Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1422: Mục tiêu của Thư Hàng: Trở thành một đại tiền bối đang tin cậy

Chương 1422: Mục tiêu của Thư Hàng: Trở thành một đại tiền bối đang tin cậy
Những thiếu nữ dâng trà này đều đang tu luyện dưới trướng Biệt Tuyết Tiên Cơ. Trong bữa tiệc quan trọng như Thực Tiên yến, các cô cũng sẽ gánh vác nhiệm vụ bưng trà đưa nước.
Vì các món tiên hào có yêu cầu đặc biệt đối với cách thức đưa lên, phải bưng lên rồi mới mở nồi và giảng giải về nguyên liệu, cho nên nhiệm vụ ấy chỉ có thể giao cho các cô mà thôi.
Đúng lúc này, một thiếu nữ tóc ngắn phủi tay rồi cất tiếng: “Tiên cơ nói nếu các vị tiền bối và đạo hữu muốn so tài trong Thực Tiên yến thì tiên cơ sẽ cung cấp thêm mấy món tiên trân ngoài thực đơn để làm phần thưởng.”
“Ồ? Thưởng thế nào?” Cuồng Đao Tam Lãng hào hứng.
“Người thắng chiến thắng trong ba đội nhỏ 10 tuổi trở xuống, 15 tuổi trở xuống và 20 tuổi trở xuống sẽ nhận được một món tiên trân tăng cường phục hồi linh lực, tác dụng của món ăn này có thể kéo dài một năm. Sau đó nhóm 20 tuổi trở xuống tổ chức một cuộc hỗn chiến, ai chiến thắng sẽ nhận được món đầu cá Cá voi Dực Vương do tiên cơ đặc chế.” Thiếu nữ tóc ngắn mỉm cười đáp.
“Cá voi Dực Vương? Là cái con hung thú đã trốn thoát rồi lại bị bắt về đó hả?” Vũ Nhu Tử hỏi.
Cô có ấn tượng với hung thú này. Ban đầu cô cứ nghĩ mình và Tống Thư Hàng sẽ gặp nó trên đường về tham gia Thực Tiên yến, không ngờ họ còn chưa xuất phát thì nó đã bị Thanh Vân Đạo Quân bắt lại rồi.
Chẳng phải hung thú này lợi hại lắm sao? Chắc là đầu nó cũng phải to lắm nhỉ? Đám tu sĩ nhị phẩm từ 20 tuổi trở xuống có ăn hết được không? Sẽ không bị bội thực vì hấp thu nhiều linh lực quá chứ?
Không chỉ Vũ Nhu Tử mà các tu sĩ khác có mặt ở đây cũng cùng chung nghi hoặc.
“Tiên cơ nói, không biết tại sao khi mang về đến nơi thì năng lượng trong cơ thể Cá voi Dực Vương bị xói mòn rất nhiều, hình thể cũng co lại nhanh chóng, cuối cùng kích thước chỉ bằng một con cá bình thường mà thôi. Tiên cơ đã dùng vật liệu khác để thay thế cho cá voi Dực Vương… cho nên đầu của cá voi Dực Vương chỉ có thể dùng làm một món ngon bình thường cho các vị.” Thiếu nữ tóc ngắn nói với vẻ đầy tiếc nuối.
Cá voi Dực Vương vốn là nguyên liệu đặc biệt để nấu bữa Thực Tiên yến lần này, thế mà bây giờ hiệu quả lại hạ xuống chỉ còn ở mức tiên trân yến mà Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu hằng ngày thôi.
Cho nên Biệt Tuyết Tiên Cơ quyết định lấy món ăn này ra làm phần thưởng ngoài thực đơn luôn cho rồi.
“Ồ.” Tống Thư Hàng nghe xong thì đột nhiên nảy ra một ý: “Tình tiết này nghe quen quen… Hay là bao nhiêu dinh dưỡng của con cá voi Dực Vương này tập trung hết về một bộ phận trên cơ thể nó, mà ngay cả Biệt Tuyết Tiên Cơ cũng không cảm ứng ra được. Sau đó sẽ có một thiếu niên hay thiếu nữ may mắn nào đó thắng trận hỗn chiến trong nhóm tuổi từ 20 trở xuống, ăn con cá này xong, bỗng đột phá thần công, nhận được truyền thừa thần bí, bước lên đỉnh cao nhân sinh?”
“Tống tiền bối ơi, kịch bản của ngươi xưa như Trái Đất rồi. Vả lại chuyện đó li kì quá, chẳng chân thực gì cả, thời buổi này còn ai ưa chuộng nữa chứ?” Vũ Nhu Tử mỉa mai.
“Ừm… nhưng mà trước kia ta đã gặp chuyện đó rồi đấy.” Lệ Chi Tiên Tử đột nhiên nói: “Có lần tự nhiên ta thấy đói, thế là ghé quán cơm dọc đường ăn một bữa. Sau đó ta phát hiện ra trong bụng con cá kho mà quán cơm mang lên có chứa một lượng linh lực khổng lồ. Ăn xong con cá đó, ta thăng hẳn một tiểu cảnh giới luôn.”
Vũ Nhu Tử mở to hai mắt mà nhìn cô.
“Ta cũng gặp chuyện đó rồi.” Bạch tiền bối bưng chén trà, nhấp một ngụm rồi kể: “Ta nhớ hình như ta gặp mấy vụ như thế phải tới mấy chục lần rồi ấy.”
Tống Thư Hàng: “…”
Cuồng Đao Tam Lãng: “Ta thì không vào quán ăn. Mà là lần nọ ta đi câu cá, bắt được một con tôm hùm, bèn luộc lên để nhắm. Không ngờ trong con tôm hùm bình thường ấy lại ẩn chứa linh lực kinh người, mấy tháng sau tu luyện đều làm chơi ăn thật.”
Vũ Nhu Tử + Tống Thư Hàng: “…”
Hoàng Sơn tiền bối mỉm cười: “Ta cũng gặp mấy lần rồi. Có những thiên tài địa bảo có thuộc tính ẩn mà không ăn thì không phát hiện ra đâu.”
Không riêng gì Hoàng Sơn tiền bối mà cả Diệt Phượng Công Tử, Đông Phương Lục Tiên Tử và mấy vị tiền bối khác cũng đều có những trải nghiệm tương tự.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời: “Đôi khi hiện thực còn li kì hơn cả tiểu thuyết ấy!”
Vũ Nhu Tử ngửa cổ nhìn theo: “Ta cũng thấy thế tiền bối ạ.”
Hầu như tất cả các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều đã trải qua chuyện tương tự như vậy rồi, Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử chưa gặp bao giờ quả là ngại không dám nói chuyện cùng bọn họ luôn!

..
“Hay là nhân lúc món ăn đầu tiên còn chưa lên, chúng ta cho đám nhỏ từ 20 tuổi trở xuống tỉ thí đi?” Một vị tôn giả trong chư thiên vạn giới đề nghị.
Đề nghị này được mọi người đồng tình nhiệt liệt.
Trước khi thức ăn được mang lên, ai nấy đều rảnh rỗi đến phát chán, cho đám nhỏ tỉ thí một chút xem ai là người xuất sắc nhất trong lớp trẻ cũng không tồi.
Nam Phương Trường Sinh kiếm tông đã chuẩn bị từ lâu cho việc tổ chức Thực Tiên yến lần này.
Giữa sảnh tiệc của Thực Tiên yến có một võ đài rất lớn dùng để tiến hành những trận quyết đấu cỡ nhỏ.
Trên võ đài còn có một không gian chiến đấu độc lập lớn hơn dành cho hỗn chiến.
Quanh võ đài giăng đầy kết giới và trận pháp phòng ngự các loại.
Đám nhỏ nhị phẩm có thể đánh đấm thoải mái ở trên ấy mà không sợ phá sập võ đài.

Nhóm đầu tiên ra sân là đội 10 tuổi trở xuống.
Tu sĩ ở độ tuổi này mới tu luyện được mấy năm, đứa nào đứa nấy trông đến là đáng yêu.
Dù là đệ tử thiên tài, nhưng vì còn nhỏ tuổi nên phần lớn các cháu mới tu luyện tới khiếu thứ năm của nhất phẩm là Khẩu khiếu, chỉ có vài đứa đạt tới “Dược Long Môn” mà thôi.
“Chưa đến 10 tuổi mà đã đến cảnh giới Dược Long Môn rồi à? Gần đây linh lực trong trời đất có dấu hiệu khôi phục, sự chênh lệch giữa thiên tài và tu sĩ bình thường rõ rệt hơn nhiều nhỉ.” Bắc Hà Tán Nhân cảm thán.
Đệ tử thiên tài có đầy đủ linh lực làm cơ sở, lại cộng thêm thiên phú kinh người, sẽ bỏ xa những tu sĩ bình thường khác.
Tống Thư Hàng chẳng nhận ra đứa nào trong số các bé từ 10 tuổi trở xuống.
Hắn chỉ biết có hai tu sĩ dưới mười tuổi là Tiểu Quả Quả và bé Chúc, nhưng hai đứa lại không tham gia Thực Tiên yến lần này.
Người tu luyện đến cảnh giới nhất phẩm chỉ có thể thi triển công pháp luyện thể cơ bản, pháp thuật còn rất yếu, thậm chí không có uy lực bằng quyền cước và đao kiếm.
Các tiền bối bắt đầu quay ra giao lưu với nhau.
Tỉ như tán thưởng đệ tử nào đó có trụ cột vững chắc, lại tỷ như khen ngợi đệ tử nhà nào đó giỏi giang vượt trội, mới tu luyện có ba năm mà đã đạt cảnh giới Dược Long Môn rồi.
Tống Thư Hàng hoàn toàn không chen miệng được.
Công pháp trụ cột vững chắc thì hắn còn nhìn ra, chứ tu luyện mấy năm mới đến Dược Long Môn thì xuất sắc chỗ nào? Hắn chẳng có khái niệm gì cả.
Tuy nhiên hắn vẫn xem một cách rất nghiêm túc và chân thành, thậm chí còn ghi tạc những lời bình phẩm của các tiền bối bên cạnh.
Bởi vì hắn có một mục tiêu.
Hắn phải trở thành một tu sĩ có tri thức uyên bác như Thất Tu Thánh Quân!
Tương lai, khi thực sự bước vào cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm, nếu nhóm Cửu Châu số 1 có thành viên mới, hắn có thể giảng giải cho họ về các vấn đề trong tu luyện, đáng tin cậy như Thất Tu tiền bối vậy.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy hăng hái lắm rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận