Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3162: Có thể gặp được các tiền bối đặc biệt thế này, thực sự là quá tốt

Chương 3162: Có thể gặp được các tiền bối đặc biệt thế này, thực sự là quá tốt
Có lẽ đến hôm nay, Tống Thư Hàng vẫn chưa trở thành đại tiền bối đáng tin mà hắn hằng mong mỏi; trên con đường trở thành một vị đại tiền bối, hắn còn phải học hỏi rất nhiều.
Cho nên dù đã siêu thoát bất hủ, hắn vẫn chẳng hề có chút ngạo mạn, kiêu căng.
Nhưng trong cái nhìn của người khác, Tống Thư Hàng đã làm đến cực hạn khả năng của mình, thậm chí còn làm rất tốt!
Tuyệt đối không một ai có thể làm tốt hơn Tống Thư Hàng.
Chứng đạo bất hủ, mạnh mẽ áp chế Thiên Đạo thứ tư màu đen, cuối cùng hội tụ lực lượng của các đời Thiên Đạo, bước lên bước siêu thoát cuối cùng.
Mà hết thảy đều được hoàn thành chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi.
Tống Thư Hàng chưa bao giờ thực sự nhận ra, ở trong mắt người khác, mình ưu tú đến mức nào.

Cho nên, Tử tương lai hiểu rất rõ.
Vũ Nhu Tử năm 2020 rồi đây sẽ lớn lên. Dù cha Linh Điệp có bảo vệ kĩ càng đến mức nào, cô cũng không thể giữ mãi sự hoạt bát, lãng mạn và ngây thơ trong mấy trăm năm đằng đẵng.
Chờ đến khi tâm thái của cô cũng trưởng thành, đến khi cô hiểu những gì mà một người con gái cần phải hiểu, cô sẽ nhận ra trong những người đồng trang lứa ở Chư Thiên Vạn Giới, không thể tìm được một Tống tiền bối thứ hai.
Ở bên cạnh Tống tiền bối lâu dài, cô có thể chơi đùa vui vẻ, có thể thỏa thuê hưởng thụ những trò chơi mạo hiểm bí cảnh, thám hiểm bản đồ dành riêng cho khách hàng VIP.
Có lẽ… ngay từ khi mới bắt đầu, cô đã không có lựa chọn nào khác.
Song Tử tương lai sẽ không nói chuyện này ra.
Dù sao thì Tống tiền bối cũng đã siêu thoát bất hủ, áp đảo Thiên Đạo rồi.
Các loại phiền não của Vũ Nhu Tử năm 2020 cứ giao cho Tống tiền bối không gì không làm được của cô ấy xử lý đi.
Năng lực lớn bao nhiêu, trách nhiệm lớn bấy nhiêu, không phải sao?
Đâu thể để một Vũ Nhu Tử tương lai như cô đi phiền não thay Vũ Nhu Tử năm 2020 được kia chứ?
Chính cô còn đang phải cố gắng nỗ lực vì bản thân đây này!
Trước mắt, cô phải cố gắng trở thành Thiên Đạo thứ chín của thời đại này cái đã!
“Đi thôi Tống tiền bối, các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 thời đại này đã hẹn nhau tụ hội rồi, chỉ còn chờ mỗi ngươi thôi đấy.” Tử tương lai gọi con linh điệp to lớn kia đến, nhẹ nhàng nhảy lên lưng nó, vẫy tay gọi Tống Thư Hàng.
“Tới ngay đây ~ Ta đang liên hệ với Bạch tiền bối, lúc sắp đi bọn ta sẽ tặng mọi người một món quà.” Tống tiền bối mỉm cười, đáp xuống thân linh điệp.
Linh điệp giương cánh bay về nơi xa.
“À đúng rồi Tống tiền bối nè, thực ra ở thời đại này, ta ít khi gọi ngươi là “Tống tiền bối” lắm á ~” Vũ Nhu Tử trên thân linh điệp lại nói: “Phải rồi, đợi sau khi ta trở thành Thiên Đạo thứ chín, nếu thi thoảng ta muốn thay cả nhà đến năm 2020 thăm mọi người, ngươi đừng ngăn cản ta đấy nhé.”
Tống Thư Hàng: (? ⊙ω⊙)?
Ta không phải là “Tống tiền bối” nữa á?
“Yên tâm đi, kể từ khi ta siêu thoát bất hủ, tất cả hạn chế cô gặp phải khi quay về quá khứ đã bị xóa sạch rồi.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
“Ha ha ~” Vũ Nhu Tử nhoẻn miệng cười.
Linh điệp khổng lồ vỗ nhẹ đôi cánh, càng bay càng cao.
Tống Thư Hàng lặng lẽ quay gương mặt mỉm cười tránh ánh mắt của Tử tương lai, sau đó vuốt mấy cái để xoa dịu hệ thống thần kinh bên dưới…
Trong lời nói của Tử tương lai chứa đựng quá nhiều tin tức.
Mà gương mặt biết nói của hắn đã thể hiện quá nhiều phản ứng đối với lượng thông tin này chỉ trong chốc lát. Vì tin tức cần biểu đạt quá phong phú, suýt nữa thì thần kinh cơ mặt bất hủ cũng run lên.

Khi bữa tiệc cùng các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 kết thúc thì đêm đã vào khuya.
Tống Thư Hàng hào hứng chuốc cho tất cả các tiền bối say mèm.
Nhân lúc các thành viên nhóm Cửu Châu số 1 ngủ say, Bạch tiền bối bắt đầu giải phẫu, cấy ghép cát sỏi bất hủ vào thể nội của họ.
Đến phiên Tam Lãng tiền bối, Tống Thư Hàng bỗng nói với vẻ lo âu: “Bạch tiền bối, ngươi nói xem, có khi nào Tam Lãng tiền bối có cát sỏi bất hủ rồi sẽ trở nên đáng sợ hơn cả Vân Tước Tử Tiên Tử không? Có khi nào núi linh kiện của Tam Lãng tiền bối trong tương lai sẽ chất đầy toàn bộ thế giới, thậm chí chất đầy cả Chư Thiên Vạn Giới luôn không?”
Vừa mới nghĩ đến cảnh ấy, Tống Thư Hàng đã hoảng cả hồn.
Nghĩ mà xem, cả trái đất đều là linh kiện Tam Lãng chồng hết tầng này đến tầng khác, thậm chí cả trong vũ trụ cũng trôi nổi vô số linh kiện Tam Lãng…
Có khi còn khủng khiếp hơn cả tận thế ấy!
Đáng sợ hơn là, Tam Lãng tiền bối thật sự có thể làm đến mức như vậy.
Trước kia hắn quẩy bất chấp mỗi ngày ba bận, là bởi vì hắn muốn luyện đến trình độ “quẩy mà không chết”. Nhưng nếu bây giờ hắn thực sự quẩy mãi không chết, trời mới biết hắn sẽ đạt tới đỉnh cao nào trong “quẩy đạo”.
“Yên tâm đi.” Bạch tiền bối trấn an Tống Thư Hàng: “Thí nghiệm của ta đã tham khảo hiệu quả khúc xương bất hủ của Vân Tước Tử Tiên Tử. Cho nên trước mỗi lần Tam Lãng hồi sinh, vào ngay khoảnh khắc hắn sống lại, linh kiện của hắn đều sẽ nổ tung, hóa thành linh lực tinh khiết trả về cho thiên địa, không phải lo linh kiện Tam Lãng làm ô nhiễm thế giới đâu. Ngược lại, hắn chết càng nhiều, linh khí trong thiên địa sẽ càng dồi dào hơn.
“Thế thì tốt quá.” Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không có hiệu quả này, thì một khi đại quân nghịch dại trong nhóm Cửu Châu số 1 như Vân Tước Tử Tiên Tử, Tam Lãng tiền bối, Đồng Quái tiền bối và Đậu Đậu bật hết hỏa lực, chỉ ba ngày là đủ để bày khắp cả Địa Cầu!
Khi Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, tiểu thư rùa tai ương khổng lồ và bạn bè cô ẩn trong bóng tối cũng cảm động đến rơi nước mắt và thở ra một hơi nhẹ lòng.
Ban nãy, lúc Tống Thư Hàng đưa ra giả thiết “linh kiện Tam Lãng chất đầy thế giới”, tiểu thư rùa tai ương khổng lồ quả thực đã tuyệt vọng.
Vừa nghĩ đến hình ảnh ấy là cô đã tiền đình rồi.
May mà Thiên Đạo Bạch đáng tin như thế!
Cuối cùng thì nỗi lo của cô cũng được giải quyết triệt để.
Sau khi cấy ghép cát sỏi bất hủ cho tất cả các thành viên nhóm Cửu Châu số 1, Tống Thư Hàng gật đầu thỏa mãn.
“Sắp đi à?” Hoàng Sơn tiền bối đột nhiên mở to mắt, cất tiếng hỏi.
“Ừ, sắp đi. Nhưng dù có đi đâu, thực ra ta vẫn luôn ở bên mọi người đó. Ta siêu thoát rồi, không bị thời gian và không gian hạn chế nữa. Ta ở khắp mọi nơi.” Tống Thư Hàng tự tin nói.
Tuy hắn đưa Bạch tiền bối rời đi, nhưng tính chất “ở khắp mọi nơi” giúp hắn có thể luôn ở bên mọi người bằng phương thức mà người thường không sao hiểu được.
Nghe đến đó, Hoàng Sơn tiền bối chẳng những không cảm động mà còn run rẩy móc một bình thuốc nhỏ từ trong áo khoác, lóng ngóng dốc ra hai viên nhét vào miệng.
Tống Thư Hàng: “???”
Sao phản ứng của Hoàng Sơn tiền bối khác với tưởng tượng của hắn thế?
Chăng lẽ đối với Hoàng Sơn tiền bối, có Đại Bá Tống thì tốt, còn Tiểu Bá Tống hắn ở khắp mọi nơi thì lại thốn à?
“Đây là thuốc tỉnh rượu.” Hoàng Sơn tiền bối nở nụ cười ấm áp, giải thích.
Sau đó, Hoàng Sơn tiền bối đứng dậy, ôm thật chặt lấy Tống Thư Hàng: “Vất vả cho ngươi rồi Thư Hàng. Rõ ràng đây là trách nhiệm của tương lai, thế mà lại đặt gánh nặng lên vai ngươi của quá khứ. Kẻ làm tiền bối như ta chẳng giúp được gì.”
“Người phải cảm ơn là ta mà Hoàng Sơn tiền bối. Cảm ơn ngươi đã kéo ta vào nhóm Cửu Châu số 1, cảm ơn ngươi không lập tức đá ta ra, cảm ơn các tiền bối trong nhóm lúc nào cũng kiên nhẫn và nhẹ nhàng chỉ bảo ta tu luyện.” Tống Thư Hàng nói ra suy nghĩ từ tận đáy lòng: “Ta có thể gia nhập nhóm Cửu Châu số 1, quả thực là tốt quá.”
Gặp được các tiền bối đặc biệt như mọi người, thực sự là tốt quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận