Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2092: Con mắt Long Viên VS con mắt Thánh Nhân

Chương 2092: Con mắt Long Viên VS con mắt Thánh Nhân
Ngay khi thuyền tiên khổng lồ nổ tung, tấm bia đá vốn đã hưởng ứng với pháp quyết của Tống Thư Hàng, dần dần bị dẫn dắt cũng lập tức bị chặn liên hệ!
Đạo diễn, kịch bản này không đúng rồi!
Ta chỉ muốn mở cửa thôi chứ không hề nghĩ tới chuyện sẽ phá chiếc thuyền tiên này, ta cũng có phải thành viên tổ phá mìn đâu. Ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, chưa từng nghĩ tới chuyện dùng thủ đoạn nổ pháo để giải quyết vấn đề nha.
Tống Thư Hàng một lòng mong mỏi hòa bình ngẩng đầu nhìn trời.
Rõ ràng đã không còn tìm nữa nhưng trong lồng ngực vẫn truyền tới cảm giác lạnh lẽo, lạnh ơi là lạnh.
Đặc biệt, chỉ cần nghĩ tới giá trị của chiếc thuyền tiên này, nghĩ tới con số bồi thường khi làm nổ nó thì Tống Thư Hàng lại tái mặt mếu máo.
Hắn không chắc giá cụ thể của chiếc thuyền tiên tổng cương truyền thừa này đáng giá bao nhiêu... Hắn chỉ biết rằng đó là một con số trên trời mà Tống mỗ hắn không đền nổi.
Lần này toi thật rồi.
Ầm ầm ~~
Uy lực vụ nổ của thuyền tiên truyền thừa quét ra xung quanh, vô tình cuốn phăng tất cả.
Nhưng hai cánh cửa của chiếc thuyền tiên này vẫn im lìm đóng chặt, chúng không hề bị phá vỡ, không chỉ không nể mặt Tống Thư Hàng mà còn không thèm nể mặt vụ nổ thuyền tiên sau lưng.
Mặt ai nó cũng không nể!
Uy lực của vụ nổ đều bị chúng nó cản lại.
Đám người Tống Thư Hàng đứng trước cửa vẫn bình yên vô sự.
“Tống tiền bối, thuyền tiên tổng cương truyền thừa nổ rồi.” Vũ Nhu Tử da đen chui ra từ trong bóng của Tống Thư Hàng, nhỏ giọng nói.
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy căn bệnh “đau ảo” của mình lại nặng hơn, quả tim vốn đã biến mất truyền tới từng cơn đau xé lòng: “Ừ, ta biết rồi Vũ Nhu Tử ạ.”
Tô thị A Thập Lục dùng vuốt rồng vỗ nhẹ lên vai Tống Thư Hàng.
“Không sao đâu Thập Lục. Đừng lo cho ta.” Tống Thư Hàng giơ tay vỗ mặt mình.
Người đàn ông đích thực phải dám đối diện với nhân sinh thảm khốc, cũng dám nhìn thẳng vào vụ nổ.
Hơn nữa ngay cả chúa tể cửu u đại lão quả cầu béo còn bị hắn cà khịa biết bao nhiêu lần, tố chất tâm lý của hắn không phải dạng vừa đâu.
Hắn nhanh chóng ép bản thân tỉnh táo lại.
Sau khi tỉnh táo lại, Tống Thư Hàng bắt đầu cân nhắc xem phải giải quyết vấn đề hiện tại kiểu gì.
Trốn tránh là hành vi yếu hèn, hơn nữa dù hắn có muốn trốn cũng không thoát được.
“Thập Lục, bạch long tỷ tỷ, Sở tiền bối... Mọi người nói xem, liệu có phải vụ nổ khi nãy là ảo giác không nhỉ?” Tống Thư Hàng giơ tay sờ lên hai cánh cửa kia.
Vụ nổ mạnh tới vậy mà hai cánh cửa này lại không hề sứt mẻ gì, đúng là kỳ lạ.
“Là vụ nổ xịn đấy.” Bạch long tỷ tỷ đáp.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ cũng đpá: “Nhưng đúng là hai cánh cửa này rất quái dị.”
Vũ Nhu Tử da đen gật đầu nói: “Dựa theo kinh nghiệm mà bản thể của ta xem lén trong nhật lý của cha, nói không chừng chiếc thuyền tiên kia chỉ là một lớp vỏ ngoài để che giấu tai mắt người khác. Rất có thể, bí địa truyền thừa thật sự đã được ẩn giấu trong bí cảnh nằm sau hai cánh cửa này.”
Tác dụng của vỏ bọc chính là một cái bẫy.
Nếu như có kẻ thí luyện nào đó không vào được “cửa” mà sinh tà tâm, sau đó cố gắng phá cửa mà vào thì sẽ chui từ nơi khác vào trong thuyền tiên. Có lẽ thuyền tiên sẽ biến thành một cái bẫy, khiến cho những kẻ đó chịu chút đau khổ.
Đây cũng là một vài thủ đoạn mà các đại năng thế hệ trước thích dùng.
Tuy chiêu này hơi cổ lỗ sĩ, nhưng lại rất thực dụng.
Tống Thư Hàng nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Nói cách khác, nói không chừng chiếc thuyền tiên đã bị ta làm nổ chẳng đáng giá mấy đúng không?”
“Ha ha ha, ngươi dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể có chuyện đó rồi. Gía trị của thuyền tiên chắc chắn vượt xa tưởng tượng của ngươi. Tạm thời chúng ta không cần phải nói tới giá trị lịch sử của nó, chỉ riêng giá cả của chiếc thuyền tiên khổng lồ đó thôi nhé. Giá của mấy loại thuyền tiên dài cả ngàn thước như thế toàn tính theo trăm tấn, hơn nữa còn là linh thạch cửu phẩm đấy.” Bạch long tỷ tỷ tính sơ cho Tống Thư Hàng nghe.
“Bây giờ Tống tiền bối không có chân.” Vũ Nhu Tử da đen nhắc nhở.
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Gương mặt vốn trắng bệch của Tống Thư Hàng nay lại càng tái hơn, ngay cả Cương Thủ biến dị cũng không thể át nổi độ trắng trên mặt hắn lúc này.
“Chuẩn bị tinh thần để đền tiền đi.” Sở các chủ bổ sung, đồng thời cô cũng chú ý quan sát chiếc thuyền tiên đã bị nổ kia.
Thuyền tiên đã bị nổ nát bấy, không còn sót lại chút gì, một chút manh mối cũng không có.
“Tiếp theo phải làm sao đây?” Vũ Nhu Tử da đen quay sang hỏi Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vỗ mặt, ngẩng đầu nhìn hai cánh cửa trước mặt.
Chẳng biết tại sao, sau khi biết số linh thạch phải bồi thường nằm ngoài khả năng chi trả của mình thì hắn lại không còn cảm giác gì nữa.
Dù sao thì cũng nổ rồi...
Cũng chỉ còn cách đền tiền thôi.
Hắn không đền nổi thì chỉ còn đường đi vay.
Nếu đã không còn lựa chọn khác thì Tống Thư Hàng lại bình tĩnh hẳn ra.
“Nếu đã nổ rồi thì làm thoải mái.” Tống Thư Hàng cắn răng nói.
Sau đó hắn lại bấm pháp quyết, tiếp tục dẫn dắt tấm bia đá đã bị Bạch tiền bối two mượn đi.
Dù sao thì thuyền tiên cũng chẳng còn gì để nổ nữa, chỉ còn lại có hai cánh cửa vô cùng chắc chắn này mà thôi.
Nếu như tấm bia đá đó có thể mở được hai cánh cửa này thì ít nhất hắn cũng có cơ hội lĩnh ngộ thiên tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công.
Xem như kiếm lại chút gì đó bù tổn thất.
Sau khi bấm hết pháp ấn, Tống Thư Hàng lại cảm ứng được sự tồn tại của tấm bia đá này.
Tấm bia đá bắt đầu đáp lại Tống Thư Hàng, tiếp nhận sức mạnh dẫn dắt như bắt đầu xuất hiện từ trong một “vực sâu” nào đó.
“Tới rồi! Thập Lục cô lui ra sau lưng ta đi!” Tống Thư Hàng nói.
Thân thể bằng gỗ đủ to, hoàn toàn có thể che cho một A Thập Lục.
Sau khi tấm bia đá bị dẫn dắt lần nữa, phía sau hai cánh cửa lại vang tới từng tiếng nổ ầm ầm.
Bởi vì lần này không còn “thuyền tiên” để mà nổ, nên tiếng ầm ầm này cứ vang lên mãi.
Tròn ba phút sau.
Hai cánh cửa không hề nể mặt bất kỳ ai cuối cùng cũng có phản ứng.
Cửa chính từ từ mở ra trong một tiếng vang khá rợn người.
Nó không mở ra ngoài hay vào trong... mà là két két rồi từ từ kéo lên trên như cửa cuốn.
Tống Thư Hàng: “...”
Tô thị A Thập Lục: “...”
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Tất cả đồng loạt nghĩ tới một khả năng.
Nói không chừng trước đó là do kiểu mở cửa không đúng nên đẩy, kéo, nổ kiểu gì cũng không mở. Cánh cửa này phải đấy lên mới đúng.
“Đây là thiết kế của tên dở hơi nào đây? Nếu đã là cửa cuốn thì tại sao còn làm dạng ‘hai cánh cửa’ để lừa người ta chứ?” Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi.
Cửa cuốn kéo lên hết, để lộ ra thứ ở phía sau cánh cửa.
Một con ngươi với đồng tử dựng thẳng khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.
Tống Thư Hàng không khỏi quay lại nhìn Tô thị A Thập Lục.
Con ngươi này... là mắt rồng.
Sau khi mắt rồng mở ra thì nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
Từ con mắt khổng lồ này, mọi người có thể cảm nhận được tâm trạng “bất mãn” từ chủ nhân của nó.
Giống như đang ngủ ngon thì bị người ta lôi đầu dậy.
Long uy khủng bố lan ra.
Đồng thời còn có một pháp thuật dạng xoắn ốc bắn ra từ trong mắt rồng, đổ ập xuống chỗ Tống Thư Hàng.
“Đồng thuật ư?” Sở các chủ nói.
Tạo Hóa Tiên Tử uể oải chui ra từ trên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ nhẹ lên hốc mắt của Tống Thư Hàng.
Mắt phải của Tống Thư Hàng cũng lóe sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận