Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 106: Pháp Khí Khống Hỏa, Tân Tiến Nha!

Chương 106: Pháp Khí Khống Hỏa, Tân Tiến Nha!
“Pháp khí?”
Hai tay Tống Thư Hàng dâng cây quạt sắt, hỏi:
“Cho ta sao?”
“Đừng có tưởng bở, cây quạt ngự hỏa ba sao này là sản phẩm thí nghiệm được Dược Sư và một luyện khí đại sư cùng hoàn thành cách đây không lâu. Giờ chỉ cho ngươi mượn một hồi được thôi, sau này phải trả cho vị luyện khí đại sư kia.”
Giang Tử Yên cười hì hì bảo.
Trên đời này không có thứ gì được cho không cả, đặc biệt ở là trong nhóm Cửu Châu số 1, phải trả giá thì mới được đền đáp.
“He he.”
Tống Thư Hàng có chút ngượng ngùng, giờ nghe được hai chữ “pháp khí” là hắn lại không nỡ buông tay, dù sao đây cũng là trang bị mà tu sĩ nào cũng cần có mà. Thân là một tu sĩ, sao có thể không có pháp khí và pháp bảo chứ!
“Tử Yên cô nương, cây quạt ngự hỏa ba sao này dùng thế nào?”
Tống Thư Hàng ôm cây quạt sắt, hỏi. Lòng hắn còn nghĩ, có nên tìm một địa điểm thích hợp để Tử Yên dạy mình không?
“Hướng dẫn sử dụng đây!”
Giang Tử Yên lấy một tờ giấy a4 ra, đưa cho Tống Thư Hàng.
“Tự tìm một chỗ mà nhóm lửa, rồi dựa vào hướng dẫn sử dụng để thử. Đơn giản lắm, học một tí là biết luôn.”
Hướng dẫn sử... sử dụng... dụng...
Lúc nhận lấy bản hướng dẫn tử dụng, không hiểu sao Tống Thư Hàng lại có cái suy nghĩ rằng… thứ mình nhận từ tay Giang Tử Yên không phải pháp khí, mà là đồ mua trên mạng được chuyển tới.
Đương lúc lòng Tống Thư Hàng ngổn ngang bao cảm xúc, thì Giang Tử Yên lại nhắc nhở:
“Đúng rồi, mỗi lần dùng xong nhớ sạc pin cho nó. Sạc pin ba tiếng có thể dùng liên tục trong hai mươi bốn tiếng. Thời gian sử dụng hơi ít, nhưng với hạng gà mờ trong lĩnh vực luyện đan như ngươi thì cũng đủ rồi.”
“Được rồi, ta rõ rồi.”
Tống Thư Hàng gật đầu theo thói quen.
Hở? Đợi chút, nãy mình có nghe lầm không?
“Sạc pin?! Cái pháp khí này mà còn cần sạc pin á?”
Tống Thư Hàng trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Hắn nâng cái “quạt ngự hỏa ba sao” này lên nhìn, quả nhiên thấy được dưới cán quạt có một cái lỗ sạc.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy choáng váng.
“Ngươi hỏi gì lạ thế, không sạc pin thì lấy đâu ra năng lượng mà dùng? Chẳng nhẽ ngươi chưa học định luật bảo toàn năng lượng à?”
Giang Tử Yên hỏi ngược lại.
“Không... ý ta là, chẳng nhẽ không phải pháp khí cần “thiên địa linh lực”, “tiên năng” hay “linh thạch” gì đó để nạp năng lượng sao? Cái loại linh thạch mà nạp một viên có thể dùng được mấy trăm năm chi chi đó.”
Tống Thư Hàng xả hết nỗi lòng.
“Linh thạch?”
Giang Tử Yên hì hì rồi bảo.
“Linh thạch là năng lượng không thể tái sinh, số lượng càng ít thì giá trị càng cao, hiện một viên hạ linh thạch có thể mua được mười bình khí huyết đan. Loại pháp khí ngự hỏa hạ đẳng này, nếu dùng linh thạch thì không thể chỉ đơn giản là “lãng phí” đâu. Hơn nữa, có sẵn loại năng lượng “điện năng” mà không dùng, còn lãng phí linh thạch để làm gì?”
Tống Thư Hàng cầm cây quạt ngự hỏa ba sao, vẻ mặt vô cùng đặc sắc:
“Ta biết rồi, ta sẽ nhớ sạc pin cho nó.”
Nhà ngươi đã từng thấy pháp khí nào cần sạc pin chưa? Nếu chưa thấy thì hôm nay để ta giúp ngươi mở mang tầm mắt!
“Nhân lúc đang rảnh thì ngươi hãy nghiên cứu cây quạt ngự hỏa này đi, ta về bên Dược Sư phục mệnh. Có vấn đề gì thì vào nhóm chat rồi liên lạc với Dược Sư hoặc các tiền bối khác.”
Giang Tử Yên cười bảo.
Tống Thư Hàng cầm cây pháp khí trên tay, bỗng nhiên hỏi dò:
“Đúng rồi, Tử Yên cô nương, sau này cái vị luyện khí đại sư kia có bán cây “quạt ngự hỏa ba sao” này không?”
“Đương nhiên có bán chứ, giá chắc không đắt lắm đâu, chừng ba viên linh thạch là mua được rồi. Nếu sau này ngươi không học được bí quyết ngự hỏa thì có thể tính đến chuyện mua một cây.”
Giang Tử Yên vẫy vẫy tay.
“Còn muốn hỏi gì không? Không thì ta đi nhé?”
Gần đây, Dược Sư hay kiếm cớ để đuổi cô đi xa xa. Nhưng cô không phải người dễ bỏ cuộc, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ biến cái danh phận sư phụ của Dược Sư được đổi thành đạo lữ!
Tống Thư Hàng lại hỏi thêm:
“Dược Sư tiền bối đang bận gì vậy?”
“Qua điện thoại, ta nghe được là Dược Sư định đi khám mấy cái bệnh vặt cho vài đạo hữu. Hình như bọn họ mới tìm được một bí cảnh để thám hiểm, lúc đi ra gặp vài chuyện rắc rối gì đấy. Cụ thể thế nào ta cũng không rõ. Hôm qua, vì ngươi mà ta cố tình đến chỗ luyện khí đại sư để lấy cây quạt ngự hỏa này đấy. Nếu ngươi muốn biết tỉ mỉ mọi chuyện thì có thể hỏi thẳng Dược Sư.”
Giang Tử Yên đáp.
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu.
Sau khi Giang Tử Yên đi rồi, Tống Thư Hàng cất cây quạt ngự hỏa ba sao và bản hướng dẫn sử dụng đi, trong lòng vô cùng buồn bực.
Một lúc lâu sau, khi đã bình tâm lại, hắn mới gọi điện cho ba thằng bạn cùng phòng để hô bọn nó đi ăn cơm.
Tòa nhà hoang bị một gã ngoại đạo phát hiện, thành thử, trong trường tạm thời chẳng còn địa điểm nào thích hợp để tu luyện. Việc tu luyện phải tạm ngừng. Tối đến qua bên Dược Sư để luyện vài lần nữa vậy.
Bấy giờ, cách nơi này cả vạn dặm, mở một đạo quan tại thị trấn nhỏ ở thành phố J.
Dược Sư chau mày kiểm tra cơ thể của bốn vị đạo hữu.
Bốn tu sĩ kia gồm có một đạo trưởng, một nữ quan, cùng với nam nữ đạo đồng mà từng người mang theo.
Sau khi kiểm tra xong, Dược Sư nói với vẻ nghi hoặc:
“Cơ thể của các ngươi không có dấu hiệu bất thường nào, cái vụ mất trí nhớ mà các ngươi nói với ta đã xảy ra vào lúc nào?”
“Điều cuối cùng mà bần đạo nhớ được trước khi bị mất trí nhớ, là khi mình và Huyền Huyền đạo cô cùng đi vào hòn đảo thần bí kia.”
Vị đạo trưởng nọ chau mày nói.
“Tiếp đến, chuyện bần đạo nhớ được sau đó là mình, và Huyền Huyền đạo cô cùng hai đồng tử, cũng mất trí nhớ, cùng ở trên một hòn đảo nhỏ. Còn chuyện vào đảo thần bí bằng cách nào, hoặc có chuyện gì xảy ra trên đảo, thì hoàn toàn không nhớ được.”
Nữ quan kia, chính là Huyền Huyền đạo cô, tiếp lời:
“Ký ức cuối cùng của bần đạo thì lùi về trước một chút, ta chỉ nhớ rằng mình và Côn Di đạo trưởng hẹn nhau đi tới hòn đảo thần bí nọ, nhưng vừa ra khỏi cửa liền mất đoạn trí nhớ tiếp theo... Khi tỉnh dậy, ta cũng thấy mình ở hòn đảo nhỏ ở Đông Hải ấy. Còn chuyện đi tới đảo thần bí, rồi cả những chuyện xảy ra trên đảo thần bí thì đều quên sạch.”
Hòn đảo thần bí mà họ đang nhắc tới, chính là “đảo thần bí bồng bềnh trên biển Đông” mà Nhật Báo Tu Sĩ từng đăng tải không lâu, rằng thì “mơ hồ thấy được nơi ấy hoa thơm chim chóc bay lượn, linh khí dồi dào, thậm chí còn có rất nhiều sinh vật tưởng chừng đã tuyệt diệt đều sống ở đó.”
Chính bởi bài đăng ấy, mà lượng tu sĩ đi tới biển Đông để thám hiểm chẳng phải là ít. Bấy giờ, nhóm Cửu Châu số 1 còn bàn nhau là khi nào thì tổ chức một nhóm đi biển Đông thăm dò xem.
Nhưng chẳng mấy người tìm được hòn đảo thần bí ấy.
Hai vị đạo trưởng này khá may mắn, được trở thành những tu sĩ hiếm hoi được đi vào hòn đảo đó. Nhưng mà... mọi ký ức về hòn đảo thần bí ấy đều biến mất!
“Hai vị đạo đồng cũng thế sao?”
Dược Sư hỏi dò.
Nam đạo đồng lắc lắc đầu, bảo:
“Tiền bối, ta nhớ được nhiều hơn một chút. Từ lúc cùng sư phụ, và Huyền Huyền sư thúc vào trong đảo thần bí, chúng ta liền gặp phải trận pháp cấm bay. Vậy nên, chúng ta đành rơi xuống rừng cây trên đảo, nơi ấy có rất nhiều dược liệu quý báu. Bốn người chúng ta ngắt một ít dược liệu, rồi tiếp tục đi sâu vào trong đảo thần bí. Sau đó, ký ức của ta bị mất một khoảng lớn, ta chỉ mơ hồ nhớ được rằng hình như chúng ta gặp rất nhiều yêu thú đáng sợ, bị đuổi theo rất lâu, mất rất nhiều đồ. Tiếp theo lại là khoảng trống ký ức. Điều cuối cùng ta nhớ được, là bốn chúng ta vất vả lắm mới tìm được thang trời để rời khỏi đó, rồi chúng ta bước lên thang trời để thoát khỏi đảo thần bí. Đoạn sau thì cũng giống như sư phụ, chúng ta xuất hiện ở một hòn đảo nhỏ trên biển Đông, mà những đồ lấy được từ đảo thần bí chỉ sót lại vài cọng thảo dược.”
“Ký ức của đạo đồng còn nhiều hơn các ngươi một chút? Chẳng nhẽ trên hòn đảo thần bí ấy, sức mạnh càng yếu thì ký ức càng nhiều?”
Dược Sư hỏi.
“Nói vậy... ký ức mà Côn Di Đạo Trưởng đã mất hẳn là phải nhiều hơn cả ta. Nhưng ký ức mà đạo đồng của ta mất còn nhiều hơn cả ta, cô ấy đã mất hết phần ký ức cả tháng trời.”
Huyền Huyền Đạo Cô lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận