Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2782: Một lần nữa, xin tổn thương ta thêm một lần nữa!

Chương 2782: Một lần nữa, xin tổn thương ta thêm một lần nữa!
Thứ gì đây?
Cổ thần ngẩn tò te nhìn giao diện trước mắt, trong tin tức có liên quan tới ‘bất hủ’ còn có thứ này ư?
Vốn nó đang trong trạng thái mất trí cuồng bạo, đại não tựa như bị nhiễm vi rút vậy, thường xuyên đứng máy. Hiện tại lại gặp phải loại tình huống quái dị này, trong lúc nhất thời ngay cả đầu óc cũng không vận hành trôi chảy được.
Mà ngay lúc nó đang ngẩn tò te, hình ảnh mộc mạc trước mắt nó lại bắt đầu tự chuyển động.
Tựa như có người đang điều khiển vậy, ổ D trong đó tự động mở ra.
Cổ thần: “…”
Cứ cảm thấy đồ vật bên trong ký hiệu ‘ổ D’ này không phải thứ gì tốt.
Cổ thần muốn chuyển đường nhìn đi nơi khác theo bản năng. Trực giác nói cho nó biết, sau khi ổ D này mở ra thì có thể gây bất lợi cho nó.
Nhưng mà.
Nó không dời mắt nổi!!
Cũng không phải do ‘trạng thái ý thức’ nên không cách nào nhắm mắt, chỉ cần nó bằng lòng, chỉ cần một ý niệm, nó có thể lui ra khỏi trạng thái này, đạt được hiệu quả chuyển dời tầm mắt.
Nhưng mà, nó cự tuyệt chuyển dời tầm mắt vào lúc này!
Bởi vì… từ đồ vật bên trong ký hiệu ‘ổ D’ này, nó ngửi thấy mùi vị bất hủ.
Không phải một sợi khí tức bất hủ, mà là tin tức liên quan tới ‘bất hủ’ chân chính!
Trực giác đang nhắc nhở nó, gửi tín hiệu nguy hiểm cho nó.
Nhưng sâu trong tâm linh nó biết bản thân không thể trốn tránh.
Thứ như nguy hiểm có ở khắp nơi. Nhưng cho dù có nguy hiểm hơn nữa, nó cũng không có khả năng bỏ qua tin tức ‘bất hủ’.
Đối với nó mà nói, tin tức ‘bất hủ’ quá mức trọng yếu… Là nhân tố trọng yếu xem nó có thể tiến hành một lần lột xác hay không.
Nếu như đối với tu sĩ phổ thông, ‘bất hủ’ có lực hấp dẫn trí mạng; vậy đối với cổ thần mà nói, tin tức ‘bất hủ’ chính là mạng của nó.
Đây là dương mưu đường đường chính chính, khiến nó không cách nào tránh né.
Đại não cuồng bạo kia của cổ thần cũng bắt đầu thu liễm. Nó tập trung tất cả mọi thứ của mình lúc này, tinh thần lực, ý chí, lực lượng nhục thân, toàn bộ bị tập trung lại, nghênh đón tin tức ‘bất hủ’.
Sau đó… một đoạn tin tức ‘ký ức’ gần nhất bị mở ra.
Kia là hình ảnh vũ trụ sụp đổ, cùng với bóng dáng đạo nhân được lực lượng công đức bao bọc trong vũ trụ đang sụp đổ này.
Dù chỉ quan sát được bóng dáng đạo nhân này tồn trữ trong tin tức ‘ký ức’, cổ thần cũng cảm thấy tin thần của mình bị đánh úp, tin tức bất hủ tựa như sóng lớn, không ngừng vỗ vào nó.
[Bất hủ, đây là bất hủ chân chính.] Ý chí của cổ thần thừa nhận từng đợt đánh úp cực lớn, nhưng cố kiên trì, lực chú ý của nó vẫn dán chặt vào ‘bất hủ đạo nhân’, ý đồ đọc được tin tức ‘bất hủ’ từ trên người hắn.
Nhưng mà, hình ảnh trong ký ức lại lướt qua quá nhanh, tựa như mũi tên vậy, vừa tới đã biến mất ngay tức thì.
[Đừng mà, đừng nhanh như vậy mà! Dừng lại, để ta nhìn nhiều thêm chút đi!] Nội tâm cổ thần lo lắng nói.
Rõ ràng có thể cảm ứng được tin tức ‘bất hủ’ hiện lên bên cạnh ‘bất hủ đạo nhân’, nhưng nó lại không cách nào đọc được, không cách nào lý giải.
Ký ức liên quan đến ‘bất hủ đạo nhân’ chỉ là một cái thoáng qua.
Vừa bắt đầu thì đã kết thúc.
[Đến một lần nữa, để ta nhìn lần nữa.] Cổ thần cảm thấy dường như mình không kiềm nén được cơn gắt gỏng trong lòng, nó không ngừng muốn thử kích hoạt giao diện ký hiệu ‘ổ D’ này một lần nữa.
Ngay lúc cơn gắt gỏng của nó sắp tới cực hạn… hình ảnh lại thay đổi.
Lần này, nó phát hiện bản thân đột nhiên được sắm vai trong một đoạn ký ức nào đó.
Dường như nó biến thành một vật thí nghiệm, bị chứa trong các loại dụng cụ, bị cắt lấy, mổ xẻ, đủ loại thực nghiệm tàn nhẫn hết lần này tới lần khác.
Mà đối tượng tiến hành đủ loại thí nghiệm tàn nhẫn đối với nó là một tồn tại trạng thái quả cầu kim loại thể lỏng… trên người kẻ đó cũng hiện lên tin tức ‘bất hủ’.
[Lại là một bất hủ?]
Trong lúc đang suy tư, lưỡi đao thực nghiệm vô tình rơi xuống người nó, cắt nó thành mảnh nhỏ. Đau đớn không cách nào hình dung đi sâu vào linh hồn nó.
Cổ thần đau đớn đến cực hạn, rồi lại không nỡ từ bỏ. Nó tham lam đưa ánh mắt rơi trên người ‘quả cầu kim loại thể lỏng’ kia, tựa như ngắm nhìn người mình yêu nhất.
Vô luận ‘quả cầu kim loại thể lỏng’ này tổn thương nó thế nào, nó cũng không để ý. Nó chỉ cầu có thể nhìn ‘quả cầu kim loại thể lỏng’ này nhiều một chút… nhìn nhiều thêm chút nữa.
Vì có thể nhìn lâu hơn một chút, nó có thể chịu đựng đủ loại đau đớn. Cho dù đau đớn tàn nhẫn nhất thế gian, nó cũng bằng lòng chấp nhận.
Thiên đao vạn quả cũng được, núi đao biển lửa cũng được, chỉ cần có thể nhìn ‘quả cầu kim loại thể lỏng’ nhiều thêm một chút, nó sẽ không oán không hối!
Nhưng mà, cho dù là nguyện vọng hèn mọn như vậy, thế giới tàn nhẫn cũng không bằng lòng thỏa mãn nó.
Thí nghiệm kết thúc rất nhanh, bóng dáng tròn xoe kia của quả cầu kim loại thể lỏng vô tình rời khỏi phòng thí nghiệm. Chỉ để lại cổ thần cô quạnh ở lại bên trong phòng thí nghiệm.
[Đến một lần nữa, tổn thương ta một lần nữa đi!] Cổ thần cầu khẩn trong lòng.
Thông qua tin tức bất hủ trên người ‘quả cầu kim loại thể lỏng’, nó lờ mờ cảm nhận được dường như mình đã lĩnh ngộ được một điểm, nhưng một điểm này lại không đủ rõ ràng.
Một lần nữa, chỉ cần tổn thương nó thêm một lần nữa, cắt nó ra một lần nữa, nói không chừng nó có thể lĩnh ngộ được ‘điểm’ này!
‘Tin tức ngụy bất hủ’ ẩn chứa trong ‘thân thể tà ma sương mù’ trong đầu nó đã ở vào điểm giới hạn lĩnh ngộ, chỉ cần cho nó một lần cơ hội nữa, nó lập tức có thể hiểu rõ ‘ngụy bất hủ’ trước tiên, lại lấy ‘ngụy bất hủ’ làm bàn đạp, tiến quân vào tin tức lĩnh vực bất hủ!
[Lại một lần nữa, lại tổn thương ta một lần nữa đi, một lần là được!] Cổ thần lần nữa điên cuồng dùng đủ loại thủ đoạn, ý đồ kích thích giao diện ‘ổ D’ này, không ngừng gây sự.
Trong quá trình gây sự không ngừng của cổ thần, rốt cuộc lại có một đoạn ký ức bị mở ra.
Lần này, dường như nó lại nhập vào một thị giác.
Trước mặt nó, có một bóng dáng mặc áo trắng đưa lưng về phía nó, đứng bằng một chân, cool ngầu nhảy lên.
Đúng vậy… cool ngầu nhảy một chân.
Rõ ràng chỉ là một bóng lưng, rõ ràng còn mất một chân, rõ ràng chỉ là cú nhảy rất bình thường, nhưng lúc ba nhân tố này kết hợp với nhau, ấy thế mà lại cho người ta một loại cảm giác cool ngầu không nói ra được.
Rất ngầu, động lòng rồi, loại cảm giác này… tựa như cảm giác vừa gặp đã yêu vậy.
Nhưng đây không phải trọng điểm!
Trọng điểm là, trên bóng dáng áo trắng này cũng có tin tức ‘bất hủ’ quấn quanh.
Đây là người ‘bất hủ’ thứ ba rồi.
‘Ổ D’ này rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại ghi chép tin tức của ba người bất hủ?
Mặc dù nghi hoặc trong lòng, nhưng lúc này cổ thần căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Nó không có thời gian lãng phí!
Hai lần trải nghiệm ký ức trước nói cho nó biết những hình ảnh ký ức này sẽ lóe lên rồi biến mất ngay, nó nhất định phải nắm chặt lấy mỗi một cái nháy mắt.
Tinh thần lực, ý chí, tất cả tất cả lực lượng của cổ thần ngưng tụ vào một điểm, khóa chặt bóng dáng áo trắng trước mắt. Muốn khắc đối phương vào trong não hải của mình, muốn lĩnh ngộ tin tức ‘bất hủ’ từ trên người đối phương.
Ngay lúc lực chú ý của cổ thần tập trung đến cực hạn…
Bóng dáng áo trắng một chân kia đột nhiên xoay người lại.
Gương mặt hắn phủ thánh quang, không nhìn rõ dung mạo, nhưng điều này không tổn hao gì đến sức hút của hắn.
Bóng dáng áo trắng nhún nhảy một cái, đột nhiên mở miệng.
Hắn nói một câu rất dài, nhưng dường như nội dung trước mặt bị cách âm.
Chỉ có câu nói sau cùng tựa như tiếng sấm, nổ vang trong đầu cổ thần.
“Mắt của thần, đang nhìn tương lai!”
Ầm ~
Ngay sau đó, thế giới tinh thần của cổ thần nổ tung.
Nó tập trung tất cả tinh thần lực, ý chí, linh lực, và mọi thứ đến mức cực hạn, tựa như thuốc nổ tập trung vào một chỗ, bị một câu nói của bóng dáng này dẫn nổ hoàn toàn.
Tin tức ngụy bất hủ, từng sợi tin tức bất hủ thật sự quấn lấy nhau, hóa thành gánh nặng mà cổ thần không cách nào chịu nổi.
Giống như Bất Diệt Chi Chủ, cổ thần… ngừng suy nghĩ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận