Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2999: Tám chuyện trên trời dưới đất

Chương 2999: Tám chuyện trên trời dưới đất
“Có lẽ, ta biết vì sao Xích Tiêu Tử đạo trưởng lại khăng khăng bồi dưỡng ra một Thiên Đạo rồi.” Bắc Phương Đại Đế nhìn “phù văn Thiên Đạo” trên đỉnh đầu Bá Tống, đột nhiên hiểu được một nghi hoặc trong lòng.
Sau khi bồi dưỡng ra một “Thiên Đạo”, ở cảnh giới Trường Sinh Giả bèn có thể giống Bá Tống bây giờ!
Kỳ thực không chỉ có Bá Tống, còn có hắn, mấy vị đạo hữu như Xích Tiêu Tử đạo trưởng, Trình Lâm, Tống đầu gỗ, đại sư Kim Cương tự, thiên ma viễn cổ tám tay, hiện tại nếu muốn thì đều có thể liên hệ Đạo Tử để lấy một bộ phận “tin tức á bất hủ” đơn giản hóa.
Đây chính là chỗ tốt khi có một Thiên Đạo làm chỗ dựa.
Lúc này, Bá Tống dưới sự bảo kê của Thiên Đạo có thể phóng túng hết mình. Chuyện trước kia làm có thể nổ đầu, hiện tại hắn có thể yên tâm to gan đi làm!
“Đồng ý đi, sau đó bắt đầu tiến vào quá trình một đối một.” Bắc Phương Đại Đế nở nụ cười ấm áp sau khi hòa tan núi băng.
Mấy vị Trường Sinh Giả bên cạnh sôi nổi gật đầu, lựa chọn “đồng ý”.
Toàn bộ “bí cảnh thời gian” bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Trường Sinh Giả và Bá Tống đều nhắm mắt, không nói một lời.
Nếu như không phải đỉnh đầu Tống Thư Hàng thỉnh thoảng bốc khói trắng, vậy một màn này thoạt nhìn tựa như thời gian tạm ngừng vậy.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ bị khói trắng bao phủ, bất mãn vẫy vẫy tóc ngố.
Lại một lát sau.
Sở các chủ nhàm chán dùng tóc ngố cuốn lấy sương mù màu trắng, biến chúng nó thành một quả cầu khói, lại cẩn thận chồng lên “quả cầu số Hamster” trên đầu Tống Thư Hàng, biến nó thành nửa phần trên của chiếc hồ lô.
“Hoàn mỹ.” Cọng tóc ngố của Sở các chủ hài lòng nói.
Ngay lúc nói chuyện, phù văn bảo vệ của Thiên Đạo trên đầu tản ra ánh sáng màu vàng, đúng lúc hạ nhiệt, gia cố cho sọ não Bá Tống.
Quả cầu khói nửa trên của hồ lô cũng bị giội tan đi.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ: “! ! !”
Khó khăn lắm ta mới tạo được quả cầu khói đó mà.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ đã mất đi động lực, lười biếng nằm sấp trên đầu Tống Thư Hàng không nhúc nhích.

Một bên khác.
Ác thi Bá Tống đi đến hang ổ sắt thép của Bạch tiền bối two ở thế giới Tà Liên.
“Bạch tiền bối, trứng Côn Vương ra đời chưa? Bản thể muốn ta đến mượn trứng Côn Vương, xem có thể lấy được chút manh mối từ miệng nó hay không.” Ác thi Bá Ác đi vào trong hang ổ của Bạch tiền bối two quen thuộc như về nhà mình.
“Còn đang thí nghiệm, ngươi ở đây chờ một lát. Chờ sau khi ta kết thúc thí nghiệm này sẽ để ngươi mang trứng Côn Vương đi.” Một phân thân nghiên cứu của Bạch tiền bối two lên tiếng.
Cũng không biết nhóm phân thân của Bạch tiền bối two đang nghiên cứu nội dung gì.
Có phải đang nghiên cứu thực đơn trứng Côn Vương hay không?
Tạm thời không cách nào mượn trứng Côn Vương đi, Bá Ác đành tạm nghỉ ngơi trong thế giới Tà Liên.
Thời gian thí nghiệm của Bạch tiền bối two có hơi lâu… Bá Ác nhàn rỗi nhàm chán bèn đi dạo ở gần thế giới Tà Liên.
Đi lại đi, trong lúc vô tình đã rời khỏi thế giới Tà Liên, chạy tới chỗ Tống U U, thăm hỏi đại lão quả cầu béo đang bị phong ấn.
Lúc này Bá Tống chỉ lưu lại một sợi ý thức trong Tống U U để duy trì vận chuyển cơ bản, tọa trấn thế giới Ma Hải.
Đại lão quả cầu béo bị Thiên Đạo phong ấn tại phụ cận thế giới Ma Hải, do Tống U U trông giữ.
Khi Bá Ác đi tới thì phát hiện đại lão quả cầu béo đang âm thầm phân tích phong ấn của Đạo Tử.
Thuật phong ấn của Đạo Tử cũng không quá cao minh, là phong ấn hoàn toàn dùng lực thắng xảo… dùng quyền hạn và quy tắc Thiên Đạo trực tiếp áp chế.
“Đã lâu không gặp, đại lão quả cầu béo.” Bá Ác đi tới bên cạnh phong ấn, ngồi xếp bằng xuống.
Đại lão quả cầu béo yên lặng liếc ác thi của Tống Thư Hàng một cái, không muốn nói chuyện.
Bá Ác cũng không thèm để ý.
Sau khi hắn ngồi xuống thì như đang lầm bầm lầu bầu: “Đại lão quả cầu béo, nhàm chán không? Muốn tám chuyện trời đất với ta một chút không?”
Đại lão quả cầu béo: “…”
Bá Ác tự độc thoại: “Chúa tể Cửu U các ngươi đều được phân ra từ Thiên Đạo trước khi “chứng đạo Thiên Đạo”, trở thành chúa tể của Cửu U nhỉ. Nói cách khác, chúa tể Cửu U cũng có được trường sinh chi đạo hoàn thiện đúng không?”
Đại lão quả cầu béo: “…”
“Cho nên, đại lão quả cầu béo rốt cuộc trường sinh chi đạo của ngươi là gì?” Bá Ác hỏi.
Đại lão quả cầu béo: “[cười lạnh] Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện này à?”
“Kỳ thực ngươi có nói hay không cũng vậy thôi. Chờ sau khi bên phía bọn ta chuẩn bị xong, Tống U U của ta dung hợp với đại lão quả cầu béo, ta cảm thấy sớm muộn gì ta cũng sẽ biết chuyện này.” Bá Ác vui vẻ nói.
Dù sao cũng là ác thi, hơn nữa vật trang sức biết đâm tim bên cạnh Bá Tống nhiều như vậy, Bá Ác nghe một thời gian là có thể học được không ít.
Trong lòng đại lão quả cầu béo chỉ muốn chửi thề, nhưng vì muốn ăn nói văn minh, nó không nói nên lời.
“Đúng rồi, đại lão quả cầu béo… lai lịch của ngươi là gì vậy?” Bá Ác lại mở miệng hỏi.
Trong chuyện ân oán giữa Thánh Nhân Nho Gia và Thiên Đạo đời thứ tám, mỗi lần nhắc tới lai lịch của Thiên Đạo cầu đều thay bằng từ “thần bí”.
Không ai biết lai lịch của Thiên Đạo cầu cả, nó không phải người, không phải ma, không phải yêu, không phải phật, không phải quỷ…
Hơn nữa, trước trận chiến cuối cùng với Thánh Nhân Nho Gia, không ai biết lai lịch của nó.
Nó cứ như trống rỗng nhảy ra vậy.
Bá Ác rất muốn cho đại lão quả cầu béo một phát “bí pháp giám định”, bây giờ bản thể đã là cảnh giới Trường Sinh Giả, cái giá để giám định chúa tể Cửu U hẳn có thể yếu đi rất nhiều.
Nhưng cân nhắc đến việc bản thể hiện đang trong trạng thái “đồng thời luận đạo đa luồng”, đột nhiên sử dụng kích thích từ bên ngoài có thể khiến trạng thái của bản thể tan vỡ.
Bá Ác đành phải nhịn xuống suy nghĩ mê hoặc này.
Lúc đại lão quả cầu béo nghe thấy vấn đề này thì đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Lời của Bá Ác dường như đâm trúng nơi yếu ớt trong lòng nó?
Sau một lúc lâu.
“Ta không rõ lắm.” Đại lão quả cầu béo nói.
Bá Ác: “! ! !”
“Ký ức của ta và Thiên Đạo cầu có hơi tách rời, là khâu sau khi ta và Thánh Nhân Nho Gia kết thúc chiến đấu. Nhưng mà, lần ngược về trước đó nữa, ký ức của ta… chỉ có tu luyện, minh tưởng, học tập, tu luyện…” Đại lão quả cầu béo chậm rãi nói.
Trừ lượng lớn tri thức, tu luyện công pháp ra, nó không có bất kỳ ký ức nào về lai lịch của mình.
“Thiên Đạo cầu động tay chân trên người ngươi?” Bá Ác vô thức suy đoán.
Dường như các đời Thiên Đạo đều có thói quen táy máy trên chúa tể Cửu U đối ứng của mình.
Hình như thiếu niên ba mắt tiền bối cũng rất bất mãn với Thiên Đạo của mình, trong lúc tán gẫu với Tống Thư Hàng, hắn từng nhắc tới chuyện “đối xử tử tế với chúa tể Cửu U của mình”.
Cha Cẩu Đản xem như khá tốt, mặc dù có bị Thiên Đạo nghiên cứu, nhưng Thiên Đạo thật sự quý trọng cha Cẩu Đản.
Chúa tể Cửu U Mặt trời màu đen nhánh thì trực tiếp bị đường lui của Thiên Đạo đoạt xá, ngay cả ý chí chủ cũng bị đồng bộ.
Bạch tiền bối two thì bị cắt đùi.
Hiện tại xem ra, dường như ký ức của đại lão quả cầu béo đã bị Thiên Đạo cầu động tay chân.
“Cái tên ngu ngốc đó!” Đại lão quả cầu béo được Bá Ác nhắc nhở cũng nghĩ tới khả năng này, lập tức giận tới cực điểm.
[Hoặc là, lai lịch của đại lão quả cầu béo có vấn đề?] Trong lòng Bá Ác còn có một khả năng khác không nói ra.
Hai loại suy đoán đều có khả năng.
Mà nội tâm Bá Ác mơ hồ càng thiên về loại suy đoán thứ hai.
[Trước tiên báo lại cho bản thể, xem xem lát nữa có thể mượn “quyền hạn Thiên Đạo” của Đạo Tử sư huynh diễn toán suy ra tin tức của đại lão quả cầu béo hay không.] Bá Ác báo chuyện này về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận