Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1813: Tiên Duyên Bán Theo Cân

Chương 1813: Tiên Duyên Bán Theo Cân
“Tiền bối, ngươi lại thua rồi.”
Vũ Nhu Tử da đen lên tiếng.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn Vũ Nhu Tử:
“Ừ, ta biết rồi tiểu tiên tử.”
“Nói vậy là ta phải tán tài sao?”
Tống Thư Hàng lắc hai chiếc hộp trong tay:
“Chỉ có hai thứ này, ta phải tán thế nào?”
“Ước định giữa ta và Tiêu Dao là tán tài một phần tư đến một phần năm, ngươi tự xem rồi làm đi.”
Thiếu niên lau nước mắt, cực kỳ không cam lòng.
“Có quy định gì về đối tượng tán tài không? Nhất định phải là người trong Tán Tài Vương Tọa hay sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thiếu niên phất tay một cách miễn cưỡng:
“Lần đầu tiên thì tùy ngươi.”
“Ra là vậy, nếu thế thì...”
Tống Thư Hàng giơ tay lên điểm vào hư không, con rối tiên tử và Sở Sở được hắn chuyển từ trong không gian ra.
“Sư phụ, gọi ta ra có chuyện gì không?”
Sở Sở nhìn Tống Thư Hàng hỏi.
Con rối tiên tử không nhúc nhích, lần trước do hết năng lượng nên cô bị tắt máy, đến giờ vẫn chưa khởi động lại.
“Ừ, hôm nay sư phụ muốn tặng cho ngươi một món quà xem như là tán tài!”
Tống Thư Hàng mở chiếc hộp ‘trù tâm’, lấy trù tâm màu trắng ra đưa cho Sở Sở.
Địa điểm tự chọn, phương thức tán tài tùy ý, đối tượng tán tài cũng tùy ý, vậy ta có thể tán tài cho đệ tử của mình.
Sở Sở nhận lấy trù tâm màu trắng:
“Đây là cái gì?”
“Đây là trù tâm, vật tượng trưng cho một vị tiên trù kiệt xuất, tương tự như kiếm ý của kiếm tu. Có nó, cô có thể tiến xa hơn trên con đường tiên trù.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc giải thích.
Sau khi nói xong, hắn lại nghĩ đến một chuyện bèn quay đầu nhìn về phía thiếu niên:
“Tiền bối, trù tâm này dùng thế nào?”
“Không vui, mệt tim, không muốn nói.”
Thiếu niên ngồi trên ghế của chính mình, cầm ly trà, nhấp tiên trà.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tiền bối, ngài là đại tiền bối đấy nhé, giận dỗi như trẻ con thế kia thì còn ra thể thống gì nữa?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, người hầu nhãn cầu to được đúc từ kim cương lại tiến đến. Trong tay nó mang theo mấy ly tiên trà, phân cho Sở Sở, Thông Nương, Tạo Hóa Tiên Tử cùng với mỹ nhân rắn công đức mỗi người một ly, lại cho Tống Thư Hàng thêm một ly.
Vũ Nhu Tử da đen là trạng thái tâm ma, không có chức năng uống trà. Con rối tiên tử cùng tương tự.
“Trà này là trà ngon, sau khi uống xong, Sở Sở cô nên tiến vào trạng thái tu luyện ngay để hấp thu công hiệu của nó.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở,
Sở Sở cũng sắp đến lúc tấn cấp rồi, ly tiên trà này có thể cung cấp trợ lực cho Sở Sở.
Sở Sở bưng ly trà, khẽ gật đầu.
Chỉ ngửi hương trà, cô đã biết tiên trà này rất quý giá, độ trân quý của nó phải dùng ‘tiên duyên’ để hình dung mới đủ. Bây giờ cô ngày càng cảm nhận được tầm quan trọng của việc có được một sư phụ tốt.
“Đúng rồi.”
Tống Thư Hàng lại nhìn về phía nhãn cầu kim cương:
“Ta có thể mang đi một ít lá trà của loại tiên trà này được không? Ta muốn cho bạn bè cùng nếm thử để bọn họ biết đến sự tuyệt diệu về lá trà do tiền bối tự chế, để bọn họ được mở mang kiến thức.”
Vừa rồi hắn chợt nảy ra ý định muốn mang tiên trà về để chia cho các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1.
Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, Tống Thư Hàng lập tức phát hiện mình lỡ lời.
Đôi khi mới sơ ý chút thôi, cái tật nhanh mồm nhanh miệng lại phát tác. Vị tiền bối này chỉ là người mới quen chứ đâu giống như Bạch tiền bối two, vậy mà bản thân lại mặt dày đi xin lá trà của người ta? Vừa rồi nhất định là do trong đầu ta có chỗ nào đó bị chập mạch mới nói ra những lời như vậy.
“Xin lỗi, ta xin rút lại lời vừa nói. Vừa rồi trạng thái của ta hơi bất thường, mong tiền bối đừng để ý đến yêu cầu của ta.”
Tống Thư Hàng vội nói.
“Ồ, ngươi muốn xin lá trà? Xem ra ngươi vẫn có chút thưởng thức, biết sự tuyệt diệu trong lá trà do ta tự chế. Tiêu Dao tiểu đạo hữu chẳng có năng lực thưởng thức trà gì cả, mỗi lần mời hắn uống trà thì hắn cứ uống như trâu ấy.”
Thiếu niên tiền bối xoay người lại, nhếch miệng lên:
“Vừa lúc lần này ta chế khá nhiều tiên trà, cho ngươi hai mươi cân đấy.”
Tống Thư Hàng nháy mắt mấy cái sau đó lập tức sửa lời:
“Cảm ơn tiền bối!”
Ta đúng là quá ngây thơ, lại dùng cách nghĩ của phàm nhân đi đoán suy nghĩ của vị đại tiền bối này.
Thiếu niên búng tay một cái, nhãn cầu to kim cương mang theo một túi tiên trà hơn hai mươi cân đưa cho Tống Thư Hàng.
Sở Sở ở bên cạnh phải trợn tròn mắt mà nhìn.
Cô không biết phải hình dung nội tâm bây giờ của mình như thế nào nữa.
Hơn hai mươi cân tiên trà!
Hơn hai mươi cân tiên duyên đấy!
Sư phụ nhà ta quả nhiên là... mạnh vô đối?
Nói thật cô không thể hiểu nổi hình thức sống chung giữa sư phụ với các vị đại lão.
“Ngoài ra liên quan đến trù tâm, ngươi chỉ cần cầm nó rồi ấn lên ngực là được, rất đơn giản.”
Thiếu niên mỉm cười.
Tống Thư Hàng nhìn trù tâm màu trắng rồi lại nhìn phần ngực dần khôi phục của đệ tử Sở Sở.
Chuyện này vẫn nên để đệ tử tự làm thôi, sư phụ hắn đây không thể giúp gì được.
“Nhưng lúc tiếp nhận trù tâm, phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Trù tâm và kiếm ý là vật phẩm khái niệm cùng loại, nếu tinh thần lực và đạo tâm của ngươi không tiếp nhận nổi trù tâm, không chừng sẽ bị trù tâm cắn trả, đến lúc đó đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi trước.”
Thiếu niên tiền bối nhắc nhở.
“Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở.”
Sở Sở cẩn thận cất giữ trù tâm màu trắng, cô định ít nhất chờ bản thân vượt qua thiên kiếp rồi mới tiếp nhận trù tâm này.
“Còn hạch tâm này là cho con rối tiên tử.”
Tống Thư Hàng đặt hạch tâm bên cạnh con rối tiên tử.
Không cần Tống Thư Hàng chủ động lắp vào, thân thể con rối tiên tử có thể tự động bắt lấy hạch tâm con rối rồi lắp vào vị trí dành cho hạch tâm.
Sau một đoạn nhạc khởi động máy êm tai vang lên, con rối tiên tử đã khởi động lại.
“Tiên tử cảm thấy thế nào? Hạch tâm mới có phù hợp không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Con rối tiên tử đứng dậy ngồi lên ghế, hai tay đan chéo nhau chống dưới cằm, mặt hiện vẻ uy nghiêm:
“Cho ta chút thời gian, ta có thể từ từ thích ứng với hạch tâm mới này.”
“Dùng được là tốt rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Tiếp đó hắn lại cầm lấy trù tâm màu đen:
“Vật cuối cùng này... để lại cho chính ta, không có vấn đề gì chứ?”
“Tùy ngươi, nhưng trong lần đánh cược chính thức tiếp theo, tán tài nhất định phải thông qua Tán Tài Vương Tọa mới được đấy.”
Thiếu niên bưng ly trà, khoan thai nói.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Không thành vấn đề.”
Có lẽ... nghi thức tán tài và Tán Tài Vương Tọa đều là một phần trong kế hoạch nào đó của tiền bối.
“Ngươi định xử lý trù tâm này thế nào?”
Thiếu niên hỏi.
Tống Thư Hàng cầm lấy chiếc hộp chứa trù tâm màu đen:
“Thứ này có đáng tiền không? Nếu đổi thành linh thạch...”
Thiếu niên:
“...”
“Khụ!”
Tống Thư Hàng vội sửa lời:
“Bản thân ta có thể dùng không?”
“Ngươi muốn làm tiên trù à?”
Thiếu niên hỏi.
“Chưa từng nghĩ đến nhưng... nếu nó là vật phẩm cùng loại với kiếm ý đao ý, biết đâu ta có thể dựa vào nó suy luận ra được thứ gì thì sao? Trù tâm và đao ý sẽ không kỵ nhau đấy chứ?”
Tống Thư Hàng nói.
Đao ý của hắn đang ở giai đoạn hai, sắp thành hình nên hắn đang nghĩ không biết có thể lấy được một ít linh cảm từ trù tâm hay không?
“Không hề kỵ nhau.”
Thiếu niên khẳng định.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tống Thư Hàng quyết định:
“Vậy để ta thử một chút.”
Hắn cầm trù tâm màu đen, đưa lên trước ngực rồi ấn vào.
Sau khi ấn vào, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Vừa rồi hắn quên thi triển bí pháp giám định đối với trù tâm... Ít nhất sẽ biết được chủ nhân của nó là ai, nói không chừng còn lấy được nhiều thông tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận