Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2719: Kiếp Tiên Hư Không rên rỉ

Chương 2719: Kiếp Tiên Hư Không rên rỉ
Tống Thư Hàng vừa mới dứt lời, bé Bạch bên cạnh hắn đã bay vọt qua người hắn rồi phóng thẳng về Kiếp Tiên Hư Không.
Bạch tiền bối biến chính mình thành phi kiếm dùng một lần A Bạch, dùng nguyên thần đâm ra tiết điểm trong Kiếp Tiên Hư Không.
Tống Thư Hàng cứ tưởng Bạch tiền bối muốn dùng cái chân của hắn để khoan tiết điểm chứ…
“Bạch tiền bối, chờ ta một chút!” Tống Thư Hàng mười sáu mảnh khống chế cánh tay phải vươn về phía Bạch tiền bối mà kêu lên thảng thốt.
Ầm! Xung quanh nguyên thần bé Bạch ngưng tụ ra một thanh thần kiếm nguyên lực ngầu lòi, bao phủ toàn thân hắn. Cùng là tạo ra tiết điểm trong Kiếp Tiên Hư Không mà hình tượng của Vân Tước Tử Tiên Tử và Bạch tiền bối đều tiên khí hơn xa mũi khoan của Tống Thư Hàng.
Sau khi gia tốc, nguyên thần chi kiếm của bé Bạch nhắm thẳng vào một tiết điểm, rồi thân kiếm như sao băng đâm mạnh xuống.
Một tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không nho nhỏ mở rộng ra như đang nghênh đón bé Bạch đi vào.
Đồng thời, tay trái của Tống Thư Hàng trong tay Bạch tiền bối phóng ra sức mạnh bất hủ để mở rộng và củng cố tiết điểm Kiếp Tiên đó.
Toàn bộ quá trình nhẹ nhàng thư thái như nước chảy mây trôi.
Thấy nguyên thần Bạch tiền bối sắp tiến vào tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không, Tống Thư Hàng vội vàng truyền âm hỏi: “Bạch tiền bối ơi, nguyên thần chia ra rồi làm sao mà dính lại được?”
[Tít tít ~ Xin chào, đây là nơi bế quan của A Bạch. Thời gian bế quan đếm ngược còn 6 ngày 6 giờ 6 phút. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi!] Một thông báo phục vụ máy móc vang lên từ phía Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng chia thành mười sáu mảnh: “…”
Không ngờ trong giờ phút mấu chốt này, khả năng bế quan trong tích tắc đã lâu không thấy của Bạch tiền bối lại xuất hiện.
Trừ hô 666 cho Bạch tiền bối và nhìn trời ra thì Tống Thư Hàng chẳng còn cách gì khác.
Nỗi lo của Bạch tiền bối trước đó là hoàn toàn chính xác. Nếu hắn không dạy Tống Thư Hàng cách khống chế phi kiếm dùng một lần, thì bây giờ mười lăm phần thân thể của Tống Thư Hàng đành phải lơ lửng vô định trong Kiếp Tiên Hư Không thôi…
Trong tiếng thông báo máy móc khi bé Bạch bế quan, thân thể bé Bạch và cánh tay trái của Tống Thư Hàng bị hút vào tiết điểm Kiếp Tiên một cách trôi chảy rồi biến mất không thấy đâu nữa.

“Cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi.” Từ cổ của Tống Thư Hàng phát ra giọng nói nghiêm túc.
Mỹ nhân rắn công đức xuất hiện đúng lúc, đọc lên một câu súp gà tâm hồn để cổ vũ hắn: “Ai rồi cũng sẽ rời xa ngươi, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”
Gần đây lời thoại của mỹ nhân rắn công đức nghe rất thâm ảo, rất có lý, nhưng đại đa số đều là súp gà độc, uống nhiều là trúng độc tiêu đời.
Có lẽ vì trong thời gian này không cày phim truyền hình cùng Thông Nương, nên tần suất cô sử dụng lời thoại phim truyền hình cũng giảm xuống.
“Công Đức Tiên Tử sai rồi. Có câu ở nhà thì nhờ cha mẹ, ra ngoài thì nhờ bạn bè. Tuy bạn bè bên cạnh có thể tạm thời rời xa cô vì một vài nguyên nhân, nhưng chỉ cần cô có nhiều bạn thì lúc nào cũng có một người để dựa dẫm thôi.” Tống Thư Hàng phản bác.
Sau đó hắn mở danh sách bạn tốt trong phần mềm chat Tu Chân, tìm “Tiểu Ban Ban” trong sổ đen, gửi cho nó một tin nhắn: “Cha Cẩu Đản, nguyên thần bị chia thành mười sáu mảnh, không dính lại được thì phải làm sao? Online chờ, siêu gấp!”
[Cắt nguyên thần nát bét ra như thế mà ngươi vẫn còn sống được à?] Đại lão Rồng Đốm two trả lời.
“Còn chứ, không những sống mà còn nhảy choi choi đây, chỉ có điều không dính lại được nên hành động bất tiện quá.” Tống Thư Hàng đáp.
[Dán lại nguyên thần như thế nào thì ngươi nên hỏi Trình Cẩu Đản kia ấy.] Đại lão Rồng Đốm two nhắc nhở. Trình Lâm mới là chuyên gia trong khoản này.
Năm đó cô nổ tung thành từng mảnh, nát tan xác pháo, mảnh vỡ tán loạn rải khắp chư thiên vạn giới, đến bây giờ còn chưa thu được hết về kìa.
“Cảm ơn cha Cẩu Đản.” Tống Thư Hàng trả lời.
Sau đó hắn kết nối với Trình Cẩu Đản Tiên Tử, gửi tin nhắn: [Trình Lâm Tiên Tử, lại là ta đây!]
[Đồ đàn ông cặn bã.] Trình Lâm Tiên Tử trả lời: [Ta không nói chuyện với cái loại đàn ông cắt mình ra bã.]
Trình Cẩu Đản Tiên Tử đang ở cùng một chỗ với cha Cẩu Đản. Cô đã biết việc Tống Thư Hàng tự cắt mình thành mười sáu mảnh thông qua cha Cẩu Đản rồi.
Tống Thư Hàng: “???”
“Tống *đàn ông cặn bã nghĩa đen* Thư Hàng.” Trong không gian ý thức, mỹ nhân rắn công đức miễn cưỡng nằm dài trên một chiếc ghế nằm, dùng giọng của chính cô mà nói.
Cô thích nhất là xem Tống Thư Hàng và Trình Cẩu Đản nói chuyện với nhau.
[Muốn dán lại nguyên thần thì ngươi chỉ cần ghim chúng lại cùng một chỗ, đến lúc thì chúng nó tự dán vào thôi. Ta làm thế đó.] Trình Lâm Tiên Tử nói.
“Ta thử rồi nhưng không dán lại được.” Tống Thư Hàng thở dài não ruột.
[Đừng hoảng hốt. Tuy không biết vì sao nguyên thần của ngươi lại bị cắt ra, nhưng chỉ cần không chết thì không sao đâu. Bây giờ ngươi tranh thủ thời gian ký thác nguyên thần vào tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không trước đi, đừng để lãng phí cơ hội mà Bạch Thánh tạo ra. Sau khi ký thác xong mà vẫn không dán lại được, thì ta sẽ tìm cơ hội dùng Trường Sinh đạo của mình cho ngươi hồi sinh một lần. Cam đoan nguyên thần của ngươi hồi phục lại mà không hề tổn hại.” Trình Lâm Tiên Tử trả lời: [Sau đó ngươi phải gọi ta là mẹ Trình Lâm.]
Tống Thư Hàng: “…”
Ta coi tiên tử là bạn tốt, tiên tử lại muốn làm mẹ ta à?
Tống Thư Hàng kết thúc cuộc trò chuyện với Trình Lâm Tiên Tử, hơi động ý niệm một chút, Bá Tống mười lăm mảnh hóa thành trạng thái sương mù ngụy bất hủ.
Nhưng dù đã ở trạng thái sương mù ngụy bất hủ, mười lăm phần thân thể của hắn vẫn không dung hợp với nhau.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, xuống mồ tha hồ mà ngủ.” Mỹ nhân rắn công đức nhắc nhở.
“Ta biết câu này, câu này Francklin nói nói!” Tống Thư Hàng đáp.
Mỹ nhân rắn công đức: “!!!”
Tống Thư Hàng cười ha hả, cuốn lấy cánh tay trái của bé Bạch, khống chế mười lăm mảnh thân thể sương mù ngụy bất hủ, bước vào Kiếp Tiên Hư Không.
Trong hư không, Tống Thư Hàng nhớ lại kĩ xảo khống chế phi kiếm dùng một lần mà bé Bạch dạy, nghĩ một lát bèn không nhịn được mà hát theo.
Vừa hát theo khúc ca giảng bài của bé Bạch, vừa khống chế cánh tay trái của bé Bạch để kết kiếm quyết.
Ầm! Mười lăm mảnh nguyên thần của Tống Thư Hàng xoay tròn, tách ra chui vào mười lăm tiết điểm khác nhau.
Đúng vậy, không phải một, mà là một lần chui vào mười lăm tiết điểm!
Thân thể đã bị chia làm mười sáu phần, sao không ký thác chúng vào mười sáu tiết điểm kia chứ?
Tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không chỉ quy định mỗi tiết điểm ký thác nguyên thần của một Kiếp Tiên, chứ có quy định một Kiếp Tiên không được chiếm cứ mười sáu tiết điểm đâu?
Người khác thì mỗi người một phòng, nhưng Tống Thư Hàng không ra bài theo lẽ thường, hắn muốn một mình ở mười sáu phòng kia!
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt.
Cánh tay trái của bé Bạch bắt kiếm quyết, dốc toàn lực thi triển Ngự Kiếm thuật.
Hơn nửa tiếng sau…
Kiếp Tiên Hư Không liên tiếp phát ra mười lăm tiếng rên rỉ khi trên mình bị đục mười lăm tiết điểm một cách vô cùng cục súc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận