Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2465: Phong ấn này là do vị đại lão nào bố trí? Có cho người ta đường sống hay không?

Chương 2465: Phong ấn này là do vị đại lão nào bố trí? Có cho người ta đường sống hay không?
Một kiếm này nhanh như lôi đình, lực lớn thế trầm, dù sao cũng là một kích Côn Vương dự định dùng để ám toán Tạo Hóa Tiên Tử nhằm bắt lấy cô! Nếu phóng thích năng lượng chứa trong một kích này ra thì đủ để hủy diệt một tòa thành.
Hiện tại, chiêu kiếm đủ để hủy diệt một tòa thành này lại oanh tạc lên người tà ma Cửu U.
Tà ma Cửu U đáng thương đang cắm đầu đấu pháp với Tạo Hóa Tiên Tử nên không chút nào phòng bị đối với kim thân Kiếp Tiên lặng lẽ xuất hiện sau lưng. Cho nên, nó ăn phải một kích đâm vào lưng ngon ơ.
Kiếm vừa tiếp xúc với tà ma, trên tấm lưng con tà ma Cửu U cao lớn như ngọn núi lập tức bị chém ra vết thương sâu đủ thấy xương. Ma huyết đen kịt tựa như lũ quét tuôn ra. Lại có nội tạng kèm theo máu tươi tràn ra, chảy đầy đất.
Tổng thể 72 chữ thảm, to thêm!
Hơn nữa, kiếm thế của một kiếm này còn chưa ngừng lại.
Kiếm khí ẩn chứa trên kiếm trúc bộc phát, trực tiếp chém ngang eo tà ma Cửu U!
“Chít chít ~” Tà ma Cửu U to lớn phát ra tiếng kêu thảm thiết không cam lòng rồi ngã ầm ầm xuống đất.
Thân thể cao lớn bắt đầu bốc cháy, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, không lưu lại gì cả.
Chỉ có ma khí tràn ngập trong không khí và tiếng rống oán hận của tà ma Cửu U vọng lại làm chứng cho dấu vết tồn tại của nó.
Côn Vương: “…”
Một kích mà khó khăn lắm mới tập trung lực lượng được lại lãng phí như vậy. Hơn nữa, hiện tại nó đã bại lộ trước mặt Tạo Hóa Tiên Tử, đã mất đi cơ hội tốt để đánh lén.
Quan trọng hơn là thân thể này căn bản không cách nào ra tay với Tạo Hóa Tiên Tử! Dù một tia ý thức của Côn Vương cưỡng ép điều khiển, kim thân Kiếp Tiên này tối đa là nhấc kiếm trúc trong tay lên cho có tính tượng trưng một chút thì không làm ra động tác gì nữa.
[Nếu không có cách nào bắt lấy vật trang sức tiên tử của Bá Tống… Vậy cứ tập trung tinh lực, đoạt lấy chí bảo Nho gia sắp xuất thế đi!] Côn Vương tỉnh táo lại, thầm nghĩ.
Bắt lấy vật trang sức tiên tử không phải là nhiệm vụ chính, chỉ là một tuyến nhánh tiện thể mà thôi, có hoàn thành hay không cũng không hề gì. Chỉ cần hoàn thành nội dung chính là nó có thể vui sướng thỏa mãn rồi.
Nghĩ tới đây, Côn Vương ra lệnh cho kim thân Uyên Tử dừng lại, dùng bất động để ứng phó với Tạo Hóa Tiên Tử.
Tạo Hóa Tiên Tử xoay người nhìn kim thân Kiếp Tiên chằm chằm, trong con ngươi của cô lộ vẻ vui mừng, miệng thì reo lên: “Tống ~ A đần ~ đần ~”
Côn Vương: “? ? ?”
Có ý gì? Trong câu nói này ẩn chứa tin tức gì?
Côn Vương bắt đầu suy nghĩ sâu xa, thử phân tích nội hàm của câu nói này.
“A ngốc ~ ngốc?” Tạo Hóa Tiên Tử nghiêng đầu, tiếp tục nói.
Kiếp Tiên Nho gia Uyên Tử đứng trước mặt cô vẫn không nhúc nhích.
Hai mắt hắn không có tiêu cự, tựa như cá mặn đã mất đi ánh sáng.
Thân thể hắn có chút cứng nhắc, động tác không quá trôi chảy, dường như đã lâu rồi không hoạt động.
Nhưng mà, loại khí tức sinh mệnh trên người hắn thì không sai được.
“Tống đần đần, ngốc ~ cốt đầu, a a a a ~” Dường như Tạo Hóa Tiên Tử đang rất vui vẻ, cô đứng trước mặt kim tiên Kiếp Tiên Uyên Tử, thân thể không ngừng lúc lắc qua lại, trong miệng phát ra một chuỗi từ ngữ không rõ ý nghĩa.
[Nói chuyện đàng hoàng cho ta!] Côn Vương cảm thấy sọ não phát đau.
Trực giác của Trường Sinh Giả nói cho nó biết hẳn là Tạo Hóa Tiên Tử muốn truyền cho nó một vài tin tức quan trọng, rất có thể là tin tức liên quan đến chí bảo Nho gia sắp xuất thế.
Nhưng mà, căn bản không biết một chuỗi ‘Tống đần đần, Tống ngốc ngốc’ của cô có nghĩa là gì, hoàn toàn nghe không hiểu.
Lúc này, nó cảm thấy mình cần một phiên dịch viên cấp bậc +∞.
Tạo Hóa Tiên Tử tựa như cây cỏ nhỏ, vui vẻ lúc lắc trước mặt kim thân Uyên Tử, trong miệng vẫn không ngừng phát ra đủ loại lời thoại quái dị.
Vừa nói là mất trọn hơn nửa giờ.
Kim thân Uyên Tử do ý thức Côn Vương khống chế vẫn duy trì yên lặng từ đầu tới cuối.
“Đi theo ta, biển lớn sao trời, đời đời tâm hướng phương xa. Mộng vẫn còn, bên ngoài năm ánh sáng, kiêu ngạo chưa bao giờ cho phép nói ra chữ bại!” Rốt cuộc, ôn chuyện giữa Tạo Hóa Tiên Tử và Uyên Tử sư huynh kết thúc. Tiếp đó, khó khăn lắm cô mới phát ra một câu lời thoại mà Côn Vương có thể nghe hiểu.
Tạo Hóa Tiên Tử một tay nắm cổ tay Uyên Tử sư huynh, tay kia giơ cao lên chỉ về phía trời sao trong vũ trụ.
[Hẳn là đang bảo ta đi cùng cô ta nhỉ?] Côn Vương suy đoán, dường như nó có thể hiểu được loáng thoáng một ít ý nghĩa trong lời nói của Tạo Hóa Tiên Tử.


Cứ như vậy, Tạo Hóa Tiên Tử dẫn theo tay đấm mạnh mẽ Côn Vương nhãn hiệu kim thân Kiếp Tiên Nho gia đi tới chỗ cất giấu của Nho điển.
Trên đường đi trở ngại trùng trùng.
Nơi cất giấu của Nho điển hiển nhiên là do đại lão quả cầu béo năm đó tự tay bố trí. Nơi giấu bảo tàng nằm trong một khe hở giữa thế giới Cửu U và hiện thế, trên đường đi có rất nhiều tà ma Cửu U canh giữ.
Loại bảo vật quý giá như Nho điển này, bên trên ẩn chứa ‘đạo’ của Thánh Nhân Nho gia, cho dù là quả cầu béo Cửu U cũng không dễ dàng hủy nó đi. Bởi vì nói không chừng bảo vật này sẽ trở thành cơ hội thoát thân hoặc bổ khuyết Thiên Đạo của nó.
Cho nên, nó chỉ phong ấn rồi giấu kín Nho điển.
May mà lúc này quả cầu chúa tể Cửu U đã biến mất.
Mất đi sự chống đỡ của đại lão quả cầu béo Cửu U bản thể, hệ số nguy cơ và phong ấn ở chỗ giấu Nho điển này cũng giảm xuống hơn phân nửa.
Lại có thêm tay đấm mạnh mẽ Côn Vương đưa tới cửa này, Tạo Hóa Tiên Tử một đường hát vang tiến mạnh, thuận lợi xông qua cửa ải trùng trùng, phá vỡ tầng tầng phong ấn.
Cuối cùng…
Cô và Côn Vương nhãn hiệu kim thân Uyên Tử đã đến điểm cuối.
Đây là một gian phòng hình tròn tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật.
Trung tâm căn phòng có một đàn tế, trên đó có một cây cột phong ấn hình tròn. Thân cột trong suốt, bên trong rót đầy chất lỏng màu lam nhạt.
Bên trong cây cột có một quyển thư tịch tản ra hào quang nhợt nhạt, trôi dạt trong chất lỏng màu lam.
Phong cách phong ấn y như dĩ vãng của đại lão quả cầu béo.
Mặt khác, kỹ thuật của cột phong ấn này không khác mấy với cột phong ấn mà đại lão quả cầu béo dùng để phong ấn Bạch tiền bối two trước đó không lâu.
Đại lão quả cầu béo am hiểu phong ấn, thủ đoạn thuật phong ấn của nó thậm chí còn cao hơn Bạch tiền bối two. Dưới thuật phong ấn mạnh mẽ của nó, dù là Bạch tiền bối two cũng sẽ bị phong ấn tận năm ngàn năm.
Côn Vương nhìn bản thư tịch này, hai mắt phát sáng.
Dù bị ngăn cách bởi cột phong ấn, nó vẫn cảm ứng được sự cường đại của bản thư tịch này!
Đây tuyệt đối là một chí bảo có thể so được với Bạch Hoàng Kinh! Rất có thể là bảo vật mà Thánh Nhân Nho gia đã từng dùng lúc còn sống.
[Từ hôm nay trở đi, quyển thư tịch này sẽ đổi thành họ Côn!] Trong lòng Côn Vương vui sướng tột cùng.
Nó khống chế kim thân Uyên Tử nhanh chân đi về phía trước, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu ‘phong ấn’ này.
Tạo Hóa Tiên Tử đi theo bên cạnh nó, cũng ngồi xổm xuống nghiên cứu theo.
Non nửa ngày sau.
Côn Vương tuyệt vọng ngẩng đầu.
Phong ấn này là do vị đại lão nào bố trí thế? Có cho người ta đường sống hay không?
Căn bản không nhìn ra được là phong ấn thuộc hệ thống tu luyện nào, không phải đạo, không phải phật, không phải ma, không phải vu, không phải yêu… dường như không phải hệ thống tu lyện của thế giới này.
[Nếu không cách nào phá vỡ cột phong ấn, vậy dứt khoát mang đi cả cây cột phong ấn này rồi lại nghiên cứu tỉ mỉ sau!] Côn Vương thầm nghĩ.
Nó lui về sau một bước, rút kiếm trúc ra chém về phía đáy và đỉnh của cột phong ấn, trực tiếp đào cả ‘gian phòng’ lên.
Quá trình rất thuận lợi, cột phong ấn thành công được đào ra.
“Hahahaha ~” Côn Vương phát ra tiếng cười vui sướng, nâng cột phong ấn lên.
Sau đó, nó xoay người, giao cột phong ấn vào tay Tạo Hóa Tiên Tử.
Côn Vương: “…”
Đậu xanh rau má, Uyên Tử lúc còn sống nhất định là một tên cuồng muội muội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận