Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 236: Hỏi: Lái xe máy kéo ngầu lòi tới mức nào?

Chương 236: Hỏi: Lái xe máy kéo ngầu lòi tới mức nào?
“Chúng ta tự lái xe về à? Được thôi.”
Bạch tiền bối mặt mày hớn hở.
“Vậy để ta chọn xe!”
“Ừ, nghe nói Thành phố Văn Châu cách đây không xa, chỉ vài trăm cây số thôi, tự mình lái xe trở về cũng tiện.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Chọn chiếc xe nào lớn một chút, tiện cho chúng ta để hành lý.”
Tống Thư Hàng ôm cái rương lớn trong tay, bên trong có một triệu tiền mặt, còn có đan dược, bảo đao Bá Toái, hồn châu, linh mạch bích trà và vài thứ linh tinh khác nữa.
“Ừ, thực ra ta nhìn qua đã chọn trúng một chiếc xe rồi, chúng ta lái chiếc xe đó đi, ta cảm thấy nó rất vừa mắt ta!”
Bạch Tôn Giả vui vẻ chỉ vào chiếc xe to uỳnh cực kỳ khí phách nói.
Tống Thư Hàng ngước mắt nhìn lên, sau đó há hốc miệng không nói nên lời.
Máy xúc đất nhà ai mạnh? Đến Sơn Đông Trung Quốc… à không đúng!
“Bạch tiền bối, đó là máy xúc đất, không phải xe dùng để tham gia giao thông trên đường, là xe chuyên dụng để đào đất cho công trình. Nếu ngài thực sự cảm thấy hứng thú, chờ chúng ta đi Thành phố Văn Châu trở về rồi thì sẽ lái chiếc xe này, ra sau núi chạy vài vòng.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Dù sao thì Bạch tiền bối mới xuất quan ra ngoài không lâu, tuy rằng đã nắm được rất nhiều tri thức từ trên mạng, nhưng mấy thông tin trên mạng rất hỗn tạp. Có rất nhiều kiến thức, Bạch Tiền Tôn vẫn chưa kịp hiểu rõ.
“A a, vậy thì bên cạnh nó là cái gì? Cũng là xe công trình à?”
Bạch tiền bối lại chỉ sang một chiếc xe khác, cũng trông rất oai phong, khí phách.
“Đúng thế, cũng là xe công trình đấy. Đây là máy ủi đất, dùng để san phẳng đất đai, hoặc mấy thứ linh tinh khác trên công trình. Nếu như tiền bối thích, thì đợi đến khi trở về chúng ta lại lái nó ra ngoài chơi nhé.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Sau đó không đợi cho Bạch tiền bối chỉ tiếp, hắn chủ động giới thiệu luôn chiếc xe thứ ba:
“Máy kéo, Mẹ ơi.…còn là dạng tay vịn. Khụ, đây là loại dùng để vận chuyển, trước đây thường dành cho việc vận chuyển hàng hóa nông nghiệp ở nông thôn thì phải?”
Tống Thư Hàng không chắc chắn lắm —— bởi vì mặc dù nói nông dân dùng máy kéo, nhưng lúc còn nhỏ hắn đã nhìn thấy loại xe máy kéo tay vịn này đều dùng để vận chuyển cát, xi măng, tiếng máy nổ vang đến tận cửa nhà hắn, gió thổi bốc lên một cột khói đen luôn.
Lại nói, Hoàng Sơn Chân Quân lấy loại xe cổ lỗ xỉ này ở đâu ra thế này? Lại còn là xe mới tinh nữa? Không phải là bắt nhà xưởng tăng ca chế tạo ra đấy chứ?
Thứ này, chính là loại cần cắm trục quay máy kéo vào, đung đưa qua lại thật mạnh xong thì mới có thể khởi động được. Nếu hắn nhớ không lầm, hiện tại phần lớn các con đường đều cấm không cho xe này chạy trên đường thì phải?
Chỉ có ở những khu xa xôi hẻo lánh, thính thoảng mới có thể nhìn thấy có người sử dụng loại xe này.
Tống Thư Hàng nhìn từ trên xuống dưới xong, phát hiện phía sau xe máy kéo có một thùng dầu nhớt… là dầu dự phòng sao? Chỉ có thể nói, Hoàng Sơn Chân Quân chuẩn bị thật chu đáo thật đấy?
“Là loại dùng dể vận chuyển à? Phía trước có hai cái ghế lái. Hai người chúng ta có thế lái! Cứ thế đi!”
Bạch tiền bối hưng phấn nói, hắn nhìn một cái là thấy ba chiếc này trông ngầu hơn nhiều, hai chiếc trước đều là xe dùng cho công trình, chiếc xe này vừa có thể vận chuyển đồ vừa có thể chở người, lái nó cũng không thành vấn đề gì!
“Không được đâu, tiền bối. Xe này hiện nay không được phép chạy trên đường!”
Tống Thư Hàng kêu lên:
“Hay là chúng ta đổi một chiếc khác đi!”
“Không được, ta chọn trúng nó rồi. Không được phép lưu thông cũng chẳng sao, ta có thể thi triển ẩn hình trận pháp lên chiếc xe, đợi đến khi tới nhà ngươi rồi lại gỡ bỏ trận pháp là được ấy mà!”
Bạch tiền bối vừa nói, vừa nhanh chân leo lên xe máy kéo ngồi.
Hắn tò mò vịn vào tay vịn của máy kéo —— so với loại tay lái, loại tay vịn này cũng thú vị lắm.
Khơi dậy lòng tò mò của hắn, hắn nhất định chọn chiếc này!
“Tiền bối, đừng mà. Chúng ta nên đổi một chiếc xe khác đi, chiếc này lái không nhanh, tốc độ tối đa cũng chỉ chừng 30km thôi!”
Tống Thư Hàng vội nói.
Cho dù lái chiếc xe dành cho con gái về cũng được, ít nhất cũng có thể che gió che mưa. Loại xe kéo cổ lỗ sỉ này, đến cái chắn gió phía trước lẫn thùng xe cũng không có, cứ trụi lủi bên ngoài như thế.
“Không sao, tốc độ chậm thì ta có thể tăng tốc. Lần này ta có kinh nghiệm rồi, tuyệt đối sẽ không phá hư xe nữa, cùng lắm thì có thể dùng trận pháp làm giảm bớt lực cản không khí, giảm bớt trọng lực của chiếc xe. Không hề gì, cứ lấy chiếc này đi!”
Bạch Tôn Giả chọn chiếc này chắc rồi.
Tống Thư Hàng vắt hết óc nghẫm nghĩ, mắt sáng lên nói:
“Bạch tiền bối, giấy phép lái xe của chúng ta không thể lái loại xe này được, chỉ có thể lái xe ô tô thôi.”
Bạch tiền bối lật giấy phép lái xe của mình ra rồi nói:
“Không đúng, giấy phép của ta có thể lái tất cả các loại xe mà?”
Tống Thư Hàng rướn đầu qua xem, chỉ thấy trên giấy phép có A1, A2. Chiếc xe kéo là loại A2, giấy phép thuộc loại thi A1 xong thi thêm A2 ấy mà.
Hoàng Sơn Chân Quân chuẩn bị có tâm thật đấy!
“Hơn nữa, chúng ta định ẩn hình mà, không có giấy phép cũng có sao đâu.”
Bạch Tôn Giả đắc ý cười ‘Ha ha ha’ nói.
Tống Thư Hàng không phản bác được gì nữa.
...
Cuối cùng, Tống Thư Hàng vẫn không lay chuyển được lựa chọn của Bạch tiền bối.
Bạch Tôn Giả đặc biệt yêu thích chiếc xe tay vịn này. Ngươi xem đi, bây giờ còn chưa nổ máy nữa mà Bạch Tôn Giả đã ngồi an vi trên ghế lái, hai tay cầm lấy tay vịn của máy kéo, lắc lư qua lại, cả người đung đưa theo nhịp...
Hết thuốc chữa rồi.
Lại nói, lẽ nào mình thực sự phải lái thứ này về Thành phố Văn Châu sao? Chỉ tưởng tượng thôi, cũng thấy muốn khóc rồi.
—— Sớm biết như vậy thì không để cho Bạch tiền bối có cơ hội lựa chọn rồi, tự mình tìm đại một chiếc xe lái trở về là được.
Thôi, việc cũng đã đến nước này, nếu đã không cách nào phản kháng thì chỉ đành chấp nhận vậy.
Tống Thư Hàng đặt hành lý ở đằng sau xe kéo, huấn luyện viên Tiểu Lý cũng bị cho ra đằng sau.
Hắn và Bạch Tôn Giả cùng ngồi ở ghế lái xe phía trước, tiện tay vứt ‘giấy phép lái xe’ của hơn ba mươi chiếc xe mà người đại lý của Hoàng Sơn Chân Quân giao cho hắn lần nàu vào trong ngăn nhỏ ở gần chỗ ngồi.
“Chúng ta xuất phát thôi!”
Bạch tiền bối rất hăng hái!
Nhưng mà.
Một lát sau, Bạch tiền bối đè cái tay vịn ở trên ghế lái một hồi, bèn hỏi:
“Thư Hàng, cái này khởi động kiểu gì đây?”
“...”
Tống Thư Hàng thở dài, móc trục quay của máy kéo ra, sau đó đi tới chỗ đầu xe, ấn cán giảm áp xuống, cắm trục vào.
Sau đó, Tống Thư Hàng cúi eo nhổng mông lên, nắm chặt trục rồi quay cật lực.
Khi còn bé hắn từng thấy người khác khởi động máy kéo, nên cũng có chút ấn tượng.
Ai, khỏi phái nói nữa, chỉ tưởng tượng đến tư thế của mình bây giờ thôi thì biết ngay là đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng rồi…
“Brừm brừm brừm...”
Máy kéo nhanh chóng được khởi động, bốc lên một cột khói đen.
Ể... chờ đã!
Khi nãy không phải mình mới làm chuyện ngu ngốc rồi sao —— nếu như không khởi động được máy kéo thì không phải mình có thể chọn chiếc xe khác rồi sao? Sao mình lại phải lao lực đi khởi động máy kéo làm gì chứ?
Tống Thư Hàng lập tức khóc không ra nước mắt.
“Ối chà, còn phải làm như vậy à? Thú vị lắm! Lần sau ta sẽ đích thân khởi động.”
Bạch tiền bối cười ha ha.
“Ha ha ha”
Tống Thư Hàng cười khan một tiếng, lôi trục quay ra.
“Đi thôi, chúng ta xuất phát!”
Bạch tiến bối kêu lên.
Khi nãy lúc hắn nghịch tay vịn của máy kéo thì cũng đã nghiên cứu sơ sơ cách lái rồi. Chờ sau khi Tống Thư Hàng lên xe, Bạch Tôn Giả khởi động máy kéo chạy bon bon, để lại một cột khói đen, lao ra khỏi gara ngầm này.
“Thú vị lắm, tuy tốc độ có hơi chậm một chút, nhưng lúc chạy có cảm giác hơn nhiều lắm!”
Bạch Tôn Giả bình luận.
Cảm giác thì đương nhiên là phải có rồi, tay vịn này, đầu xe nặng như vậy.
—— ừ, máy kéo thì máy kéo, Bạch tiền bối chơi vui vẻ là được rồi.
...
Sau khi chạy ra khỏi gara, Tống Thư Hàng bấm điều khiển cửa, cánh cửa gara dần dần hạ xuống.
Bạch tiền bối thì búng tay một cái, kích hoạt mấy cái trận pháp phòng ngự đã được bố trí bên cạnh gara từ sớm. Sau khi nhận đủ số xe thì công tác an ninh sẽ do Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối tự mình phụ trách, chuyện này người đại diện của Hoàng Sơn Chân Quân đã nói trước rồi.
Cứ như thế, Bach Tôn Giả lái xe máy kéo, chở Tống Thư Hàng và huấn luyện viên Tiểu Lý, chạy thẳng đến trường bay...
Sau khi chạy ra khỏi gara thì chính là vào đường lớn.
Từ 9 giờ đến 10 giờ, là khoảng thời gian người trên đường đông nhất.
Không biết có phải là mình bị ảo giác hay không, Tống Thư Hàng cảm giác, mình với Bạch Tôn Giả đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn rồi... có vô số đôi mắt cứ quét qua người hắn, thật chướng mắt!
...
Đường Bạch Kình ở thành phố Văn Châu.
Nhà của Tống Thư hàng chính là ở chỗ này.
Hôm nay là thứ tư, ba Tống lại đặc biệt xin nghỉ làm, ngồi chờ ở trong nhà.
Chú yếu vì hôm nay trong nhà có khách, lại là vị khách khá quan trọng, nên ba Tống xin nghỉ phép để chờ vị khách đến thăm nhà.
“Lão Lữ còn chưa đến à?”
Mẹ Tống bưng đĩa gà xé cay ra từ trong bếp, đặt lên bàn.
Trên bàn đã bày những bảy món ăn, nhưng mẹ Tống vẫn còn đang cố gắng làm thêm nữa.
“Cái ông ấy, cả năm cũng không dám qua đây, bây giờ đột nhiên lại nói muốn mang con trai hắn sang đây. Hừ hừ, khẳng định không có chuyện gì tốt.”
Ba Tống đẩy kính mắt, bộ dạng trông có vẻ không vui vẻ gì cho cam.
Sau đó ông lại trưng bộ mặt ghét bỏ nói:
“Tôi dùng ngón chân cũng đoán được mục đích ông ta tới đây là gì —— nghe nói trước đây con ông ta bỏ học, sau này đi làm ăn buốn bán kiếm được nhiều tiền. Bây giờ nhất định là ông ta muốn đến đây thăm để còn khoe khoang thành tựu của con trai với tôi đây mà. Bà xem nhé, tôi dám cược với bà, ông ta vừa vào cửa nhất định phải tâng bốc con trai mình. Chắc lại không ngoài mấy thứ như sự nghiệp, xe đẹp, nhà sang ấy mà!”
“Phì...”
Mẹ Tống nhịn không được bèn cười ra tiếng:
“Chuyện này còn không phải do ông mở màn trước à?”
Mẹ Tống nhớ rất rõ năm ngoái, Tống Thư Hàng cố gắng thi đỗ đại học, thi đậu vào đại học Giang Nam.
Sau đó, ba Tống suốt ngày mang Tống Thư Hàng sang nhà lão Lữ chơi.
Mỗi lần vào đến nhà lão Lữ thì lại nói con mình có thành tích thế này thế kia, có tiền đồ cỡ nào, thi đậu đại học Giang Nam ra sao. Sau đó so sánh với đứa con bỏ học của nhà lão Lữ, ba Tống đắc ý làm lố gợi đòn khỏi phải nói.
Về sau rốt cuộc mẹ Tống không nhìn được nữa, kiên quyết không cho ba Tống tiếp tục lôi kéo Tống Thư Hàng sang nhà lão Lữ, ba Tống mới ngưng cái trò khoe mẽ đi.
Mà từ sau chuyện này, nhà lão Lữ ở luôn trong nhà ấm ức cả năm trời, không hề có cơ hội qua khoe khoang trước mặt Ba Tống, hẳn là nghẹn dữ lắm rồi.
Lại nói, lão Lữ và Ba Tống là bạn xấu của nhau vài chục năm rồi, từ nhỏ đến lớn hai người bọn họ đều ganh đua so sánh với nhau.
Từ chiều cao, đến học tập, đến sự nghiệp, vợ con, mỗi khi so ra được mặt nào ăn được đối phương thì phải hớn hở chạy đến trước mặt đối phương khoe khoang cho ra trò, cười trên nỗi đau của đối phương.
“Ai, chỉ cần nghĩ một lát nữa, con trai lão Lữ kia lái chiếc xe sang trọng tới, tôi đã thấy đau quặng thắt hết cả ruột gan!”
Ba Tống buồn bực nói…
Bạn cần đăng nhập để bình luận