Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 627: Tiên trù Biệt Tuyết Tiên Cơ đã online!

Chương 627: Tiên trù Biệt Tuyết Tiên Cơ đã online!
Rất rõ ràng, vị Lệ Chi Tiên Tử rất thích tự sướng trên Trái Đất kia mới thực sự là Lệ Chi, còn vị ở trong Bích Thủy các kia có lẽ là hàng rởm.
Vậy thì hàng giả mạo ở trong Bích Thủy các kia rốt cuộc là ai đây?
Trong đầu Tống Thư Hàng chợt lóe linh quang, đột nhiên nhớ đến vài ngày trước, tự dưng có tin tức rằng Tống Thư Hàng tiểu hữu đã bị Lưu Huỳnh Tiên Tử tống vào trong vũ trụ… Hắn lại may mắn thoát được kiếp nạn này.
Sau đó, hắn lại nghĩ đến vài ngày trước trong nhóm Cửu Châu số 1, Bắc Hà Tán Nhân phát động một chủ đề là tất cả tiền bối trong nhóm vây chặn Đồng Quái Tiên Sư tiền bối, đã bày ra thiên la địa võng ở trong vũ trụ.
Hơn nữa Đồng Quái Tiên Sư tiền bối là một tay có dịch dung thuật rất đáng gờm. Lúc đầu Tống Thư Hàng đã được tận mắt chiêm ngưỡng dịch dung thuật của tiên sư khi ở trên hòn đảo ngoài biển kia. Ngày hôm qua vẫn là hán tử cưỡi ngựa oai hùng, ngày hôm nay đã ngay lập tức biến thành một cô nàng nóng bỏng có thân hình đồng hồ cát.
Nói tóm lại, Tống Thư Hàng phát hiện có thể bản thân đã bất cẩn mò được chân tướng rồi.


Cho nên mình có nên vạch trần Đồng Quái Tiên Sư tiền bối không nhỉ?
Tống Thư Hàng rất muốn gửi một tin lên nhóm Cửu Châu số 1 để vạch mặt chuyện Đồng Quái Tiên Sư có thể đang ở Bích Thủy các.
Đây là một tâm trạng rất thú vị.
Lấy một ví dụ, có một vụ án thần bí, tất cả những người khác đều không hay biết gì, chỉ có ngươi phát hiện ra chân tướng. Sau đó, lúc tất cả mọi người đều đang thảo luận về vụ án này, khi phỏng đoán ra đủ loại đáp án sai bét, trong lòng rất nhiều người sẽ có kiểu kích động muốn công bố hết sự thực ra ngoài.
Tống Thư Hàng bây giờ cũng đặc biệt kích động đây!
Cũng may mà hắn cắn răng cố dằn cơn cảm xúc kích động này.
Không tìm chết thì sẽ không chết, trong lòng Tống Thư Hàng thầm nhủ câu nói này. Hắn tuyệt đối không thể trở thành Tam Lãng tiền bối thứ hai được, hắn mới không muốn trở thành Bá Đao Tống Tam đâu!
Nếu như bây giờ hắn gửi một tin nhắn lên nhóm Cửu Châu số 1 thì sẽ để lộ ra chuyện mình vẫn còn đang ở Trái Đất. Bởi vì điện thoại đã qua cải tạo của hắn mà vào vũ trụ thì không thể nào lên mạng được.
Đến lúc đó Lưu Huỳnh Tiên Tử mắc chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế kia sẽ lại tìm tới tận cửa lần nữa, tống hắn thăng thiên luôn.
Như vậy thì hắn sẽ đồng quy vu tận cùng với Đồng Quái tiền bối rồi.
Vì để vạch trần chuyện của Đồng Quái Tiên Sư mà làm hại bản thân mình thì đúng là lỗ to.
Đương nhiên, có lẽ hắn có thể thử dùng cách thức nói chuyện riêng, nói hết chuyện này với tiền bối trong nhóm, ví dụ như Bắc Hà Tán Nhân tiền bối chẳng hạn.
Chỉ có điều… Bây giờ chưa phải là lúc.
Tống Thư Hàng cất điện thoại đi, nhìn về phía Thông Nương và Thiên Nhai Tử đạo trưởng vẫn đang trong trạng thái truyền công.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng đang tiến hành giai đoạn kết thúc truyền công. Hắn đang quán nhập nốt dòng công lực tinh thuần cuối cùng vào trong khí hải đan điền của Thông Nương, nếu như truyền hết thì chuẩn bị thu công được rồi.
Tống Thư Hàng lên tiếng nói:
“Thông Nương, có lẽ ta có thể truyền thụ cho cô tầng thứ nhất của một bộ công pháp, cũng chính là phần tu luyện nhị phẩm đấy.”
Hai mắt Thông Nương lập tức sáng bừng lên ngay.
“Nhưng có thể học được hay không thì phải xem bản thân cô thế nào. Ngoài ra… Sau khi ta dạy bộ công pháp này cho cô thì coi như cô đã bái nhập vào môn hạ của một vị cao nhân tiền bối, xem như đệ tử dự bị của cô ấy. Cô có bằng lòng không?”
Tống Thư Hàng cất tiếng hỏi.
“Ta bằng lòng. Ta bằng lòng! Mau truyền cho ta đi, ta nhất định sẽ học được nhanh thôi. Hơn nữa ta nhất định sẽ là một đệ tử tốt, hiếu kính với sư phụ.”
Thông Nương liều mạng gật đầu.
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói:
“Ngoài ra ta còn có một yêu cầu nữa.”
“Nói đi, nói đi!”
Thông Nương bây giờ rất vội, cô cảm giác Tống Thư Hàng nói lắm quá.
“Sau khi ta dạy cô bộ công pháp này, không có sự cho phép của ta thì cô không được tự ý chạy đi, xem như cái giá phải trả cho việc truyền công. Đợi ta lấy được thứ đồ đó ra thì mới có thể trả tự do lại cho cô được. Nếu như đồng ý thì hãy thề đi.”
Tống Thư Hàng nói.
Thông Nương lập tức cứng người lại, thật là rắc rối.
Sở dĩ cắn chặt răng thừa nhận cái truyền công đại pháp quái quỷ của Thiên Nhai Tử đạo trưởng, không màng cả hậu di chứng chính là vì muốn đợi sau khi thực lực tăng lên thì sẽ thoát ra khỏi Tống Thư Hàng mà!
Thế nhưng bây giờ nếu đồng ý với điều kiện của Tống Thư Hàng thì việc cô tiếp nhận truyền công còn nghĩa lý gì nữa đâu?
Vẻ mặt Thông Nương lộ rõ vẻ rối rắm.
Tống Thư Hàng: …
Quả nhiên cái cọng hành ngu ngốc này muốn đợi sau khi tiếp nhận truyền công của Thiên Nhai Tử đạo trưởng xong, công lực lớn mạnh rồi thì sẽ thoát ra khỏi hắn đây mà!
Hừ, tuyệt đối không thể để cô ta thỏa lòng dễ thế được.
Kỳ thực, nếu không phải Ngộ Đạo thạch sinh trưởng ở trên người cô thì Tống Thư Hàng đã vứt cô từ lâu rồi. Nhưng Ngộ Đạo thạch quá quan trọng đối với Tống Thư Hàng … Tuyệt đối không thể để cọng hành ngu ngốc này chạy thoát đi được!
Trong lòng Tống Thư Hàng đã quyết định rồi, sau này mức độ cảnh giác đối với cô ta phải tăng lên ba bậc, quản cô ta thật chặt mới được!
Sau đó, đợi Bạch Tôn Giả ra ngoài thì nhờ Bạch Tôn Giả ấn một phát Tống Thư Hàng dùng một lần bản 01 lên người Thông Nương, một khi Thông Nương chạy thì kích hoạt lạc ấn, kéo cô ta quay về!
Đúng là một cách hay!


Thông Nương vẫn còn đang phân vân. Nếu như không đồng ý với Tống Thư Hàng, cô bây giờ đang ở cảnh giới nhị phẩm, vẫn chưa có pháp môn vận chuyển chân khí tương ứng, dường như có chết già ở cảnh giới này cũng không tiến thêm được phân nào. Mà trong tình huống Tống Thư Hàng đã tấn thăng lên tam phẩm, cô căn bản không có cách nào thoát đi được.
Nếu như đáp ứng lời của Tống Thư Hàng, tuy là vẫn không có cơ hội chạy thoát, nhưng chí ít vẫn có thể có được một quyển công pháp tu luyện nhị phẩm, còn có truyền công của Thiên Nhai Tử đạo trưởng nữa.
Kết cục đều như nhau, vậy thì ít ra cứ lấy cái lợi cho mình trước… Mà hơn nữa lời nói gió bay mà lị!
“Ngươi có bảo đảm sau khi thứ kia được lấy ra thì sẽ trả tự do cho ta không?”
Thông Nương nhìn về phía Tống Thư Hàng, nghiến răng hỏi.
“Ta xin thề với thiên kiếp của mình!”
Tống Thư Hàng nói. Lời thề với thiên kiếp có tính ràng buộc khá mạnh.
“Vậy được, ta đồng ý với ngươi, ta cũng xin thề với thiên kiếp của mình.”
Thông Nương nói:
“Chỉ cần ngươi chịu tuân thủ giao hẹn thì ta cũng sẽ giữ lời! Trước khi thứ kia được lấy ra thì sẽ không tự ý bỏ trốn.”
Người phàm miệng cá mà, ta sẽ không tự ý bỏ trốn nhưng ta sẽ để lại lời nhắn cho ngươi, sau đó quang minh chính đại mà rời đi. Ha ha ha ha.
“Xong xuôi.”
Tống Thư Hàng mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng. "Đợi sau khi Bạch Tôn Giả ra ngoài thì sẽ lặng lẽ in một cái Tống Thư Hàng dùng một lần bản 01 lên người Thông Nương!”
Một cái không an toàn thì tốt nhất có thể in thêm vài cái, bảo đảm cô ta có chạy thoát đến chân trời góc biển cũng có thể gọi về được!
Hai bên thề thốt xong xuôi.
Tống Thư Hàng thông qua cách thức truyền âm nhập mật, truyền thụ Thiên Khấp Bảo Điển cho Thông Nương.
Thiên Khấp Bảo Điển được phân làm năm tầng, tầng thứ nhất là công pháp cấp nhị phẩm, tầng thứ năm là công pháp cấp lục phẩm.
Tống Thư Hàng truyền công pháp tầng thứ nhất cho Thông Nương.
Công pháp cấp nhị phẩm bình thường cũng không khó tu luyện lắm, mấu chốt là khẩu quyết của công pháp với lộ tuyến vận chuyển chân khí.
Thiên Khấp Bảo Điển là thần công riêng, cho nên lộ tuyến chân khí vận chuyển khá là phức tạp. Chỉ có điều môn công pháp này có một đường tắt.
Càng là người dễ đau lòng thì lại càng có thể nhanh chóng tu luyện thành công bộ công pháp này. Vết thương trong lòng càng lớn, đau thương trong lòng càng sâu thì càng nhanh nắm vững được bộ công pháp này.
Ví dụ như nhân vật chính trong kịch bản của Cao Mỗ Mỗ ấy, đặc biệt thích hợp để luyện bộ thần công này.


Thiên Nhai Tử đạo trưởng nhìn Tống Thư Hàng và Thông Nương, âm thầm thở dài một hơi, nói:
“Aizzz, bây giờ bắt đầu tu luyện công pháp nhị phẩm cũng trễ rồi.”
Cho dù là công pháp trình độ nhị phẩm, bình thường muốn nắm vững cũng phải mất thời gian một đến vài ngày.
Nhưng bây giờ, truyền công đại pháp quái quỷ của hắn đã gần đến hồi kết thúc rồi, chỉ đợi khí hải đan điền của Thông Nương ngập đầy chân khí thì sẽ xong xuôi.
Nhiều nhất cũng chỉ mất thời gian mười mấy phút.
Hay nói cách khác, Thông Nương cần nắm vững được công pháp mà Tống Thư Hàng tiểu hữu truyền thụ trong vòng mười mấy phút.
Thế này đúng là làm khó cho cọng hành này rồi! Trừ phi cây hành tinh này là loại thiên tài tu luyện ngàn năm khó gặp một lần thì mới có thể hoàn thành được bộ công pháp này trong thời gian ngắn như vậy.
Tống Thư Hàng mỉm cười, đáp lại:
“Nhưng dù sao chúng ta cũng nên thử xem chứ đạo trưởng. Chưa biết chừng lại có cơ hội thành công thì sao? Nếu như không thử thì vĩnh viễn cũng không thể thành công được. Cơ hội chỉ dành cho những người dám hành động thôi!”
Thiên Nhai Tử đạo trưởng lại nhìn Tống Thư Hàng, mỉm cười nói:
“Tống Thư Hàng tiểu hữu không hổ là đệ tử phật môn, lời nói ra đều vô cùng có thiền ý. Vậy hy vọng cô ấy có thể nắm vững được công pháp mà tiểu hữu truyền thụ cho trong vòng mười phút này.”
Tống Thư Hàng: …
Tống Thư Hàng tiểu hữu của bây giờ “đầu trọc lóc, đến cả lông mày cũng đã hóa thành tro bụi trong thiên kiếp rồi. Người khoác một cái áo cà sa ngọc bích, trên cơ thể có một tầng ánh sáng công đức chói mắt, công pháp chính lại là là Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp.
Tống Thư Hàng nói mình không phải là đệ tử phật môn thì cũng chẳng có ai tin!
Hắn xoa cái đầu trọc lốc của mình, cắn chặt răng, thi triển Tăng Phát thuật học được từ chỗ Tạo Hóa Pháp Vương.
Vừa dùng Tăng Phát thuật … Thì tóc của Tống Thư Hàng dứt khoát mọc lên pựt pựt pựt.
Trong nháy mắt, tóc hắn đã mọc dài tới eo.
Hiệu quả của Tăng Phát thuật thật là tuyệt, chỉ là có lúc không thể khống chế được độ dài của phần tóc mọc ra. Có lúc chỉ có thể mọc ra được một lớp tóc ngắn cũn, có lúc lại mọc dài quá mức, có khi dài tới mức mười mấy mét.
Có cơ hội, nhất định phải đổi cái áo cà sa ngọc bích này thành đạo bào mới được!


Lúc này, Thông Nương đang toàn tâm toàn ý tu luyện Thiên Khấp Bảo Điển mà Tống Thư Hàng truyền thụ.
Không có sư phụ chỉ dẫn cho cô, Tống Thư Hàng cũng chỉ nói qua quýt, thông qua truyền âm nhập mật đọc nội dung tầng thứ hai của bảo điển cho cô ta nghe một lần.
Có thể tu luyện thành công hay không thì hoàn toàn phải xem thiên phú và khả năng lĩnh ngộ của Thông Nương.
Nhưng thiên phú của Thông Nương… Ba trăm năm từ nhất khiếu nhất phẩm tu luyện thành tam khiếu, một trăm năm mở được một khiếu huyệt, ngươi còn ôm lấy kỳ vọng gì vào thiên phú của cô ta đây?
Lúc này Thông Nương lẩm nhẩm khẩu quyết của Thiên Khấp Bảo Điển, dẫn dắt chân khí dựa vào lộ tuyến vận hành của kinh mạch trên bảo điển.
Cũng may là nhờ có tác dụng của Ngộ Đạo Thạch, cho nên khả năng lĩnh ngộ của cô ta cũng tăng lên không ít, tu luyện khá thuận buồm xuôi gió, không xảy ra sơ suất gì.
Nhưng cho dù vẫn thuận lợi, nhưng nếu cô muốn tu luyện bộ Thiên Khấp Bảo Điển này thành công thì ít nhất cũng phải mất khoảng hai ngày.
Mà bây giờ, cái cô thiếu nhất lại chính là thời gian. Cuộc đối thoại giữa Tống Thư Hàng và Thiên Nhai Tử đạo trưởng đã lọt vào tai cô, cô chỉ có thời gian là mười mấy phút thôi!
Trong lòng Thông Nương rất nôn nóng.
Nhưng điều kiêng kị nhất lúc luyện công chính là nóng vội không yên lòng, một khi cô nóng vội thì công pháp sẽ càng chậm hơn.
Thông Nương rất thất vọng.
Chẳng lẽ cứ kết thúc như vậy sao?
Lẽ nào cả đời này cô sẽ bi kịch như thế mãi hay sao?
Cô không bất giác nhớ lại cuộc cuộc đời làm một cây hành của mình - một cuộc đời nghĩ lại mà kinh.
Cô vốn là một cọng hành tinh vô tư, sau khi đã tinh thông “200 bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót”, chuẩn bị xuống núi bước chân vào giang hồ.
Nhưng vừa mới xuống núi, cô vẫn còn chưa kịp mở rộng cuộc đời của mình, vẫn chưa kịp lưu lại chút tiếng tăm gì trong giang hồ thì đã gặp ngay Cửu Đăng sư thái… bị bắt giam trong Thiên Long tự suốt ba trăm năm.
Vốn cho là bị nhốt ba trăm năm đã thảm lắm rồi… Nhưng không ngờ rằng vẫn còn chuyện thảm hơn chờ đợi cô.
Ba trăm năm sau, cuối cùng cô cũng lấy lại được tự do. Nhưng vẫn chưa nhảy nhót được mấy ngày thì lại gặp phải Tống Thư Hàng… Cướp bóc thất bại còn phải lấy thân mình để bù vào nữa.
Từ sau khi gặp Tống Thư Hàng, cuộc đời đầy đau khổ của cô mới thực sự bắt đầu được vén màn lên.
Ví dụ như lá hành bị cắt này, ví như lá hành lại bị cắt này, hay ví dụ như lá hành lại bị linh quỷ ăn mất này, ví dụ như cả thân hành của cô bị hòa tan này, lá hành của cô lại bị thiên kiếp hóa thành tro bụi này.
Thật là đau lòng, đau lòng quá đi mất.
Thông Nương cảm giác những tổn thương của mình quá lớn, càng nhớ lại thì càng muốn khóc.
Nhất thời, điểm khóc của cô bị chọt mạnh, thế là bất giác khóc rống lên.
Khóc cực kỳ đau lòng.
Lúc Thông Nương đang cực kỳ bi thương, đau buồn đến khóc toáng lên thì Thiên Khấp Bảo Điển của cô lại giống như một chiếc xe đua đầy đủ mã lực, phóng lên cái vèo.
Trong vòng hai phút chân khí mới được sinh ra ở trong bản nguyên đan điền của cô đã bị chuyển hóa thành thiên chấp chân khí, sau đó mớ thiên khấp chân khí này lại giống như ý thức của riêng mình, nhanh chóng vận chuyển trong kinh mạch. Không cần Thông Nương khống chế chúng cũng nhanh chóng tiến vào trong các đường kinh mạch phức tạp, bắt đầu vận chuyển từng vòng.
Theo sự Thiên Khấp Bảo Điển ngày càng hoàn thiện, nỗi bi thương của Thông Nương lại càng lớn hơn.
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má cô.
Mùi hành nồng nặc bay tản ra bên ngoài ~~ càng bay càng xa.


Thiên Nhai Tử đạo trưởng trông thấy Thông Nương đột nhiên khóc toáng lên thì có chút không đành lòng, bèn cất tiếng an ủi:
“Sao tự nhiên cọng hành con này lại khóc toáng lên thế? Cho dù tu luyện không thành công thì cũng đừng đau lòng quá, bảo ngươi tu luyện thành công một quyển công pháp nhị phẩm trong vòng mười mấy phút thế này đúng là làm khó cho cọng hành mà.”
“Không sao cả, đạo trưởng, cái này có lẽ là liên quan đến công pháp mà ta đã truyền thụ đấy. Bộ công pháp đó sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của người tu luyện, khiến cho người tu luyện trở nên mau nước mắt.”
Tống Thư Hàng lên tiếng giải thích.
“Có công pháp kỳ lạ như vậy à?”
Khóe miệng Thiên Nhai Tử đạo trưởng giật giật, lúc hắn nghe thấy những lời này thì hắn cảm giác hơi quen tai.
Ấy? Đây chẳng phải là công pháp của cái vị Khốc Lão Nhân kia hay sao. Được gọi là loại công pháp khiến cho người tu luyện và cả quân địch phải cùng khóc đây mà!
Trong lúc Thiên Nhai Tử đạo trưởng suy tư thì mùi hành lại phát ra ngày càng nồng hơn.
Là nước mắt của Thông Nương, mùi hành này phát tán từ trong nước mắt của Thông Nương.
“Ọc ọc ọc ~”
Trong bụng Tống Thư Hàng réo lên. Vừa nãy mới độ xong mười một lượt thiên kiếp khiến hắn tốn khá nhiều sức, nên bây giờ đã thấy đói rồi.
Cùng lúc đó bụng của Ngư Kiều Kiều cũng sôi ùng ục lên. Ngày hôm qua cô chỉ toàn uống rượu, không ăn được gì nhiều cho nên cũng thấy đói.
Trong lúc Thông Nương khóc toáng lên thì nghe thấy bụng của Tống Thư Hàng réo, thế là trong đầu cô ấy đột nhiên lại hiện lên một khung cảnh - Tống Thư Hàng cười gian, ra tay tàn nhẫn bứt mất mầm hành mới mọc ra của cô để lót dạ.
Cảnh tượng này khiến cô vừa hoảng vừa sợ, tiếng khóc lại càng dữ dội hơn.
Tống Thư Hàng: …
Thiên Khấp Bảo Điển này cái gì cũng tốt, chỉ là hở một tí lại chọt trúng điểm khóc, rất là... thấy cưng!
Ừ, điều kiện tiên quyết là người tu luyện nó bắt buộc phải là một cô em dễ thương.
Một tên đàn ông to con lực lưỡng mà hễ tí lại khóc sẽ khiến người ta cảm thấy gớm lắm.


Mà lúc này đây, ở phía xa có một chiếc thuyền tiên đang nhanh chóng bay đến chỗ của nhóm người Tống Thư Hàng.
Đây là thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Cô cũng cảm ứng được Tống Thư Hàng đang độ kiếp nên lập tức đến đây với tốc độ nhanh nhất. Tống Thư Hàng liên quan đến việc cô có thể liên hệ được với Bạch Tôn Giả hay không.
Trước khi liên lạc được với Bạch Tôn Giả thì Tống Thư Hàng không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì được.
Thuyền tiên đến gần, mũi của Biệt Tuyết Tiên Cơ chợt động.
Mùi hành nồng quá đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận