kéo áo của Tống Thư Hàng, lẩm bẩm: “Ông chú chủ quán, nếu như có thể gặp chú sớm chút thì tốt biết bao.”
Nếu như cô có thể gặp chủ quán mạnh mẽ này sớm một chút thì liệu cuộc đời cô có thể thay đổi hay không?
Giá như mình cũng có thể mạnh mẽ như chủ quán, vậy thì tốt biết bao.
Nghĩ như vậy, ý thức của thiếu nữ tóc vàng hoàn toàn trầm xuống.
Cũng trong lúc đó, đồng vàng hồi sinh cô nắm chặt trong tay cũng phát sáng.
Sau khi nhìn thấy đồng vàng hồi sinh có hiệu lực, Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp, cứ chờ mười tháng hoặc mười năm sau là thiếu nữ tóc vàng sẽ sống lại lần nữa.
Trước đó cứ đưa cô vào thế giới hạch tâm cái đã.
Tống Thư Hàng phất tay một cái, thiếu nữ tóc vàng và đồng vàng hồi sinh được đưa vào trong một căn phòng ở Điện Hàn Đông.
“Kế đến, còn phải xử lý thứ này.” Tống Thư Hàng cầm lò phản ứng hạch tâm, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lúc thiếu nữ tóc vàng tử vong, kiếp vân trên bầu trời vốn sắp giáng xuống lập tức dừng lại rồi bắt đầu tiêu tán.
Lò phản ứng hạch tâm + thiếu nữ tóc vàng mới tương đương với một tu sĩ nhị phẩm tấn cấp tam phẩm.
Hiện tại hai bên tách ra, khí tức sinh mệnh của ký chủ thiếu nữ tóc vàng đã biến mất, đương nhiên thiên kiếp cũng sẽ tiêu tán.
“Cũng may, nếu để lò phản ứng hạch tâm trực tiếp đối mặt với thiên kiếp thì nói không chừng sẽ bị đánh ra bã ấy chứ.” Tống Thư Hàng nói.
Dường như cảm ứng được thiếu nữ tóc vàng tử vong, những sợi tơ năng lượng kia của lò phản ứng hạch tâm được thu lại toàn bộ.
Trong nháy mắt, nó biến thành cỡ quả dưa hấu trong tay Tống Thư Hàng.
Ngay cả lực lượng bị tinh thần lực của Tống Thư Hàng dẫn ra cũng thu lại lần nữa.
Có điều Tống Thư Hàng có thể cảm ứng được trong lò phản ứng hạch tâm này ẩn chứa lực lượng cường đại.
Luồng lực lượng này hoàn toàn không kém gì kim đan thứ hai trong cơ thể hắn.
Nói cách khác, lực lượng trong thứ này bị dẫn dắt ra hoàn toàn sẽ tương đương với một tu sĩ kim đan ư?
“Trước tiên cứ mang nó về đã, nói không chừng lại có thể phát huy được tác dụng. Đồ do phe khoa học tạo ra lại là thứ hoàn toàn không khoa học, chắc Bạch tiền bối sẽ có hứng thú với nó lắm.” Tống Thư Hàng tung nhẹ lò phản ứng hạch tâm lớn chừng quả dưa hấu này lên.
Trọng lượng của nó rất nhẹ, tựa như bóng bay vậy, tung nhẹ lên mà cứ có cảm giác nó sắp bay mất luôn.
Ngay lúc Tống Thư Hàng tung nhẹ lò phản ứng hạch tâm lên, một cái ‘móng vuốt’ thò ra từ hư không chộp lấy lò phản ứng hạch tâm.
Phần sau cái móng vuốt này được nối với một sợi dây xích rất dài.
Tống Thư Hàng nhanh chóng vươn tay túm lấy lò phản ứng hạch tâm trước một bước. Ý niệm khẽ động, thu nó vào trong vòng tay pháp khí.
Đồng thời, tay kia của hắn nắm lấy dây xích kèm theo phía sau móng vuốt, kéo mạnh một cái.
Trên bầu trời, dường như có một vật thể trong suốt bị đánh vỡ, rồi một chiếc phi hành khí hình tròn dẹp khổng lồ bị Tống Thư Hàng kéo ra ngoài.
Cương Thủ biến dị, Nho Gia Kim Cương Thân, Thánh Viên Long Lực Thần Công, ba đại công pháp luyện thể đã mang đến cho Tống Thư Hàng lực lượng rất đáng sợ.
Trước đó chiếc phi hành khí này được che giấu bởi một vật thể trong suốt, luôn nằm trong trạng thái tàng hình.
“Ta đã đã phát hiện các ngươi từ lâu rồi, lén lút trốn bên cạnh, phủ một chụp lên người là tưởng rằng mình đã ẩn thân thật rồi ư? Các ngươi cho rằng cái chụp trên người mình là chiếc chăn trên người đại lão cái gì cũng có thể bán chắc?” Cánh tay Tống Thư Hàng ghì mạnh.
Trên bầu trời, pháp khí phi hành hình đĩa kia phun ra năm luồng khí lưu, muốn chóng lại sức mạnh của Tống Thư Hàng.
Thế nhưng pháp khí phi hành đã tăng công suất đến cực hạn mà vẫn bị kéo đến đảo nhỏ.
Phựt!
Cuối cùng dây xích thoạt nhìn rất cứng rắn kia bị đứt.
Pháp khí phi hành chủ động chặt đứt dây xích, tránh cho bản thân thật sự bị kéo xuống.
Tống Thư Hàng bình tĩnh kéo sợi dây xích kia qua, lắc lắc móng vuốt kim loại trên đó.
Chất liệu không tệ, bị hắn toàn lực kéo mạnh mà sợi xích với móng vuốt này đều không bị đứt. Nói không chừng sau này lại có đất dùng ấy chứ.
Vì vậy, Tống Thư Hàng bỏ nó vào thế giới hạch tâm.
Dù sao thì thế giới hạch tâm lớn như thế, không lo hết chỗ để.
Reng ~~ reng ~~ reng ~~
Trên pháp khí phi hành phát ra tiếng cảnh báo dồn dập.
Ngay sau đó, cabin gấp trên pháp khí phi hành mở ra.
Từng bóng người lần lượt chui ra.
“Sát sát sát sát sát sát~~ kẻ bất trung... Sát sát sát! Kẻ bất hiếu... Sát sát sát!” Chuông điện thoại của Tống Thư Hàng vang lên.
Cứ như đang mở nhạc nền cho đám người kia xuất hiện vậy.
Tống Thư Hàng quẹt di dộng, phát hiện là một số điện thoại cố định xa lạ.
“Alô, ai vậy?” Tống Thư Hàng hỏi.
Không phải quảng cáo bán hàng đa cấp đó chứ?
“Thư Hàng, có thứ gì đó tới gần vị trí của ngươi.” Giọng nói của con rối tiên tử truyền ra từ điện thoại, chắc là cô dùng điện thoại của quán ăn: “Có thể là chủng tộc ở Thiên Nhân giới mà vị Sở tiền bối kia của ngươi đã nhắc đến lúc trước, ngươi cẩn thận một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận