Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 89: Hòa Thượng Tây Đang Phát Sáng!

Chương 89: Hòa Thượng Tây Đang Phát Sáng!
“Ha ha, ta cần mặt mũi để làm gì? Mặt mũi cũng có ăn được đâu, còn nữa…”
Tống Thư Hàng chỉ vào miệng của mình, ở góc độ vị hòa thượng Tây kia không nhìn thấy, dùng khẩu hình vô thanh nói với đàn chủ:
“Ta không phải tiền bối, ta chỉ là một học sinh bình thường. Những thứ thuộc hạ của ngươi tra được đều đúng cả đấy.”
Tống Thư Hàng vẫn cho rằng lừa dối người khác là hành vi không đúng.
Nhưng con người sống trên đời này, khó tránh khỏi có lúc phải nói dối cho qua, ví như mấy lời nói dối thiện ý ấy, đây cũng là việc không thể nào tránh khỏi.
Bất quá Thư Hàng lại nghĩ, dù là mấy lời nói dối thiện ý đi nữa, đến khi có thể thẳng thắng thì tốt nhất là cứ nói rõ cho người ta biết. Làm người ấy mà, phải đối xử chân thành thẳng thắng với nhau, đây là niềm tin căn bản nhất giữa người với người!
“Phụt!”
Toàn thân của đàn chủ run rẩy, tức tới mức phun ra một búng máu tươi.
“Ta nguyền rủa ngươi… Ta nguyền rủa ngươi! Ta sẽ biến thành lịch quỷ, vĩnh viễn tìm ngươi đòi mạng!”
Đàn chủ hồi quang phản chiếu nên rống lên thật to!
Rống xong thì hắn ta cũng tắt thở.
Đàn chủ… Tèo rồi!
“Lần này chắc là chết thật rồi.”
Tống Thư Hàng đứng ở bên cạnh đợi một lúc, sau khi cảm giác đã không còn nguy hiểm gì nữa thì mới cầm lấy giáp phù đi tới bên cạnh đàn chủ.
Lần này đàn chủ đã chết thật rồi, không còn khả năng sống lại nữa.
Nhưng vì để cho chắc ăn, nên Tống Thư Hàng vẫn cầm thanh phi kiếm màu đen kia chém bay đầu đàn chủ.
Giang Tử Yên đã từng nhắc nhở hắn, tu sĩ có rất nhiều thủ pháp để bảo toàn tính mạng, cho nên phải xác nhận xem đối phương đã chết hay chưa, sau đó tốt nhất là hủy thi diệt tích luôn. Nếu như đối phương là tu sĩ nhị phẩm thì chém đầu là được rồi.
Kiếm xuất vô ngân, máu rơi không dính.
Tống Thư Hàng thầm thở dài một hơi. Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi thôi mà hắn đã chém đầu hai người rồi. Mà lần này, hắn không dùng tới chân ngã minh tưởng kinh, chỉ dựa vào ý chí của bản thân để giữ được sự trấn định của mình.
Hắn không thể nào cứ mãi ỷ lại vào chân ngã minh tưởng kinh được, con đường tu sĩ ngày sau hãy còn dài, có một số việc hắn nhất định phải khiến bản thân mình tập làm quen. Nếu như cứ mãi ỷ lại vào ngoại vật thì sẽ khiến hắn trở nên hèn yếu.
Mà những kẻ hèn yếu, tâm chí không vững vàng thì không đi được bao xa trên con đường tu sĩ này.
Đàn chủ là tên tu sĩ thứ hai chết trong tay Thư Hàng, giống hệt với gã đàn ông tay dài lúc trước, tuy rằng hắn chết, nhưng tinh thần của hắn vẫn ‘sống’ một thời gian thật lâu trong ký ức của Tống Thư Hàng. Tuy là không thể tồn tại vĩnh viễn….
Chuyện về linh quỷ lẫn đàn chủ tạm thời dừng lại ở đây.
Trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không còn ai nhăm nhe tới linh quỷ của hắn nữa.
Đàn chủ chết rồi thì tổ chức của hắn sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn như rắn mất đầu. Điều này cũng đủ để khiến bọn họ quay cuồng một khoảng thời gian thật lâu, tạm thời không làm nên sóng gió gì.
Ngoài ra, những người biết rõ đàn chủ đến khu đại học Giang Nam, và những chuyện liên quan đến Tống Thư Hàng lẫn linh quỷ thì chỉ có đàn chủ, gã đàn ông tay dài và tên thích khách đã lẻn vào trong gian phòng của Tống Thư Hàng. Ba người bọn họ đều đã chết hết cả rồi, cho nên trong số lũ thuộc hạ của đàn chủ không ai biết rõ mối quan hệ giữa Tống Thư Hàng và đàn chủ.
Cho dù bọn họ có muốn báo thù cho đàn chủ thì trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà làm được.
Mà chỉ cần qua ít lâu nữa thôi, những tên thuộc hạ đó cũng không phải mối uy hiếp gì với Tống Thư Hàng nữa. Đến lúc đó, cho dù những tên thuộc hạ kia không tim tới Tống Thư Hàng thì Thư Hàng cũng sẽ tìm tới tận cửa!
Hắn còn đang thiếu đối tượng thực chiến, những kẻ trong tổ chức này tương lai sẽ trở thành đối tượng thực chiến không tệ của Tống Thư Hàng. Hơn nữa, vừa được luyện tập thực chiến, lại có thể tiêu diệt kẻ thù, nói không chừng còn có thể kiếm được chút chiến lợi phẩm, một công ba việc luôn!
“Thiện ác sau cùng đều có báo.”
Tống Thư Hàng khẽ nói, hắn lấy hóa thi thủy ra rót lên thi thể của đàn chủ.
Cái mùi gay mũi xộc đến… Quần áo trên người đàn chủ bị hòa tan sạch sẽ. Nhưng thân thể của hắn lại không bị hóa thi dịch hòa tan.
“Thứ này chỉ có thể hòa tan thân thể của tu sĩ nhất phẩm thôi à? Uổng công mình còn tưởng nó là bảo bối gì ngon nghẻ lắm.”
Sẽ phiền lắm đây, để lại một cái xác bị chặt đầu thế này. Dù camera đều đã bị phá hủy cả rồi, nhưng cái xác này cũng sẽ khiến cảnh sát vào cuộc.
Tống Thư Hàng cảm thấy đau đầu.
Lúc này, hòa thượng Tây kia đột nhiên lên tiếng:
“Tiền bối đang đau đầu về vấn đề xử lý thi thể của kẻ này à?”
“Ngươi có thể xử lý được à?”
Tống Thư Hàng quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, tiếp tục giữ gìn phong phạm cao nhân của mình.
hòa thượng Tây giơ ngón tay cái lên rồi nói:
“Xin tiền bối cứ yên tâm giao việc này lại cho ta giải quyết, ta có thể làm được!”
“Nếu ngươi đã nói vậy thì làm phiền ngươi rồi, ta sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này của ngươi.”
Tống Thư Hàng vô cùng vui mừng nhẹ nhõm.
“Tiền bối chớ có nói vậy, mạng của ta là do tiền bối đã cứu, chút việc nhỏ ấy có đáng gì đâu!”
Trên mặt hòa thượng Tây đầy vẻ tự tin, giống như việc giải quyết thi thể và mấy việc xảy ra trên đường sắt ngầm chỉ là việc cỏn con chẳng đáng kể.
Bộ dạng tự tin lắm lắm của hắn khiến cho Tống Thư Hàng chợt nhớ đến mấy thứ như Long Tổ Hoa Hạ, đội dị năng Hoa Hạ, liên minh tu chân giả Hoa Hạ ngầu lòi thường xuất hiện trong mấy bộ tiểu thuyết trên mạng.
Hay là hòa thượng Tây này cũng là một thành viên trong tổ chức nào hao hao thế nhỉ? Có lẽ trên người hắn sẽ có một quyển sách màu đỏ thần bí nào đó, đến lúc đó dù cho mấy chú cảnh sát có chạy đến, hòa thượng Tây này chỉ cần móc quyển sổ kia ra là có thể dẹp gọn hết thảy phiền toái ở nơi này!
Trong lòng Tống Thư Hàng nghĩ như thế, sau đó liền bước lên mấy bước, nhấc cái rương nhỏ màu đen của đàn chủ lên.
Trực giác nói cho hắn biết, bên trong cái rương này sẽ có bảo bối gì đó.
Nhắc tới cái rương này, hắn bèn trở lại ngồi xuống bên cạnh gia đình của bé gái kia.
Tính toán thời gian thì chắc hàng khách cũng sắp tỉnh lại hết rồi ấy nhỉ?
….
Lúc này, hòa thượng Tây đi tới bên cạnh đàn chủ, khép hai tay lại:
“Độ hết chúng sinh, phương chứng bồ đề, địa ngục chưa trống, thề không thành phật.”
Lời thề lớn này ẩn chứa chí nguyện của phật tông, hòa thượng Tây dường như rất để tâm đến lời thề này.
Sau đó, hắn ngồi xếp bằng bên cạnh thi thể của đàn chủ, trong miệng bắt đầu niệm địa tạng độ hồn kinh. Theo thanh âm tụng niệm của hắn, ánh sáng công đức chói lòa lại bao quanh hắn lần nữa.
Toa tàu phía trước và bên cạnh thi thể của đàn chủ ẩn ẩn có thể nhìn thấy vài linh hồn bị hòa thượng Tây độ hóa.
Sau khi linh hồn bị độ hóa thì trong đất trời có một cổ năng lượng thần bí bị chia ra làm ba, đáp xuống trên người của hòa thượng Tây.
Một lúc sau, ánh sáng công đức của hòa thượng Tây trở nên kiên cố hơn, cỗ tinh thần lực khổng lồ kia được mở rộng hơn, thân thể của hắn cũng được cường hóa!
Tống Thư Hàng mở to hai mắt. Siêu độ linh hồn mà cũng có công hiệu thế này à? Vừa cường hóa được thân thể, tinh thần lực lẫn công đức!
Tuy rằng không bằng dùng thối thể dịch và tu luyện quyền pháp căn bản.
Nhưng tốt hơn gấp trăm lần so với tập chạy bộ, tập thể hình bình thường!
“Nhớ kỹ rồi, đợi lúc quay về lại đi hỏi Dược Sư tiền bối xem sao, thử xem tu sĩ đạo tông có cách nào độ linh hồn, giúp tăng cường tinh thần lực và thân thể hay không.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Đồng thời hắn cũng hiểu phần nào, vì sao ngày xưa lại có nhiều cao tăng như thế. Bọn họ làm pháp sự siêu độ vong linh, không lấy một xu nào, lại còn chủ động đi đến các nơi tìm linh hồn để độ hóa. Ai không cho họ siêu độ linh hồn thì bọn họ còn hung hăng với người ta. Chắc là những vị cao tăng kia cũng giống với hòa thượng Tây này, đều là đệ tử phật tông chân chính cả.
Trong lúc đang suy nghĩ thì hành khách trong xe cũng lục tục tỉnh lại.
Tất cả mọi người đều nhớ rõ mình đã có một cơn ác mộng rất đáng sợ, nhưng nửa sau của cơn ác mộng kia lại biến thành khá êm dịu.
“Xảy ra chuyện gì thế này?”
“Hình như tôi nhớ là có một cao tăng chạy đến toa sau, sau đó trong xe trở nên tối sầm, tôi cũng không biết trời trăng gì nữa rồi.”
“Cao tăng?”
Mấy vị hành khách rôm rả chuyện trò vô cùng xôm tụ, sau đó bọn họ nhanh chóng phát hiện hòa thượng Tây… Cùng với thi thể bị chém ra làm năm khúc của đàn chủ ở bên cạnh hòa thượng Tây.
Ngây ra…. Im phăng phắc.
Sau đó là vô số tiếng la hét hoảng hốt vô cùng chói tai.
“Có người chết, có người chết!”
“A a a!”
Mấy vị khách đứng gần chỗ đó đều vọt tới chỗ cửa toa xe trước, dùng tay kéo mở cánh cửa, cũng không quan tâm tình hình bên ngoài thế nào, tất cả hành khách đều sợ hãi la hét chạy vọt ra ngoài.
Có người nôn ra ngay tại chỗ, có người trợn mắt hôn mê bất tỉnh ngã lăn quay ra đất.
Nếu như là người chết bình thường thì mọi người cũng không sợ đến mức như thế. Nhưng lần này lại khác, là ngũ mã phanh thây đó được không! Người kia bị chém thành năm khúc luôn!
Đồng thời, ở toa xe phía trước cũng phát ra vô số tiếng la hét sợ hãi. Nơi đó có thi thể của hai tên thủ hạ của đàn chủ, bị Qủy U gặm nham nhở. Cũng khiến cho hành khách trong toa chạy trối chết.
Ông bố mặc sơ mi trắng cùng bà mẹ trẻ tuổi kia và cô bé ngồi bên cạnh Thư Hàng đều đã tỉnh lại.
Ông bố mặc áo sơ mi trắng kia không vội xuống xe ngay, mà nhìn về phía Tống Thư Hàng đang ngồi bên cạnh bọn họ, nhỏ giọng hỏi với vẻ tôn kính:
“Người anh em à, bây giờ chúng ta có thể xuống xe được chưa?”
Ông cảm giác cậu trai này cũng là một cao nhân, lúc đó cậu ta nói một tiếng ‘đã muộn rồi’, sau đó lại dặn dò bọn họ ngồi cạnh cậu ta đừng có chạy bậy. Tiếp theo thì bọn họ đã hôn mê bất tỉnh….
“Xuống xe đi, chuyện tiếp theo không liên quan gì đến chúng ta hết.”
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu, cầm theo cái vali màu đen rời khỏi xe, cẩn thận né tránh camera giám sát.
Trước khi bước vào phạm vi giám sát lần nữa thì hắn phải ngụy trang cái vali này cho thật tốt cái đã.
Không thể xem thường khả năng điều tra của cảnh sát ngày nay, nói không chừng bởi vì cái vali này mà hắn sẽ bị cảnh sát lần ra manh mối không chừng!
Ông bố mặc áo sơ mi trắng kia ôm con gái rời đi. Lẫn nào trong đám người đang hoảng hốt, đi về phía trạm xe ở đằng xa.
Cuối cùng, ông cẩn thận nhìn chiếc vali màu đen trong tay Thư Hàng.
Ông nhớ mang máng là khi Thư Hàng lên xe với bọn họ thì không cầm theo cái vali này… Đương nhiên, ông là một người thông minh. Tuyệt đối sẽ không nhắc đến chiếc vali này nửa câu.
Bên trong trạm tàu điện ngầm trở nên hỗn loạn.
Nhân viên trong trạm tàu ngầm bắt đầu ra sức trấn an những hành khách bị kích thích, miễn cho xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Không bao lâu sau, cảnh sát cũng đã tới nơi.
Sau đó bên cánh truyền thông cũng ùa đến.
Trên màn hình TV trong trạm bắt đầu trực tiếp tin tức quan trọng, đúng là phóng sự về sự cố xảy ra ở trong đường hầm.
Hình ảnh trực tiếp hiện trường cho thấy cảnh sát bắt được một vị hòa thượng Tây đầu bóng lưỡng.
“Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều là do tôi làm. Ba người bọn họ đều là do tôi giết, tôi thừa nhận. Đúng vậy, tôi không có đồng lõa nào cả, yên tâm đi, chỉ có mỗi mình tôi thôi! Tôi sẽ không phản kháng! Các người bắt tôi đi! Bất quá… sự cố xảy ra trên tàu không liên quan gì đến tôi cả, thật đấy!”
Hòa thượng Tây dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất nói một tràng, ngoan ngoãn bị còng tay lại, vẻ mặt vô cùng khẳng khái!
Đúng vậy, hắn bị bắt rồi!
Không có sổ đặc biệt, không có Hoa Hạ Long Tổ, không có thế lực đặc biệt gì hết.
Thế mà hắn còn lộ ra cái vẻ mặt tự tin như thế, hóa ra cái gọi là giải quyết của hắn chính là làm người chịu tội thay gánh hết mọi chuyện à?
Cuối cùng, trong màn hình trực tiếp, trước khi hòa thượng Tây bị cảnh sát áp giải vào trong xe, còn ra sức giơ ngón tay cái lên với ống kính. Cười toe toét để lộ nguyên hàm răng trắng bóng.
Tinh! Hàm răng trắng bóng được ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng chói lóa!
Tiền bối, mặc kệ thế nào ta cũng sẽ không khai ngài ra đâu, cứ để một mình ta gánh chịu đi!
Lúc này, hòa thượng Tây phát ra ánh sáng chói lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng, trông hệt như thánh mẫu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận