Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1402: Tống Tiền Bối, Nghìn Năm Không Gặp, Ngươi Có Khỏe Không?

Chương 1402: Tống Tiền Bối, Nghìn Năm Không Gặp, Ngươi Có Khỏe Không?
Với tiếng tăm của nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh, Thực Tiên yến lần này nhất định không thể thiếu hắn, dù sao thì hắn cũng là một trong những nhân vật phong vân nhất chư thiên vạn giới năm nay.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Đúng vậy, đạo hữu cũng sẽ tham gia Thực Tiên yến à?”
Người phụ nữ mặc váy dài trả lời: “Bọn ta nghìn dặm xa xôi từ thú giới đến đây chính là vì tham gia Thực Tiên yến. Sẵn tiện dẫn hai hậu bối đến đây cho biết, mở rộng tầm nhìn.”
Thì ra là thế, thảo nào người phụ nữ mặc váy dài cùng hai vị thiếu nữ đều biết nói tiếng Trung. Hẳn là vì học trước vì tham gia Thực Tiên yến.
Đối với tu luyện giả, nắm giữ một ngôn ngữ mới không phải là chuyện khó khăn gì. Đương nhiên không tính loại ngôn ngữ viễn cổ ẩn chứa lực lượng đặc thù kia.
“Thực Tiên yến lần này sẽ có rất nhiều đạo hữu trong chư thiên vạn giới đều đến vì Bá Tống đạo hữu đấy.” Người phụ nữ mặc váy dài mỉm cười nói.
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật: “Không phải tìm ta báo thù đấy chứ?”
“Ha ha ha.” Người phụ nữ mặc váy dài che miệng cười khẽ: “Ta cũng rất mong đến lúc Thực Tiên yến cử hành, đến lúc đó nếu có cơ hội thì chúng ta cũng luận bàn một phen nhé?”
Tống Thư Hàng gãi đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Thật đáng tiếc, e là ta và cô không có cơ hội luận bàn rồi.”
“?” Người phụ nữ mặc váy dài trưng ra vẻ nghi hoặc.
Tống Thư Hàng nói: “Ta nghe nói Thực Tiên yến sẽ tổ chức thi đấu dựa theo ‘cảnh giới’ và ‘tuổi tác’.”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ mặc váy dài mỉm cười nói: “Đến lúc đó, chúng ta…”
“Cho nên, đến lúc đó chắc là ta sẽ tham gia thi đấu ở nhóm dưới hai mươi tuổi.” Tống Thư Hàng nói.
“Hả?” Người phụ nữ mặc váy dài sững sờ, sau đó cô lại nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt đầy quan ngại.
“Đừng nhìn ta như vậy, thật ra năm nay ta mới có mười tám tuổi thôi.” Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Lời này vừa ra khỏi miệng, bầu không khí chung quanh tổ hợp cờ đỏ năm sao lập tức trở nên cứng ngắc.
A Lăng: “Bá Tống tiền bối, không phải ngươi muốn vào nhóm dưới hai mươi tuổi để bắt nạt bọn ta đấy chứ?”
Yên thiếu nữ: “Bá Tống tiền bối mười tám tuổi ư? Không thể nào có chuyện ấy được!”
Tống Thư Hàng: “…”
Vũ Nhu Tử nhịn không được bèn bật cười.
“Chúng ta gặp lại trên Thực Tiên yến vậy.” người phụ nữ mặc váy dài phất tay với Tống Thư Hàng, sau đó dẫn hai thiếu nữ rời khỏi hiệu sách.
Bá Tống đạo hữu mười tám tuổi ư?
Không thể nào!
××××××××××
Người phụ nữ mặc váy dài và hai vị thiếu nữ rời đi, để lại Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử nán lại trong hiệu sách, bạch long tỷ tỷ lơ lửng trên cao cũng cầm một quyển truyện tranh lật xem.
“Ơ, là bộ truyện tranh này à.” Lúc này, Vũ Nhu Tử đột nhiên lấy ra một quyển truyện tranh có phong cách vẽ rất thoải mái.
Tống Thư Hàng nhìn nhìn, đây là một quyển truyện tranh thiếu nữ, bình thường hắn rất ít xem loại sách như thế này. Có điều phong cách vẽ của quyển truyện này đặc biệt thoải mái, không có mấy thứ hoa hòe hoa sói át hết cả hình.
Bạch long tỷ tỷ dịu dàng hỏi: “Quyển truyện tranh này có chỗ nào đặc biệt à?”
“Truyện thì cũng bình thường thôi. Chẳng quả, tác giả của nó… là ‘Thái Nhất Chân Nhân’ chưởng giáo Tiên Kiếm Các. Có rất ít người trong tu chân giới biết việc này, a cha của ta là bạn tốt của Thái Nhất Chân Nhân nên mới biết được.” Vũ Nhu Tử truyền âm nhập mật nói.
Tống Thư Hàng: “Thái Nhất Chân Nhân là một vị tiên tử à?”
Hắn không biết gì nhiều về các thế lực lớn trong tu chân giới, phần lớn các tri thức tu luyện của hắn đều bắt nguồn từ trong nội dung tán phét của nhóm Cửu Châu số 1.
“Không, là một vị đạo trưởng.” Vũ Nhu Tử cười nói.
Trong đầu Tống Thư Hàng lập tức hiện lên cảnh tượng một vị đạo trưởng chưởng giáo uy nghiêm rúc trong căn phòng nhỏ của mình vẽ truyện tranh thiếu nữ.
Ừm, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà hắn lại cảm thấy chuyện này rất bình thường.
“Đại lão tu chân giới lúc nào cũng có đủ loại sở thích kỳ quái.” Tống Thư Hàng cảm thán.
“Có điều sở thích của vị Thái Nhất Chân Nhân này cũng không phải vẽ truyện tranh.” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói: “Sở dĩ hắn vẽ truyện tranh là vì theo đuổi Mộ Tuyết Tiên Tử.”
Mộ Tuyết Tiên Tử thích các loại truyện tranh thiếu nữ, đây không phải bí mật gì trong tu chân giới.
Có rất nhiều người theo đuổi cô.
Trong số những người theo đuổi ấy thì Thái Nhất Chân Nhân là thông minh nhất.
Trong khi những người theo đuổi khác vì lấy lòng Mộ Tuyết Tiên Tử mà không ngừng tặng truyện tranh mới nhất, bồi đắp cảm tình thì Thái Nhất Chân Nhân lại nghiên cứu sở thích của cô thật kỹ, rồi tạo một tài khoản, dựa theo tình tiết và nét vẽ tinh xảo mà cô yêu thích nhất để vẽ một quyển truyện tranh thiếu nữ.
Quyển truyện tranh này vừa xuất bản đã khiến Mộ Tuyết Tiên Tử yêu thích và theo dõi.
Sau đó… khi tình cảm của nam nữ chính trong quyển truyện tranh nọ bước vào giai đoạn gây cấn nhất, Thái Nhất Chân Nhân lại ngừng sáng tác.
[Tác giả đến biển Đông lấy đề tài, tạm ngừng phát hành.]
Sau đó ngưng hơn nửa năm.
Mộ Tuyết Tiên Tử rốt cuộc cũng không chờ được nữa, nên cô tới biển Đông hòng tìm kiếm tác giả của quyển truyện tranh này. Theo cô thấy thì tác giả truyện tranh chắc chỉ là người bình thường. Sau khi bắt lấy tác giả truyện tranh thì cô nhất định phải làm đối phương vẽ cho cô xem thật đã. Đờ mờ hắn ra ngoài tìm đề tài, tìm một phát là mất hết tận nửa năm à?
Sau khi lần theo từng manh mối, cô thành công tìm được tác giả bộ truyện là Thái Nhất Chân Nhân.
Tiếp theo, sau một loạt quá trình giục bản thảo và giục bản thảo ngược lại… ngừng sáng tác để ra ngoài tìm đề tài, truy đuổi nhằm thúc giục bản thảo, Tiên Tử và Thái Nhất Chân Nhân đã nảy sinh tình cảm với nhau.
Hai năm sau, Mộ Tuyết Tiên Tử đã trở thành phu nhân chưởng giáo của Tiên Kiếm Các.
Đúng là âm mưu đầy mình!
“Đáng sợ quá.” Tống Thư Hàng nói.
“Nhưng rất hiệu quả, chỉ cần giữa hai người có tiếng nói chung là có thể bồi dưỡng tình cảm. Đến lúc đó, chỉ cần có lòng duy trì thì khả năng trở thành đạo lữ sẽ lớn lắm.” Bạch long tỷ tỷ lên tiếng.


Dựa theo lệ cũ, sau khi coi cọp nửa ngày trời, Tống Thư Hàng tiện tay thuê hai quyển rồi dẫn Vũ Nhu Tử rời khỏi hiệu sách.
“Tống tiền bối, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng gãi đầu: “Hay là lặng lẽ lẻn về nhà ta đi. Ta đã gửi tọa độ cho Tinh Hào Kiếm Thánh rồi, đến lúc đó hắn sẽ chạy tới gặp chúng ta rồi cùng nhau tham gia Thực Tiên yến.”
“Lẻn về nhà? Không thể trực tiếp trở về ư?” Vũ Nhu Tử nghi hoặc.
Tống Thư Hàng đau gan thở dài: “Ba mẹ ta đã quên mất ta rồi… Giờ ta có nhà cũng không vào được. Bây giờ bọn họ còn đang bận sinh em gái cho ta.”
Vũ Nhu Tử: “…”
××××××
Trời dần khuya
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử lặng lẽ lẻn vào phòng của hắn ở trong nhà.
Tuy rằng ba Tống và mẹ Tống đã quên mất hắn, nhưng căn phòng của Tống Thư Hàng vẫn được giữ lại… Có lẽ là do bản năng tạo thành.
Tô Thị A Thập Lục được chuyển ra, được đặt nằm trên giường của Tống Thư Hàng, bạch long tỷ tỷ lẳng lặng bảo vệ cô.
Quy tiền bối cũng bò ra khỏi thế giới hạch tâm, nằm im trong phòng Tống Thư Hàng. Ngộ Đạo thạch của Thông Nương đang mắc trên mai rùa, còn cô ta thì đang kể chuyện cười nhạt nhẽo cho Quy tiền bối nghe.
Quy tiền bối cười rất vui vẻ, từ sau lần Thông Nương chủ động đắp mặt nạ dưỡng da cho Quy tiền bối thì hai người đã trở thành bạn tốt.
Tiểu Thải và Sở Sở đều đang trong trạng thái tu luyện, Kiếm Cổ Vô Hình đang trông coi Đao Kiếm phong, không chịu ra ngoài.
Lúc này Đao Cổ Vô Hình vẫn duy trì trạng thái ẩn hình, lơ lửng bên cạnh Tống Thư Hàng.
Con chuột túi Cách Đấu Thú biến dị kia tựa vào bên chân Tống Thư Hàng đầy thân mật, nó dùng cái đuôi thô to của mình quất mạnh vào đầu gối Tống Thư Hàng… Đây là cách thể hiện thân mật của nó dành cho mọi người. Cũng may Tống Thư Hàng có luyện nhiều loại thuật pháp luyện thể, quất vào cỡ này chỉ như gãi ngứa với hắn mà thôi.
Mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử đang mắt to trừng mắt nhỏ, không biết hai vị tiên tử đang nghĩ gì.
Tống Thư Hàng đột nhiên phát hiện số người bên cạnh mình thật sự không ít chút nào.
Vì đề phòng mọi người làm ồn đến ba Tống và mẹ Tống, Vũ Nhu Tử còn bày trận pháp cách âm trong phòng.
Sau đó, cô và Tống Thư Hàng sóng vai nhau ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
“Tống tiền bối, Mộ Tuyết Tiên Tử thích xem truyện tranh thiếu nữ. Nên Thái Nhất Chân Nhân dùng cách vẽ truyện tranh thiếu nữ mà thành công khiến cô trở thành đạo lữ của mình. Vậy Tống tiền bối ngươi cảm thấy nếu như là ta thì phải dùng cách gì mới có tác dụng đây?” Vũ Nhu Tử chống cằm, ánh mắt nhìn về nơi xa, đột nhiên mở miệng hỏi.
Có vô số ánh mắt trong phòng lập tức tập trung trên người Tống Thư Hàng.
“Ta cảm thấy lấy tính cách của Vũ Nhu Tử cô… thì tạo ra thật nhiều bí cảnh kích thích, nơi mạo hiểm thú vị, sau đó dẫn cô đi vượt ải thì rất khả thi đấy.” Sau khi Tống Thư Hàng suy tư một lát rồi đáp.
Vũ Nhu Tử phì cười: “Tống tiền bối, ngươi đúng là hiểu ta mà ~~ Ha ha ha ~”
Nụ cười này của cô khiến Tống Thư Hàng cảm thấy quái dị. Từ khi tiếp xúc với Vũ Nhu Tử đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy nụ cười duyên dáng kiểu nữ vương như thế.
Tống Thư Hàng nhìn Vũ Nhu Tử chằm chằm, đối diện với mắt cô. Tống Thư Hàng hoài nghi không biết có phải Vũ Nhu Tử lại bị Thiên Đế phụ thể hay không.
Nhớ lúc Thiên Đế phụ thân, hai mắt Vũ Nhu Tử sẽ biến thành màu đen kịt không có tròng trắng.
Mắt Vũ Nhu Tử không thay đổi gì, khí tức trên người cô vẫn y như cũ, cảnh giới vẫn là tứ phẩm.
Lúc nhận ra Tống Thư Hàng đang nhìn mình chằm chằm, Vũ Nhu Tử vươn tay che miệng lại.
Một lát sau, cô cụp mắt xuống: “Bị ngươi phát hiện rồi, Tống tiền bối.”
Đậu xanh, thật sự lại bị Thiên Đế phụ thân rồi!
“Quy tiền bối! Xích Tiêu Kiếm tiền bối.” Tống Thư Hàng hô to.
Hiện tại Xích Tiêu Kiếm, Cửu Chuyển Phượng Hoàng Đao và Quy tiền bối đều ở bên cạnh hắn, thế giới hạch tâm cũng không bị hạn chế!
“Ta vốn chỉ muốn gặp Tống tiền bối một lần, ở bên cạnh ngươi chốc lát, sau đó lại lặng lẽ rời đi. Nhưng không ngờ lại bị Tống tiền bối ngươi phát hiện nhanh như vậy. Là tiếng cười cuối cùng của ta đã để lộ sơ hở ư?” Vũ Nhu Tử không chút kinh hoảng, chỉ thỏ thẻ hỏi lại.
Tống Thư Hàng: “Thiên Đế…”
“Đã lâu không gặp, nói đúng hơn thì… Là nghìn năm không gặp, Tống tiền bối. Không ngờ thật sự có thể gặp lại ngươi, ta vui lắm.” Hai tay Vũ Nhu Tử đan chéo nhau đặt trên đùi, tư thế ngồi vô cùng tao nhã, mỉm cười nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Bình tĩnh, tao nhã và khí thế của thượng vị giả.
Trong đầu Tống Thư Hàng chợt lóe lên một suy nghĩ, trực giác nói cho hắn biết, Vũ Nhu Tử trước mắt không phải Thiên Đế.
“Nghìn năm không gặp là có ý gì?” Sau khi suy nghĩ một lát thì Tống Thư Hàng mới nói: “Chúng ta đã gặp mặt từ nghìn năm trước ư? Có phải cô nhận lầm ta là Tống Đầu Gỗ hay không? Ngại quá, ta không phải là hắn.”
Hắn không phải chuyển thế hay thủ đoạn sống lại của bất kỳ vị đại năng nào. Điểm này cả Thiên Đạo Rồng Đốm lẫn Bạch tiền bối two đều đã xác nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận