Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 5015: Đông đi xuân tới

Chương 5015: Đông đi xuân tới
Các vị Trường Sinh Giả ở đây và mấy vị không tới tụ họp với nhau chỉ vì có chung một mục tiêu.
Đạo Tử muốn trở thành người thứ hai muốn trấn áp chư thiên vạn giới, đồng thời đăng đỉnh thành Thiên Đạo sau Kế Thánh Nhân. Hắn muốn đưa Nho gia lên đỉnh cao tối thượng của chư thiên vạn giới thêm một lần nữa, cho nên đương kim Thiên Đạo tuyệt đối không được phép khôi phục.
Mục tiêu của Xích Tiêu Tử là bồi dưỡng ra một Thiên Đạo mới. Khác với các Trường Sinh Giả khác, hắn chẳng có hứng thú gì với vị trí Thiên Đạo. Thực tế thì chính Xích Tiêu Tử cũng nghi hoặc, không hiểu vì sao mình lại chán ngán với chuyện trở thành Thiên Đạo đến thế.
Cả đời Xích Tiêu Tử tạo ra rất nhiều bố cục, để lại “duyên” bên cạnh rất nhiều tu sĩ có đại khí vận, thậm chí còn đích thân bồi dưỡng rất nhiều tu sĩ… ví dụ như Thông Nương.
Còn vị Kim Cương đại sư thu nạp hết cơ bắp trên thế gian kia thì lại có thù cũ với Thiên Đạo. Mục tiêu của hắn là trả thù. Còn quá trình kết oán cụ thể ra sao thì không ai hỏi, chính hắn cũng không nói.
Trình Lâm Tiên Tử cũng không cần nói. Cô là một trong những kẻ đã hủy diệt Thiên Đình viễn cổ, năng lực gây sự tuyệt đối đứng hàng đầu.
“Nếu muốn ngăn cản Thiên Đạo khôi phục, vậy việc chúng ta cần làm là không cho Thiên Đình viễn cổ được xây dựng lại đúng không?” Đạo Tử vỗ nhẹ kinh văn Thánh Nhân, hỏi.
“Phải.” Diệp Tư đáp.
“Ta có một câu hỏi.” Lúc này, vị Kim Cương đại sư chìm trong minh tưởng đột nhiên lên tiếng.
Diệp Tư: “Xin đại sư cứ nói.”
“Có thể đổi tên liên minh được không? Nghe cái tên này cứ ngớ ngẩn làm sao ấy.” Kim Cương đại sư chân thành nói.
Hai mắt Diệp Tư sáng ngời lên, nước mắt rơi lã chã.
Kim Cương đại sư: “? ? ?”
Ta đã nói sai cái gì à?
“Ta đã muốn đổi cái tên này từ lâu rồi, nhưng vì các vị không nhắc đến nên ta cũng không tiện nói.” Diệp Tư nói: “Ta cũng ủng hộ việc đổi tên.”
“Tên tuổi đều là hư ảo, ta không có ý kiến gì.” Đạo Tử trầm giọng nói.
Chỉ cần có thể kéo đương kim Thiên Đạo rớt đài thì dù tên liên minh có là “Đại Tiện” hắn cũng gia nhập mà không chút do dự. Hư danh chẳng có ý nghĩa gì với hắn hết.
“Bần đạo cũng không có ý kiến gì.” Xích Tiêu Tử mỉm cười.
Ít ngày nữa hắn sẽ thu hồi Xích Tiêu kiếm… khi nào thực sự hành động, bản thể của hắn cũng sẽ tiến vào không gian giống như phòng tối Thiên Đạo kia, đoạn tuyệt tất cả ấn tượng của chư thiên vạn giới đối với hắn.
“Giờ thì nói chuyện chính đi.” Kim Cương đại sư ngẩng đầu lên nói: “Biện pháp đơn giản nhất để ngăn cản Thiên Đình viễn cổ được xây dựng lại chính là bắt Thiên Đế mới khôi phục kia nhỉ?”
“Đó là Thiên Đế trấn áp chư thiên vạn giới sau Thánh Nhân, ta cũng rất có hứng thú với hắn đấy. Không biết sau khi khôi phục thì thực lực của hắn còn lại bao nhiêu.” Đạo Tử ngẩng đầu lên, nói.
“Vậy thì xác định được hành động bước đầu rồi. Bắt Thiên Đế cái đã.” Lúc này trong sa mạc lại có thêm một bức tượng thần mọc lên. Tôn thần này là một pho ma tượng mặt mũi dữ dằn.
Trên pho ma tượng này có một vị cổ ma tám tay đứng thẳng, trên đầu hắn cũng hiện lên vầng sáng của Trường Sinh Giả.
Vị cổ ma tám tay này vừa hiện thân đã nhìn sang Đạo Tử mà nói: “Ta cũng không có hứng thú với cái ngôi Thiên Đạo. Ai muốn thì ta sẽ trợ giúp cho người đó. Ta chỉ có một yêu cầu, là dù ai tấn thăng thành Thiên Đạo thì xin hãy giải trừ nguyền rủa cho người trong tộc của ta.”
Trong các đạo hữu ở đây, chỉ có một mình Đạo Tử có khao khát mãnh liệt với vị trí Thiên Đạo.
Đạo Tử gật đầu, xem như đồng ý.

Ở một nơi khác.
Trong không gian phong bế.
Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối two đi qua cánh cửa không gian.
Một thế giới màu xam âm u đầy tử khí, không có sức sống xuất hiện trước mắt bọn họ.
Vị trí của họ vẫn là bên trong gian phòng của Điền Thiên Đảo Chủ. Cả máy tính, các cánh cửa, thậm chí chiếc di động Tống Thư Hàng để trên mặt đất cũng giống thế giới kia như đúc.
Chỉ khác một điều là tất cả bao phủ bởi hai màu xám trắng, như đang nằm trong một quyển truyện tranh đen trắng vậy.
“Cứ như là phục chế lại toàn bộ gian phòng của Điền Thiên tiền bối vậy.” Tống Thư Hàng nói.
Đồng thời, hắn thử liên kết với thế giới hạch tâm của mình.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, thế giới hạch tâm bị chặn. Trong không gian phong bế này, thế giới hạch tâm không thể mở ra được.
Cũng may là lần này có Bạch tiền bối two đi cùng hắn.
Dù thế giới hạch tâm không mở ra cũng không cần phải lo lắng. Tống Thư Hàng an ủi bản thân.
“Đi thôi, đi xem một chút.” Bạch tiền bối two trùm chăn đi ra ngoài phòng.
Tống Thư Hàng đi sau lưng hắn.
Bên ngoài gian phòng có rất nhiều cánh cửa khắc phù văn.
Nhưng những cánh cửa ấy đều đang mở.
Bạch tiền bối two và Tống Thư Hàng đi ra ngoài tiên phủ.
Cả tiên phủ này cũng giống như đúc với trí nhớ của Tống Thư Hàng.
“Lên không trung xem thử.” Bạch tiền bối two nhẹ nhàng nhảy một cái đã lên tới không trung.
Tống Thư Hàng cũng đạp vào hư không, nhảy lên.
Lên đến không trung, hắn nhìn thấy rõ toàn cảnh của Điền Thiên đảo.
Cả Điền Thiên đảo bị bao phủ trong một màu xám đậm, ngay cả mặt biển bao phủ xung quanh cũng xám xịt.
“Rốt cuộc thế giới này là nơi nào?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Bạch tiền bối two bên cạnh hắn cau mày trầm tư: “Ta vốn cho rằng đây là thế giới bóng ma – tương tự như cái bóng của thế giới thực, nhưng bây giờ xem ra nó còn ẩn chứa thứ khác thú vị hơn nhiều.”
Tống Thư Hàng: “Thứ khác thú vị hơn?”
“Ừm, một thứ rất hay ho. Ví dụ như n(^*% và ^)^*^, mặt khác, ngươi nhìn sang bên kia kìa, bên đó có ^!#$#.” Bạch tiền bối two liên tục chỉ tay vào không gian xám xịt, thi thoảng lại diễn tả bằng ngôn ngữ viễn cổ.
Tống Thư Hàng ngu mặt ra, chẳng hiểu Bạch tiền bối two đang nói cái gì.
Khi gà mờ nghe đại lão nói chuyện, thi thoảng đại lão lại phun ra mấy câu từ chuyên nghiệp làm cho gà mờ lớ nga lớ ngớ, chỉ biết đó là những thứ rất cao siêu.
Nghe rất đỉnh, mỗi tội không hiểu gì.
“Mặt khác, ta còn phát hiện ra một chuyện thú vị hơn. Hình như không gian này có liên quan tới ta thì phải.” Bạch tiền bối two tổng kết.
“Đây là sản phẩm thí nghiệm của ngài đấy à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Nói đúng ra thì có thể là tác phẩm thí nghiệm của một ‘ta’ khác.” Bạch tiền bối two đáp.
Tống Thư Hàng khẽ đấm tay phải vào tay trái: “Có phải là vị Thiên Đạo tùy hứng nói mà không làm kia không?”
Hắn vẫn luôn suy đoán chuyện này.
Sau khi mỗi vị Thiên Đạo trở thành Thiên Đạo đều sinh ra một chúa tể Cửu U tương ứng ở Cửu U.
Liệu có phải Thiên Đạo quả cầu béo nhiệm kì này sẽ tương ứng với quả cầu kim loại thể lỏng trong Cửu U, còn Bạch tiền bối two thì tương ứng với vị Thiên Đạo nói mà không làm kia không?
“Gần đây tu vi của ngươi chỉ tăng có mấy viên kim đan, mà tin tức vỉa hè thì rành gớm nhỉ?” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Cảnh giới của ta đã tăng nhanh lắm rồi đấy. Bây giờ mới có giữa tháng mười mà ta đã có đến mấy viên kim đan. Ta bắt đầu có cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ cuối tháng là ta lên lục phẩm thôi.
“Ngươi ở yên đây, đừng đi đâu cả, để ta đi xem thử một chút. Nếu quả thực đây là tác phẩm của một ta khác thì có lẽ sẽ tìm được một ít đầu mối đấy.” Bạch tiền bối two nói.
Cái vị tương ứng với hắn tự nhiên biến mất tăm mất tích, thế mà chúa tể Cửu U như hắn lại vẫn còn đây, đã thế hằng ngày còn bị quả cầu béo ghẹo gan, hắn cũng tuyệt vọng lắm.
Chính hắn cũng không biết cái người tương ứng với mình kia đã làm gì.
Nếu có đầu mối thì hắn cũng muốn biết rốt cuộc người đó sắp xếp ra sao.
“Đúng rồi, trùm cái chăn này vào đi.” Bạch tiền bối two lại ném cái chăn hàng rởm kia cho Tống Thư Hàng.
Sau khi vào đến bên trong không gian phong bế thì cái chăn này không bài xích Tống Thư Hàng nữa, bởi vì nó và hắn đã ở cùng một trạng thái với nhau rồi.
Tống Thư Hàng trùm chăn lên người: “Có nguy hiểm gì không?”
“Không biết được. Nếu không gian này là một sản phẩm thì nghiệm thất bại thì có khi bên trong nó sản sinh ra quái vật khủng khiếp gì cũng không chừng. Tóm lại là ngươi cứ ở yên đây trước, chờ ta tới đón.” Bạch tiền bối two dặn dò.
Dứt lời, hắn phóng vụt lên trời, chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã biến mất khỏi tầm mắt của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng hạ xuống khỏi không trung, về cổng tiên phủ của Điền Thiên Đảo Chủ rồi ngồi xuống đó.
Nhiệt độ trong không gian phong bế từ từ hạ xuống.
Rét lạnh xâm nhập thẳng vào linh hồn.
Thể chất của Tống Thư Hàng dần dần không chống đỡ nổi, hắn bất giác quấn chặt cái chăn trên người.
Trong thế giới giá lạnh này, chỉ có cái chăn trên người mang đến cho hắn một chút ấm áp. Thân mình hắn bất giác cuộn tròn lại.
Tư thế này có chút giống với đại lão cái gì cũng có thể bán.
“Nếu bây giờ thế giới hạch tâm mở ra thì tốt rồi, mình có thể chui vào đó để tránh rét.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
“A ~~” Hắn há miệng thở ra một hơi, làn hơi biến thành sương mù trắng muốt.
Trong chăn, tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ cũng chui ra. Quả cầu lông nhung núp trong chăn, chẳng hề nhúc nhích.
“Điền Thiên tiền bối này, ngươi có thể cảm ứng được một phần tàn hồn khác của mình không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Dựa theo kết quả mà bí pháp giám định đưa ra thì phần hồn phách còn lại của Điền Thiên Đảo Chủ đang phân tán trong không gian phong bế này.
Tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ sáng lên một chút. Một lát sau, có ý niệm truyền vào não hải của Tống Thư Hàng: “Bao giờ mới có thể lên mạng được vậy?”
“Bây giờ đừng nghĩ đến lên mạng nữa, tìm tàn hồn của mình về hồi sinh đã rồi tính sau.” Tống Thư Hàng nghiến răng.
Tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ: “…”
Khi đang nói chuyện, Tống Thư Hàng cảm thấy nhiệt độ xung quanh tăng trở lại.
Nhiệt độ tăng rất nhanh.
Chỉ trong mấy giây, dường như ngày đông giá rét đã biến thành mùa hè nóng bức.
Ngay sau đó, trước mắt Tống Thư Hàng, từng bóng người hiện lên.
Đó là thành viên trên Điền Thiên đảo.
Theo nhiệt độ tăng lên, những người này đột nhiên xuất hiện.
Sau khi hiện thân, các thành viên của Điền Thiên đảo đều ở trong trạng thái đông cứng.
Một lát sau, bọn họ mới bắt đầu hành động, như thể vừa thoát ra khỏi trạng thái thời gian đóng băng.
Cảnh tượng này cực kì giống Bích Thủy các lúc trước.
Khi Sở Các Chủ tỉnh lại từ giấc ngủ say, tất cả các thành viên trong Bích Thủy các đều được giải trừ khỏi trạng thái đóng băng và bắt đầu cử động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận