Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 646: Vì sao ta vẫn còn chưa chết?

Chương 646: Vì sao ta vẫn còn chưa chết?
Lúc mở mắt ra, Tô Thị A Thất còn tưởng mình đang nằm mơ.
Hôm qua hắn còn ngủ ngon say trong nhà Dược Sư, thế mà lúc dậy thì đã bị nhét vào quan tài. Đã thế khi tỉnh dậy hắn còn thấy đầu đau đau như vừa say rượu nữa chứ.
Nhưng hôm qua hắn với đám Dược Sư có uống rượu đâu?
Một cái quan tài đương nhiên không vây khốn được Tô Thị A Thất. Hắn đẩy nhẹ một cái thì cả nắp quan tài lẫn lớp bùn đất bên trên đều lật tung.
Sau khi phá quan tài ra, hắn còn thấy trên cái đống đổ nát mình vừa phá có một cái bia rất chi là tử tế: [Mộ của bạn ta Tô Thị A Thất - Cuồng Đao Tam Lãng lập]
Và lúc ấy, Tô Thị A Thất cười.
Tiếng cười giận dữ khiến cho kẻ khác phải run sợ.
Đúng rồi, bên cạnh chỗ Tô Thị A Thất còn có một ngôi một lớn gấp đôi.
Trên mộ ghi [Mộ của vợ chồng bạn thân Dược Sư và Giang Tử Yên], lạc khoản cũng là [Cuồng Đao Tam Lãng lập].
Lúc Tô Thị A Thất phá mộ nhảy ra rồi cất tiếng cười vang vọng thì Dược Sư cũng phá mộ phi ra, Giang Tử Yên mắt tím sáng ngời, cúi đầu thẹn thùng cũng ra luôn cùng hắn. Hai người bị chôn trong cùng một quan tài, tuy Giang Tử Yên giận thì có giận, nhưng mà trong lòng lại khó nén được sung sướng.
Sau khi phá mộ ra ngoài, việc đầu tiên Dược Sư làm là nhìn quan tài rồi nhìn bia mộ, sau đó thì cái chuông điên tiết trên đầu vang lên leng keng không ngừng:
“Tam Lãng! Bản tọa với ngươi không chết thì không thôi! Bản tọa nhất định phải luyện ngươi thành dược nhân!”
Giang Tử Yên cúi đầu, vừa liếc thấy mấy chữ “Mộ của vợ chồng Dược Sư, Giang Tử Yên” thì nỗi tức giận với Cuồng Đao Tam Lãng đã tan thành mây khói.

“Bây giờ ta sẽ đi tóm cổ Cuồng Đao Tam Lãng về đây.”
Tô Thị A Thất nghiến răng nói.
Hơn nữa, hắn có điều không hiểu, tuy rằng hôm qua hắn nghỉ ngơi ở nhà Dược Sư nên có lơi lỏng cảnh giác, thế nhưng Tam Lãng đào hai ngôi mộ to, còn lập bia và mang quan tài đến rồi ném cả hắn và Dược Sư vào quan tài. Tại sao cả hắn, cả Dược Sư và Giang Tử Yên đều không hề phản ứng gì với động tĩnh lớn như thế?
Phải biết rằng với thực lực và cảm quan nhạy bén của Tô Thị A Thất, thì dù là lúc ngủ say hắn vẫn có thể cảm ứng được cả tiếng gió thổi cỏ lay.
Thế mà hôm qua hắn lại ngủ như heo chết, bất tỉnh nhân sự ư?
Chẳng lẽ hôm qua Cuồng Đao Tam Lãng hạ thuốc mê mà hắn không hề hay biết? Hay là trên người Cuồng Đao Tam Lãng có pháp bảo đặc biệt gì?
Song nói gì thì nói, lần này Cuồng Đao Tam Lãng CHẾT! CHẮC! RỒI!
“Phiền Tô Thị A Thất huynh túm Cuồng Đao Tam Lãng về đây, ta sẽ chuẩn bị mười loại thí nghiệm dằn vặt để cho Tam Lãng đạo hữu nếm thử.”
Dược Sư nghiến răng nghiến lợi.
Thế là Tô Thị A Thất đuổi theo Cuồng Đao Tam Lãng.


Sau một đêm, tuy Cuồng Đao Tam Lãng đã chạy xa rất xa nhưng vẫn bị Tô Thị A Thất túm được.
Tiếp đó, Cuồng Đao Tam Lãng bị pháp bảo dây thừng vàng của Tô Thị A Thất trói thành cái bánh chưng.
Chẳng làm gì được, ai bảo hắn đánh không lại Tô Thị A Thất cơ chứ.
Tam Lãng tự thấy mình tu vi cao thâm, bây giờ đã đạt tới tu vi Linh Hoàng ngũ phẩm đỉnh phong, chỉ còn cách Linh Quân lục phẩm có một bước, thế mà vẫn đánh không lại Tô Thị A Thất.
Thất Thập Nhị Lộ Khoái Đao của hắn vừa nhanh vừa ác, cộng thêm thân pháp nhanh như điện xẹt, thế mà vẫn bị Tô Thị A Thất nhét hành.
Hắn được xưng là Cuồng Đao, khi cuồng lên ngay cả chính hắn cũng phải sợ bản thân mình, thế mà vẫn bị A Thất nện tan xác.
Thế là hắn bị trói cứng lại, nhúc nha nhúc nhích trên mặt đất.
“Tam Lãng huynh, lần này ngươi còn định trốn đi đâu?”
Tô Thị A Thất ngoài cười nhưng trong không cười.
Tam Lãng hoảng hết cả hồn.
Đạo hiệu của hắn là Cuồng Đao Tam Lãng, số 3 không chỉ là con số cát tường của hắn, mà còn là một lời nhắc nhở.
Bởi vì, quá tam ba bận!
Cho nên chỉ cần không tìm chết ba lần trên cùng một vấn đề thì sẽ không chết thật. Trước đây thì đó chính là nguyên tắc tìm chết của hắn.
Thế nhưng gần đây hắn đã liên tục lao đầu vào Tô Thị A Thất tìm chết ba lần rồi. Lần này mà bị tóm là tiêu chắc!
Sao hôm qua ta lại không kìm nén được mà đi tìm chết cơ chứ?
Rõ ràng hôm qua Cuồng Đao Tam Lãng cũng biết nếu mình còn lao vào Tô Thị A Thất tìm chết nữa thì sẽ tiêu thật.
Thế nhưng đêm qua hắn đói quá tỉnh lại, mơ màng đi vào phòng luyện đan của Dược Sư, mở một cái hồ lô ra. Hồ lô vừa mở thì sương mù trắng đã lan ra. Cuồng Đao Tam Lãng cả kinh, ngừng thở, vận công chống cự màn sương rồi lập tức đóng chặt nắp lại. Song sương trắng vẫn lan ra tràn ngập, chỉ trong khoảng khắc đã phủ kín cả nhà Dược Sư.
Tam Lãng đạo hữu sợ lắm, bèn vội vàng nghĩ cách đánh thức Dược Sư và Tô Thị A Thất.
Chuyện sau đó thì mọi người biết rồi đấy.
Sương trắng này dường như là một loại thuốc mê rất mạnh, một khi hít vào thì tu sĩ ngũ phẩm cũng ngã sấp như ai.
Tam Lãng nhìn Dược Sư và Tô Thị A Thất ngủ li bì, gọi thế nào cũng không tỉnh, thế là… tâm hồn tìm chết trong lòng hắn trỗi dậy.
Rõ ràng lòng hắn vẫn rung chuông cảnh tỉnh rằng “Tam Lãng à, đừng tìm chết quá ba lần!” thế nhưng tay hắn và thân thể hắn lại hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.
Đêm đó, hắn đào hai cái hố to trong vườn sau nhà Dược Sư, đi mua hai cái quan tài một to một nhỏ rồi tự tay khắc hai cái bia mộ.
Sau đó, hắn bế công chúa Tô Thị A Thất và Dược Sư nhét vào quan tài, rồi thuận tay đưa Giang Tử Yên vào quan tài của Dược Sư luôn.
Sau đó, Cuồng Đao Tam Lãng đóng đinh quan tài lại.
Đúng rồi, sau khi làm xong những việc trên, Tam Lãng còn đốt một ít tiền âm phủ, tờ nào tờ nấy đều có mệnh giá cả chục nghìn tệ.
Trong quá trình đốt vàng mã, Tam Lãng vui sướng lâng lâng, đây là lần tìm chết vui vẻ nhất năm của hắn đó.
Sau khi tìm chết xong xuôi, Cuồng Đao Tam Lãng mới bắt đầu thấy sợ.
Thế là nhân lúc trời còn chưa sáng, hắn vắt giò lên cổ mà chuồn.
Tiếc là mới trốn được có một buổi sáng thì đã bị Tô Thị A Thất túm cổ lại.


“Ú ớ ú ớ …”
Cuồng Đao Tam Lãng liều mạng nhúc nhích.
Nhìn Tô Thị A Thất ngoài cười mà trong không cười, trong lòng Cuồng Đao Tam Lãng dấy lên nỗi bất an mãnh liệt. Thế nhưng hắn không thốt lên lời, miệng cũng bị bịt kín. Thậm chí hắn còn không dùng được truyền âm nhập mật, bởi vì một khi đã bị thừng vàng của Tô Thị A Thất trói lại thì linh lực toàn thân đều không thể điều động nổi.
“Yên tâm đi, Tam Lãng huynh. Tô mỗ sẽ không chém chết ngươi đâu.”
Tô Thị A Thất cười lên quái dị, sau đó nhấc thẳng Cuồng Đao Tam Lãng lên mà ném lên trên thanh đao của mình.
Tô Thị A Thất càng bình tĩnh thì Cuồng Đao Tam Lãng càng bất an:
“Ú ớ ú ớ”
“Tô mỗ chỉ đưa ngươi đến chỗ Dược Sư đạo hữu thôi. Dược Sư đạo hữu đã chuẩn bị cho ngươi nhiều thí nghiệm lắm, hơn chục cái liền. Ha ha ha.”
Tô Thị A Thất cười ha hả.
Cuồng Đao Tam Lãng trợn trừng hai mắt, cố sức giãy dụa.
Trên thế gian này độc ác nhất là lòng dạ đàn bà… à nhầm… là lòng dạ của đám luyện đan sư cao minh am hiểu các loại thuốc độc tra tấn người khác!
Nếu hắn rơi vào tay Tô Thị A Thất thì cùng lắm cũng chỉ bị nện cho một trận thôi, hắn không thèm sợ chút thương tích da thịt ấy.
Thế nhưng nếu rơi vào tay Dược Sư thì sớm muộn gì cũng bị nhét cho một viên dược hoàn rồi hết muốn sống luôn!
“Bây giờ chỉ mong đường lui mình chuẩn bị hôm qua có thể cứu mình một mạng thôi.” Cuồng Đao Tam Lãng âm thầm cầu nguyện.
Đúng vậy, hôm qua khi đang liều mạng tìm chết thì Cuồng Đao Tam Lãng đã sắp xếp cho mình một đường lùi. Đó là hắn nhét Giang Tử Yên cô nương vào chung một mộ với Dược Sư, còn lập cho cô nàng một cái bia vợ chồng.
Nếu Giang Tử Yên cô nương nhìn thấy cái bia đó mà vui vẻ lên, nói không chừng sẽ thấy mình vừa mắt hơn một tí.
Đến lúc đó, nếu có cô âm thầm giúp đỡ thì dù có rơi vào tay Dược Sư hắn cũng có thể giữ mạng được.
Khi tìm chết cũng phải chừa cho mình tí hy vọng, cũng như lúc nhảy Bungee phải thắt chặt dây thừng vậy.
Cuồng Đao Tam Lãng thấy vẫn còn sung sướng lắm.


Sau khi ném Cuồng Đao Tam Lãng lên đao rồi dặm thêm hơn chục thuật phong cấm lên người hắn, Tô Thị A Thất mới vừa lòng thu lại pháp bảo thừng vàng.
Tiếp đó, Tô Thị A Thất ngự đao phi hành về nhà Dược Sư. Trên đường, hắn mở máy gọi lại cho Hiến Công Cư Sĩ:
“Hiến Công tiền bối, ta xong việc rồi, chỗ ngài có tin tức của Đồng Quái đạo hữu sao?”
Hôm nay, Tô Thị A Thất chuẩn bị đảm đương trách nhiệm người dọn dẹp trong nhóm Cửu Châu số 1, bắt hai tên thích tìm chết nhất hội này lại xử lý một lượt luôn.
“Theo tin tức ta nhận được thì Đồng Quái Tiên Sư đã lẳng lặng chuồn vào vũ trụ rồi.”
Hiến Công Cư Sĩ cười ha hả đáp.
Tô Thị A Thất hỏi:
“Tiền bối có tọa độ chính xác không?”
“Có!”
Hiến Công Cư Sĩ mỉm cười. Sáng nay hắn đã liên hệ với Thư Hàng tiểu hữu và lấy được thêm thông tin tình báo về Đồng Quái Tiên Sư.
Trong đó có một tin tức giúp hắn định vị được Đồng Quái Tiên Sư rồi.
Hiến Công Cư Sĩ đáp:
“Theo nguồn tin đáng tin cậy thì bây giờ Đồng Quái Tiên Sư đang ở cùng với con chó ngốc Đậu Đậu nhà Hoàng Sơn Chân Quân. Chỉ cần tìm được Đậu Đậu là tìm được Đồng Quái đạo hữu, mà trong tay Hoàng Sơn Chân Quân có cách để định vị được vị trí của Đậu Đậu.”
“Hiến Công tiền bối, vô cùng cảm kích!”
Tô Thị A Thất nói rồi cúi đầu nhìn Cuồng Đao Tam Lãng. Đạo hữu đừng sợ, Tô mỗ tìm bạn cho ngươi ngay đây.
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Ú ớ ú ớ”
Lúc này, Hiến Công Cư Sĩ trong điện thoại lại hỏi:
“A Thất này, sắp tới ngươi có rảnh không?”
“Sắp tới à? Thời gian ngắn thì rảnh đó, cuối tháng thì ta có tí việc.”
Tô Thị A Thất nói.
Đến lúc đó Tô Thị A Thập Lục lại độ kiếp, hắn phải về chuẩn bị.
“Thế thì hẳn là được. Ít ngày nữa ta muốn vây giết một con Long Ma ở khu Giang Nam, cho nên định mời Tô Thị A Thất đạo hữu ra tay giúp đỡ một phen. Thù lao ngươi cứ việc đưa ra, lúc đó ta chỉ cần máu Long Ma, còn tài liệu khác trên người nó cho các ngươi chia nhau hết, thế có được không?”
Hiến Công Cư Sĩ hỏi.
“Khu Giang Nam? Trùng hợp thế?”
Tô Thị A Thất gật đầu nói:
“Nếu là khu Giang Nam thì được thôi.”
Hắn còn nhớ hôm qua Tô Thị A Thập Lục bị Tạo Hóa Pháp Vương kéo đi quay livestream. Tạo Hóa Pháp Vương hát một bài tống ba trăm nghìn người vào viện đã lan truyền khắp nơi trong giới tu sĩ ròi.
Mà hình như cái chỗ Tạo Hóa Pháp Vương hát hò là khu Giang Nam thì phải.
Hắn cũng đang định đi xem tình hình của Tô Thị A Thập Lục thế nào đây. Tô Thị A Thất nắm chặt nắm tay, lần này hắn nhất định phải giúp Tô Thị A Thập Lục độ kiếp bình an.


Trong di tích của Trường Sinh Giả Trình Lâm dưới đáy biển.
Bạch Tôn Giả và Linh Điệp Tôn Giả lần lượt mở mắt ra.
Thời gian không sai lệch nhiều lắm, đến lúc rời khỏi đây rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận