Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 879: Giọng nói mà thông nương không muốn nghe thấy nhất

Chương 879: Giọng nói mà thông nương không muốn nghe thấy nhất
Rất muốn nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi...
Thiếu nữ mặc y phục rực rỡ nhanh chân chạy về phía người mình yêu. Cô chỉ có thể duy trì hình người trong tầm 30 phút ngắn ngủi, cô không muốn lãng phí dù chỉ là một giây.
Càng đến gần, tim lại đập càng nhanh, hô hấp cũng dồn dập... Thậm chí ngay cả bước chân cũng bắt đầu không vững, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Cô theo bản năng vỗ hai cánh tay mình, nhưng lúc này cô mới chợt nhớ ra là mình tạm thời biến thành hình thái nhân loại, cho nên không có cánh để vỗ nữa.
Chỉ một chốc nữa thôi là cô có thể bày tỏ tâm ý của mình cho hắn biết!
Thiếu nữ mặc y phục rực rỡ nhìn về phía người đàn ông trung niên điển trai cách đó không xa.
Giờ khắc này, trong thế giới của cô chỉ còn lại mỗi cô và hắn, không còn người nào khác nữa.
...
Lúc này mấy người bắt yêu đang nói chuyện phiếm với nhau, bất giác đã nói sang đề tài nữ tu khá nổi tiểng trong tu chân giới gần đây, cũng nói lan sang chủ đề tu chân đạo lữ luôn.
“Thật hâm mộ mấy người đã có đạo lữ song tu. Nghe nói sau khi có đạo lữ song tu thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh gấp mấy lần, không biết có thật không?”
Một người bắt yêu trẻ tuổi nói, cậu này tầm 15, 16 tuổi.
“Vậy chắc là tìm nữ tu của Huyền Nữ Môn làm đạo lữ song tu rồi, nếu không, tốc độ tu luyện không thể nào nhanh gấp mấy lần được.”
Viện Trưởng đáp.
Chỉ có đệ tử của môn phái nắm giữ bí pháp song tu, sau khi trở thành đạo lữ song tu mới có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của hai bên, đạo lữ song tu thông thường cũng không chức năng này.
“Mà này, các ngươi có ai có đạo lữ không? Ta nhớ Thuần Lương ngươi có bạn gái mà đúng không?”
Một người bắt yêu quay qua nhìn Viện Trưởng hỏi.
“Thật là, đó là do các ngươi hiểu lầm thôi, ta và sư tỷ thật sự không phải là loại quan hệ đó. Hơn nữa ta và sư tỷ có liên lạc gì đâu, quan hệ giữa chúng ta chỉ như là tỷ đệ thôi.”
Viện Trưởng thở dài:
“Nếu muốn hỏi đạo lữ thì phải hỏi Nghiêm ca đây này!”
Nghiêm ca rất điển trai, hơn nữa tuổi tác cũng không nhỏ. Nếu nói về đạo lữ, chắc chắn hắn là người có kinh nghiệm nhất rồi.
Hai người bắt yêu trẻ tuổi lập tức nhìn qua Nghiêm Thiệu.
Người bắt yêu trung niên điển trai Nghiêm Thiệu gạt tàn thuốc trong tay, bật cười nói:
“Đừng nhìn ta, thật ra đến bây giờ ta vẫn còn là một thằng đàn ông độc thân. Cũng không biết vì sao, ta không hề có duyên với phái nữ.”
Nghiêm Thiệu hồi tưởng lại cuộc đời mình, được phái nữ tỏ tình một lần duy nhất... Đó là chuyện mười mấy năm về trước rồi, khi đó hắn được một tiểu tiên tử chỉ chừng mười tuổi tỏ tình.
Nhớ tới lại cảm thấy buồn.
Rõ ràng bộ dạng hắn cũng đẹp trai, mị lực cũng không kém, tại sao lại không có duyên với phái nữ nhỉ?
...
Chim tước yêu Tiểu Thải nghe đây, tim lại đập bình bịch. Trước kia cô vẫn thường lặng lẽ đến gần Nghiêm Thiệu, cũng biết hắn là một tu sĩ.
Nhưng cô lại không biết người mình yêu là một người bắt yêu.
“Hắn vẫn chưa có đạo lữ song tu, tốt quá! Thế này thì cho dù mình tỏ tình, cũng sẽ không quá mức quấy nhiễu hắn.”
“Cố lên! Tiểu Thải, ngươi có thể làm được!”
Tước yêu Tiểu Thải nắm vạt áo đi tới bên cạnh ba người bắt yêu, trong lòng âm thầm tự cổ động bản thân.
Nhóm người bắt yêu ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ mặc y phục rực rỡ với vẻ nghi ngờ.
Một cô gái thật xinh đẹp, hơn nữa trên người cô ấy còn có kim quang nhàn nhạt, hình như là ánh sáng công đức Phật môn. Nhờ tầng kim quang nhàn nhạt này vờn quanh, trông cô gái mặc y phục rực rỡ này càng thêm thánh thiện.
Nhưng Viện Trưởng lại khẽ nhíu mày, ánh sáng công đức màu vàng trên người thiếu nữ mặc y phục rực rỡ đang không ngừng yếu đi, thay vào đó là một loại khí tức khiến hắn rất chán ghét đang lặng lẽ lộ ra ngoài. Nhưng loại khí tức này rất yếu ớt, Viện Trưởng không xác định được có phải là ảo giác hay không.
“Đạo hữu, có chuyện gì không?”
Nghiêm Thiệu ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.
“Ta... Ta...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tước yêu Tiểu Thải đỏ bừng lên, hai tay vặn lại với nhau.
Đối mặt với người mình yêu, nửa ngày mà cô vẫn không thể thốt ra được một chữ.
“Mau nói ra đi, thích ngươi, ta thích ngươi! Mình không còn nhiều thời gian nữa, mình phải tranh thủ nói ra được mấy lời này!”
Thân thể của tước yêu tiểu Thải run bần bật.
“Ta... thí... Ta... thí... Ta...”
Môi Tiểu Thải cũng run rẩy, không cách nào hết cả một câu.
“Đạo hữu, cứ bình tĩnh.”
Người bắt yêu điển trai Nghiêm Thiệu đưa tay ra vỗ nhẹ vai Tiểu Thải một cái:
“Có lời gì thì cứ từ từ nói.”
“Thình thịch ~ thình thịch ~ thình thịch~”
Tiểu Thải cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Cô không nghĩ được gì nữa cả, đầu óc trở nên trống rỗng.
Nhưng... trạng thái này vậy mà lại có thể khiến cô nói ra lời trong lòng.
“Ta thích ngươi!”
Tiểu Thải dũng cảm đối mặt với người bắt yêu trung niên điển trai nói:
“Ta thích ngươi~~ ta vốn đã thích ngươi~~ cách đây rất lâu rất lâu rồi.”
Nghiêm Thiệu cứng đờ cả người.
Thiên địa thánh thần ơi, hắn được con gái tỏ tình!
Hơn nữa lần này người tỏ tình không phải là một đứa trẻ, mà là một tiên tử đã trưởng thành.
Quả thực giống như mơ vậy.
Có điều... trước giờ hắn chưa từng gặp qua nữ tu này mà? Trên người đối phương có khí tức Phật môn nhàn nhạt, lẽ nào là nữ đệ tử tục gia nào đó của Phật tông sao? Nhưng hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Người bắt yêu đã dần dần lui ra giới tu sĩ, sống ẩn dật mấy trăm năm, bọn họ mới chỉ thỉnh thoảng ra cửa hoạt động mấy năm gần đây mà thôi. Hắn không hề nhờ là mình có tiếp xúc với nữ tu này.
“Tiên tử, ngươi là ai vậy?”
Vì vậy Nghiêm Thiệu độc thân đã hỏi câu này. Vừa mới hỏi xong, hắn đã hối hận đến mức không thể tự tát miệng mình rồi.
Lúc này hỏi thế chẳng khác nào phá hư bầu không khí.
Nhưng lúc này tước yêu Tiểu Thải đang trong trạng thái đầu óc trống rỗng, không hề nghe thấy đối phương nói gì. Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, dùng thanh âm rất thấp lẩm bẩm gì đó.
“Hửm? Tiên tử, ngươi đang nói gì đó?”
Nghiêm Thiệu hỏi.
“Ta thích ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ta thật sự rất thích ngươi.”
Tước yêu Tiểu Thải lớn tiếng nói.
...
Nhưng ngay lúc này, vòng kim quang nhàn nhạt trên người tước yêu Tiểu Thải bỗng dưng biến mất.
Thật ra tầng kim quang nhàn nhạt này là hiệu quả đính kèm của hai viên kim châu mà cô đã tặng cho Thông Nương và bạn tốt nữ yêu. Sau khi vị cao tăng Phật gia nọ tọa hóa, đại công đức, đại trí tuệ, đại từ bi khi ngài còn sống sẽ ngưng kết ra hạt xá lợi. Hai viên kim châu này chính là hai hạt xá lợi.
Khi cô mang hai hạt xá lợi này trên người, yêu khí hoàn toàn bị che đi. Cho dù là người bắt yêu cũng không cách nào đoán ra được thân phận yêu quái của cô. Thậm chí bởi vì hàng năm làm bạn với hai hạt xá lợi, mặc dù cô đã tặng hạt xá lợi cho người khác, nhưng lực lượng còn sót lại của hai hạt xá lợi vẫn có thể duy trì duy trì một tầng kim quang nhàn nhạt trên người cô.
Mãi tới lúc này, lực lượng do xá lợi lưu lại mới hoàn toàn tiêu tán.
Khi ánh sáng màu vàng biến mất, yêu khí trên người cô cũng không thể che giấu được nữa.
...
Tước yêu Tiểu Thải vẫn không biết chuyện yêu khí trên người mình lộ ra.
Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn thẳng vào người bắt yêu trung niên điển trai, đầu óc cô trống rỗng, cô đang mong chờ người mình yêu cho mình một câu trả lời.
Lúc này, cô đột nhiên thấy sắc mặt của người mình thương trở nên rất kỳ quái.
“Yêu!”
“Yêu nghiệt!”
“Yêu nữ!”
Viện Trưởng và hai người bắt yêu trẻ tuổi lộ ra biểu tình dữ tợn. Bọn họ giận dữ quát lên, đưa tay móc ra các loại pháp khí hàng yêu.
Bây giờ trong lòng Nghiêm Thiệu như bị vạn móng ngựa đạp qua.
Người tỏ tình với hắn lại là nữ yêu!
Khi nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của người bắt yêu trẻ tuổi, tước yêu Tiểu Thải nhất thời thanh tỉnh lại. Cô nhìn khuôn mặt dữ tợn của ba người bắt yêu bên cạnh, lại nhìn các loại pháp khí hàng yêu trong tay bọn họ, tước yêu Tiểu Thải tròn mắt ngơ ngác.
Ngay lúc ba người bắt yêu trẻ tuổi muốn trấn áp con tước yêu trước mắt, Nghiêm Thiệu bỗng giơ tay ngăn cản ba người bắt yêu trẻ tuổi lại.
Sau đó hắn móc thuốc lá ra, yên lặng châm lửa, vốn dĩ hắn định đưa tay móc ra Lục Yêu Chủy trong ngực. Nhưng cuối cùng hắn khắc chế kích động trong lòng, thay vì lấy Lục Yêu Chủy lại đổi thành lấy thuốc lá.
“Ta là người bắt yêu.”
Nghiêm Thiệu lên tiếng nói.
Tước yêu Tiểu Thải nghe vậy tức thì ngay ngẩn cả người. Cô chỉ biết người mình yêu là tu sĩ, nhưng chưa từng nghĩ đối phương lại là người bắt yêu.
Bởi vì trước kia cũng có lúc cô lặng lẽ đến rất gần người mình yêu, nhưng đối phương cũng không hề làm ra hành động bắt yêu. Hơn nữa, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng thấy qua cảnh đối phương bắt yêu, cho nên không hề nghĩ đến khả năng đối phương là người bắt yêu.
“Ngươi còn lời gì muốn nói không?”
Dứt lời, Nghiêm Thiệu đưa tay vén áo khoác mình lên, lộ ra dây xích phù văn treo trên cánh tay.
Mang thứ này thì chắc chắn là người bắt yêu rồi.
“Ta vẫn thích ngươi.”
Tước yêu Tiểu Thải nghiêm túc nói.
“Cám ơn.”
Người bắt yêu trung niên điển trai đưa tay vỗ ra một chưởng. Trong lòng bàn tay hắn có một phù văn tỏa sáng lấp lánh.
Đó là phù văn có thể khiến cho yêu vật hiện nguyên hình, chuyên dùng để nhằm vào một số nữ yêu có lực lượng mị hoặc.
Tước yêu Tiểu Thải không tránh không né, phù văn chiếu lên người cô.
Ngay sau đó... thiếu nữ mặc y phục rực rỡ bỗng biến thành một con chim tước nhiều màu.
Người bắt yêu trung niên điển trai hai tay cứng đờ. Dù đã qua hơn bốn mươi năm, trí nhớ hắn đã có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ như in về con chim tước nhiều màu này, chính là chú chim nhỏ mà hắn nhặt được hơn bốn mươi năm trước.
Thì ra là vậy.
Điếu thuốc bên tay kia của Nghiêm Thiệu đã đốt đến ngón tay.
Nếu nói đời người như một vở kịch... Vậy lúc này Nghiêm Thiệu chỉ muốn lôi ông đạo diễn của vở kịch này ra đánh cho một trận.
Viết vở kịch quỷ quái gì thế này?
Mà khi con chim tước sặc sở bé nhỏ hiện nguyên hình, nỗi kích động bắt yêu trong lòng người bắt yêu trung niên điển trai lại lắng xuống.
Ngay sau đó hắn đưa tay quay một vòng, dùng dây trói yêu quấn lấy chim tước nhỏ, thu nó vào trong ống tay áo mình.
Sau khi chim tước nhỏ bị “trấn áp”, Viện Trưởng và hai người bắt yêu trẻ tuổi cũng bình tĩnh lại từ cơn kích động bắt yêu.
“Con tước yêu này cứ giao cho ta xử lý.”
Nghiêm Thiệu nói.
Ba người bắt yêu trẻ tuổi đồng loạt gật đầu đồng ý.
Đang nói chuyện, điện thoại của Nghiêm Thiệu bỗng sáng lên.
“Tổng đội trưởng phát tín hiệu, tiến hành tróc nã trước thời gian đã định! Hành động!”
Nghiêm Thiệu cất điện thoại di động, trầm giọng nói.
Ba người bắt yêu trẻ tuổi lấy ra pháp khí, sắc mặt ngưng trọng.
“Theo sát phía sau, không được thoát khỏi đội ngũ.”
Dứt lời, Nghiêm Thiệu dẫn đội xông về phía chi nhánh số 250 thuộc tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà.
Nhưng mà ngay lúc bọn họ mới chạy được ba bốn bước, đột nhiên bỗng cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Một giây sau đó, cả bốn người bắt yêu đều ngã nhào xuống đất. Bọn họ lăn mấy vòng trên đất, sau đó vướng vào nhau, chớp mắt đã chìm vào mộng đẹp.
Ở mấy vị trí gần đó cũng xảy ra tình cảnh tương tự.
Dân thành phố cùng với người đi đường trong khu Giang Nam tò mò nhìn mấy người đột nhiên ngã xuống đất ngủ say.
“Say rượu à?”
“Không ngửi thấy mùi rượu.”
“Lẽ nào bị bệnh rồi?”
“Hay là cứ đỡ bọn họ dậy trước đã, té xuống đất như vậy nguy hiểm lắm đấy.”
“Ai đi đỡ? Nhà tôi nghèo lắm, muốn đỡ cũng đỡ không nổi.”
“Đỡ người thì có liên quan gì đến chuyện nhà nghèo chứ?”
“Hay đi báo cảnh sát đi?”
“Tiện thể kêu xe cứu thương nữa.”
Vì vậy một số người đi đường tốt bụng đã hành động.
...
Trên bầu trời, Diệp Tư hài lòng xoa tay, đưa tay vuốt ve bản mạng kim thư:
“Tất cả người bắt yêu đều đã rơi vào trạng thái ngủ say, ít nhất có thể để bọn họ ngủ mấy tiếng đấy.”
Trong số những người bắt yêu tới tập kích lần này, thực lực cao nhất cũng chỉ mới cảnh giới tứ phẩm, Diệp Tư sử dụng chú văn mê man trên bản mạng kim thư, thuận lợi khiến cho tất cả người bắt yêu đều rơi vào trạng thái ngủ say.
Đoán chừng chờ khi tất cả người bắt yêu tỉnh lại, bọn họ sẽ phát hiện chính mình đang ở trong bệnh viện.
“May là vừa kịp lúc.”
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm..
Ngay lúc tất cả người bắt yêu bắt đầu hành động, Diệp Tư cũng lập tức phát động chú văn. Nếu động tác của Diệp Tư chậm hơn chút xíu thôi, nói không chừng đám người bắt yêu này đã xông vào chi nhánh số 250 thuộc tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà rồi.
...
Giải quyết xong đám người bắt yêu, Tống Thư Hàng nhìn về phía người bắt yêu trung niên điển trai Nghiêm Thiệu đang nằm phía dưới.
Lúc nãy, Tống Thư Hàng và Diệp Tư đều đã chứng kiến màn tỏ tình của tước yêu Tiểu Thải.
“Có đi cứu con tước yêu kia ra không?”
Diệp Tư nói:
“Thân là một con tước yêu lại yêu phải một người bắt yêu, cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào nữa.”
“Ừ, cứu cô ấy đi.”
Tống Thư Hàng và Diệp Tư chậm rãi đáp xuống.
Khi bọn hắn đi tới bên cạnh người bắt yêu Nghiêm Thiệu, phát hiện tư thế ngủ của hắn khá đặc thù. Hắn quỳ sụp xuống đất, ngáy khò khò.
Nhưng cho dù trong giấc ngủ, hắn vẫn cố gắng giữ thân thể mình cong lại, giống như đang bảo vệ thứ gì đó trong ngực.
Tống Thư Hàng và Diệp Tư liếc mắt nhìn vào ngực hắn, sau đó phát hiện con tước yêu bị dây trói yêu trói chặt.
Bởi vì bị pháp thuật của Diệp Tư ảnh hưởng, con tước yêu này cũng rơi vào trạng thái hôn mê.
Diệp Tư:
“Hắn đang bảo vệ con tước yêu này sao?”
“Chắc là vậy.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Giờ cứ mang con tước yêu này đi trước, đưa nó về chi nhanh số 250 thuộc tổ chức yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà vậy.”
Diệp Tư đưa tay vào trong ngực người bắt yêu, mang con tước yêu bị dây trói yêu trói lại ra.
Sau đó cô mang tước yêu rời đi cùng với Tống Thư Hàng.
Lúc Thư Hàng và Diệp Tư đi được một khoảng, người bắt yêu Nghiêm Thiệu lại mơ màng tỉnh lại một chút.
Hắn thoáng thấy bóng dáng Tống Thư Hàng và Diệp Tư đi xa, hắn vươn tay ra, nhưng sau đó lại chìm vào trong cơn mê man.
Trong chi nhánh số 250.
Thông Nương đang chơi đùa với hạt xá lợi màu vàng:
“Không biết Tiểu Thải tỏ tình thành công không nhỉ?”
“Hy vọng cô ấy sẽ thành công.”
Con nữ yêu bên cạnh thở dài.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài chi nhánh số 250 bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
“Đông Phương Lục tiền bối, mở cửa ra nào.”
Một giọng nói mà Thông Nương không muốn nghe thấy nhất vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận