Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 58: Bạch Chân Quân

Chương 58: Bạch Chân Quân
Nhưng Tống Thư Hàng lập tức hiểu ra —— không phải nắm đấm của đối phương yếu, mà là do hắn đã trở nên mạnh mẽ.
Thối thể dịch khiến cho cường độ thân thể của hắn gần như đã đạt tới cực hạn của thân thể con người. Sau khi tu luyện thêm một bộ quyền pháp trúc cơ thì tố chất thân thể của hắn lại có thêm thay đổi cực lớn.
Lúc này, Nam Hạo Mãnh lại hớn hở cười lớn:
“Quả đúng là cao thủ chân chính, trảo công thật lợi hại.”
Cánh tay bị siết chặt kia tạm thời không rút lại được, anh ta không chút do dự, co chân lên một gối cực mạnh.
Mấy động tác co chân lên gối kiểu này đương nhiên không được phép dùng trong tán đả truyền thống, nhưng bây giờ cũng không phải đang thi đấu tán đả, mặc dù anh ta to con, trông có vẻ khù khờ thật, nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngu. Lúc đánh nhau thì đương nhiên cứ chiêu nào mạnh thì tung chiêu ấy thôi!
Tống Thư Hàng thở dài, bàn tay đang tạo thành long trảo của hắn hất mạnh lên —— Trảo như rồng vũ, mỗi trảo đều có long vũ.
Thứ bay múa không chỉ riêng long trảo, mà còn có con mồi đang bị túm nữa.
Nam Hạo Mãnh lập tức cảm giác thân thể hơn cả trăm kilogram của mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất!
Hơn nữa đối phương chỉ dùng có một tay.
Nhịp tim mãnh liệt của Nam Hạo Mãnh lúc này cũng hụt đi một nhịp, sức lực thật khủng khiếp, đối phương dùng một tay, không chỉ có thể nhấc bổng thằng đàn em không nên thân của mình, mà ngay cả người to con như mình cũng dễ dàng bị xách lên!
Thế nhưng tôi không bị đánh bại dễ dàng như thế đâu!
“Hây!”
Nam Hạo Mãnh rống to, dùng sức đè xuống, muốn ép thân thể đáp xuống. Đồng thời tay phải cũng co lại, chỉ chờ người vừa rơi xuống đất thì sẽ phát động thế tấn công như vũ bão.
Nhưng đúng lúc này, Tống Thư Hàng lại ra tay lần nữa.
Quyền pháp căn bản hai! Quyền đánh như sao sa, nháy mắt đã đánh hơn mười quyền, liên tục đánh lên người Nam Hạo Mãnh không ngừng.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, vượt xa phản ứng của Nam Hạo Mãnh. Cho nên anh chàng to con kia ngoan ngoãn trở thành cái bao cát bị nện liên tục giữa không trung.
Trong lúc vung quyền, Tống Thư Hàng cũng không đọc nhẩm quyền kinh khẩu quyết.
Thứ nhất là do thời gian không đủ, thứ hai là nếu như đọc quyền quyết tại nơi này khiến cho linh khí tập trung ở nắm đấm, nói không chừng lúc nện quyền xuống sẽ đập thủng một lỗ trên người đối phương mất.
Đến lúc đó, thứ chờ đợi Tống Thư Hàng là tai ương ngồi tù bóc lịch.
Lỡ như xúi quẩy, không chừng đi vào hãy còn là nụ hoa cúc be bé, đi ra đã thành hướng dương thì tèo.
Hơn nữa, lúc hắn vung quyền còn cố gắng thu lực lại, chỉ dùng có nửa sức thôi.
Dù là như thế, nắm đấm đã trải qua luyện thể của hắn cũng mạnh kinh hồn. Hơn mười quyền kia nện xuống xong thì bao cát Nam Hạo Mãnh đã bị đập cho choáng váng.
Nam Hạo Mãnh…. Ngã dập mặt!
Tống Thư Hàng thu quyền, phun ra một hơi, rất có phong phạm cao thủ.
Nam Hạo Mãnh đau đớn xoa mấy chỗ bị nện trúng rồi hỏi:
“Cậu dùng kiểu đánh gì thế? Võ thuật cổ của Hoa Hạ à?”
“Quyền pháp căn bản hai.”
Ngữ khí của Tống Thư Hàng chợt có phần nặng nề.
“Quyền pháp căn bản hai? Đấy là cái khỉ gì thế?”
Nam Hạo Mãnh phỉ nhổ!
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy phiền muộn quá thể. Nếu như có thể thì đương nhiên hắn cũng muốn báo ra một cái tên oai phong để dọa người lắm chứ. Đáng tiếc hắn không có duyên với mấy cái tên oai phong kia rồi.
Nhìn thấy sắc mặt của Tống Thư Hàng sa sầm xuống, Nam Hạo Mãnh quyết đoán nhận thua:
“Tôi thua rồi!”
Anh ta thở dài, bởi vì hai bên căn bản không cùng một cấp bậc. Anh ta bẩm sinh đã khỏe mạnh, nhưng khí lực của đối phương còn lớn hơn cả bản thân anh ta.
Dù công phu tán đả của anh ta vô cùng vững chắc, nhưng quyền pháp của đối phương thật sự cao minh hơn tán đả của anh ta nhiều lắm.
“Lựa chọn sáng suốt lắm.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
“Vậy đi, theo lệ cũ thì kẻ khiêu chiến thất bại cần phải trả một cái giá lớn.”
Nam Hạo Mãnh huỵch toẹt:
“Tôi không có tiền.”
Anh ta nghểnh cổ lên, cùng lắm thì lại bị nện thêm một trận thôi, đòi tiền thì không có, nhưng cần mạng thì có một cái đây! Anh tuyệt đối sẽ không cổ súy cho mấy hành vi xấu xa như trấn lột tiền bạc thế này.
“Tôi không cần tiền.”
Tống Thư Hàng nói dối, gần đây hắn rõ thiếu tiền:
“Tôi cần các người điều tra một số việc giúp tôi.”
Sức của một người là có hạn, đám lưu manh kia lại có cách nghe ngóng tin tức riêng của họ.
Có lẽ hắn sẽ tìm được tin tức của kẻ đã điều tra hắn ngày hôm qua từ đám này.
Tuy rằng đã quyết định nhờ vả Dược Sư tiền bối tìm giúp, nhưng chuẩn bị nhiều một chút cũng không lỗ!
Một lát sau.
Nam Hạo Mãnh gãi gãi đầu:
“Cậu muốn tôi tìm ra kẻ đã điều tra cậu trưa hôm qua à?”
Thật ra thì chuyện này cũng không khó lắm, chỉ cần biết được lúc đó người kia đã hỏi thăm bạn học nào về Tống Thư Hàng, sau đó lại thông qua bạn học kia để điều tra ngược lại, sau đó lại từ từ đoán thân phận của người đấy là được. Lỡ như không được nữa thì anh có thể đi xem camera quan sát của trường, ở trong trường anh cũng có tí quan hệ.
Nhưng dù mình có đánh thua đi nữa thì tại sao mình phải giúp Tống Thư Hàng chứ?
Anh chỉ tới tìm người đánh nhau thôi, cũng có đồng ý là thua thì phải giúp đâu —— cùng lắm thì đánh thêm một trận là được!
“Anh sẽ giúp tôi chứ? Anh Nam!”
Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống bên cạnh Nam Hạo Mãnh, hai mắt nheo lại, trong mắt toát ra vẻ nguy hiểm.
Nếu như Nam Hạo Mãnh dám phun ra nửa chữ không thì hắn sẽ nện thêm một trận thật đau!
Sắc mặt Nam Hạo Mãnh xám ngoét, bèn cười gượng gãi đầu:
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sai mấy thằng nhóc không nên thân kia với bạn của nó đi tìm hiểu chuyện này. Nhưng tôi không dám cam đoan là có thể tra được kết quả đâu nhé!”
Anh cứ có cảm giác, trong nháy mắt vừa rồi, nếu như anh không đồng ý thì… nhất định sẽ rất thê thảm!
Tống Thư Hàng mỉm cười hài lòng:
“Nếu đã vậy thì tôi nhờ cả vào anh đấy, anh Nam ạ!”
….
Sau khi đánh xong một trận, Tống Thư Hàng cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái. Đánh một trận này, không chỉ thư giãn gân cốt, còn khiến cho hắn lĩnh ngộ sâu thêm về ‘Kim cương căn bản quyền pháp’.
Loại lĩnh ngộ này khác với loại lĩnh ngộ theo kiểu nhồi nhét như trong không gian ảo giác kia. Loại lĩnh ngộ có được từ trong chiến đấu thế này càng linh hoạt hơn, khiến cho sau này Tống Thư Hàng thi triển ‘Kim cương căn bản quyền pháp’ sẽ có được hiệu suất cao hơn. Tiết kiệm được nhiều thể lực hơn, lại có thể sinh ra nhiều khí huyết hơn nữa!
Thực chiến vẫn luôn hữu hiệu hơn học vẹt nhiều mà!
“Có lẽ mình nên tìm nhiều đối thủ hơn để rèn luyện quyền pháp nhỉ? Ừm, cứ nhớ đấy, ngày mai lại hỏi thăm Dược Sư tiền bối xem giai đoạn hiện tại mà thực chiến nhiều có tác dụng gì đối với mình hay không.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Thuận lợi trở về kí túc xá.
Tống Thư Hàng lại quen tay mở nhóm Cửu Châu Số 1 lên.
Bên trong nhóm có rất nhiều tin nhắn.
Đầu tiên là tin nhắn buổi trưa, Dược Sư giúp Tống Thư Hàng đổi lấy hai loại công pháp trúc cơ.
Tiếp theo là hai phút trước, Đồng Quái Tiên Sư gửi:
“Bản thiên sư tính toán thời gian rồi, chẳng bao lâu nữa là tới lúc Bạch Chân Quân kết thúc thời gian bế quan một trăm mười năm rồi nhỉ?”
Bắc Hà Tán Nhân gửi một icon cứng nhắc lên, sau một hồi lâu mới nói:
“Bạch Chân Quân là người cuồng bế quan, thật là tấm gương mẫu mực của chúng ta. Lần này xuất quan hẳn là cách linh tôn thất phẩm không xa rồi nhỉ? Phỏng chừng không bao lâu nữa chúng ta phải gọi Bạch tiền bối là Bạch Tôn Giả rồi.”
“Vấn đề quan trọng nhất chính là sau khi Bạch Chân Quân kết thúc bế quan thì nhất định sẽ liên lạc với chúng ta đúng không? Tới lúc đó ai đi đón hắn đây?”
Một ID tên Túy Nguyệt Cư Sĩ nói tiếp.
Tống Thư Hàng luôn cảm giác cái tên Túy Nguyệt Cư Sĩ này nhìn quen lắm, hình như thường xuyên trồi lên nói chuyện trong nhóm. Nhưng không hiểu tại sao mà luôn chẳng có cảm giác tồn tại, hắn nhìn xong quay đầu đi một cái là quên mất.
Túy Nguyệt Cư Sĩ vừa nói một câu thì trong nhóm lại im phăng phắc.
Sau một lúc lâu, Bắc Hà Tán Nhân mới nói:
“Ta nói trước, lần trước ta đã đi đón Bạch Chân Quân rồi. Lần này kiểu gì cũng không tới lượt ta đi đâu!”
Nghe giọng điệu của hắn thế này, giống như đi đón Bạch Chân Quân xuất quan là chuyện gì đáng sợ lắm không bằng?
Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên trồi lên:
“Gần đây ta cảm giác cảnh giới của bản thân đang rục rịch, chuẩn bị bế quan vài năm, mọi người từ từ bàn đi nhé.”
“Tam Lãng ngươi lừa ai đấy, ngươi mới lên tới Linh Hoàng hậu kỳ trước đây không lâu, còn lâu lắm mới đột phá mà.”
Bắc Hà Tán Nhân gửi kèm một cái icon cười lạnh.
“Gần đây ta có kỳ ngộ, cho nên cảnh giới sắp đề thăng rồi. Mặc kệ các ngươi có tin hay không, dù sao thì ta tin là được. Sắp tới ta sẽ bế quan, có việc hay không cũng đừng tìm ta.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói với vẻ kiên định.
“Các ngươi vội cái gì chứ.”
Đồng Quái Tiên Sư bình tĩnh nói tiếp:
“Cũng có phải Bạch Chân Quân sẽ xuất quan ngay bây giờ đâu mà, còn một quãng thời gian nữa. Tới lúc đó tự nhiên sẽ có cách giải quyết, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng ấy mà.”
“Lẽ nào ngươi đã có diệu kế gì rồi à?”
Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
Đồng Quái Tiên Sư:
“Hừ hừ, sơn nhân đương nhiên có diệu kế. Nhưng ta tuyệt đối không nói cho Bắc Hà ngươi biết đâu, ngươi đừng có mơ!”
Đáng chết! Bắc Hà Tán Nhân siết tay, con mẹ nó chứ, cuộc chiến trên đỉnh Tử Cấm ba tháng sau nhất định phải đập chết tên bói bịp này, đánh cho cả mẹ của hắn cũng không nhìn ra hắn.
Tống Thư Hàng kéo nhật ký chat xem, vừa định nói xen vào một câu để thể hiện cảm giác tồn tại của mình. Nhưng không hiểu tại sao, nhìn thấy bộ dạng diệu kế trong tay của Đồng Quái Tiên Sư thì hắn cứ có cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ đầu xuống tận cúc hoa.
Hắn có dự cảm, nếu như hắn lên tiếng ngay bây giờ thì nhất định sẽ tự chuốc vạ vào thân.
Cho nên, Tống Thư Hàng lắc đầu nguầy nguậy, quyết đoán tắt máy tính, bò lên giường đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận