Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1434: Không Có Nơi Nào An Toàn

Chương 1434: Không Có Nơi Nào An Toàn
Làm người ấy mà, tuyệt đối không thể lành sẹo là quên đau!
Nhất định phải nhớ thật kỹ đau đớn lúc trước, thứ này là vết xe đổ, lỡ như ngươi lại lật xe trên cùng một đoạn cua thì sao?
Hiện tại Tống Thư Hàng đặc biệt cảnh giác. Lúc Bạch tiền bối đột nhiên rời khỏi Thực Tiên yến đi nhận hàng, mỗi một tế bào trên người hắn đều bắt đầu phản hồi tín hiệu ‘nguy hiểm’ cho chủ nhân.
Đầu tiên Tống Thư Hàng mở lối vào thế giới hạch tâm ra, cam đoan con đường thoát thân luôn thông suốt.
Mấy lần trước, mỗi khi đến lúc mấu chốt, thế giới hạch tâm đều bị ngoại lực cường đại ngăn cách.
Thủ đoạn giữ mạng cuối cùng lại thường xuyên không mở ra được, đúng là khó xử.
Nên lần này hắn đành mở cửa trước vậy.
Bạch tiền bối phân thân: “Làm sao thế? Mặt ngươi trông có vẻ sợ hãi thế. Bản tôn chỉ đi lấy hàng chuyển phát thôi, sẽ về ngay ấy mà.”
“Không không không, Bạch tiền bối. Ngươi còn nhớ chuyện ở thế giới Kim Liên của Nho gia lần trước không?” Tống Thư Hàng nói.
Nhớ lần đó, Bạch tiền bối cũng đột nhiên có việc rời đi một lát.
Sau đó, Tống Thư Hàng và thành viên Nho gia ở lại thế giới Kim Liên bị ngón tay của quả cầu kim loại thể lỏng tiêu diệt hết lần này tới lần khác.
Đó là lần mà Tống Thư Hàng chết nhiều nhất trong vòng một ngày.
Đúng là khắc cốt ghi tâm!
Vì vậy, lúc Bạch tiền bối bản tôn vừa rời đi thì Tống Thư Hàng lập tức phản ứng lại.
Lịch sử luôn giống nhau đến mức lạ thường.
Bạch tiền bối phân thân nói: “Lấy thiên phú năng lực không gian của bản tôn thì nhận hàng rồi trở về chỉ là chuyện trong vài giây. Hơn nữa không phải ta vẫn còn ở đây à. Ừm, không đúng… Chờ chút đã! Thư Hàng này, ngươi nói xem có khi nào ta cũng bị bản tôn vứt bỏ hay không?”
“Mặc kệ thế nào, ta cảm thấy để đề phòng sự cố, vẫn nên chuyển mọi người đến thế giới hạch tâm thì ơn.” Tống Thư Hàng nói.
Nhưng mà, lúc này trạng thái ‘tiểu trong suốt’ trên người hắn đã đạt đến trình độ cao nhất.
Rõ ràng hắn đang khẩn trương nhắc nhở tất cả mọi người ở đây, nhưng các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 lại không để mắt đến hắn. Mọi người nên ăn thì ăn, nên buôn chuyện thì buôn chuyện…
Tim bị đâm cho đầy lỗ luôn rồi.
Bạch tiền bối phân thân gật đầu nói: “Để ta bảo mọi người phối hợp hành động với ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, Vũ Nhu Tử bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ể? Ta cảm thấy có thứ gì đó đã trở về.” Vũ Nhu Tử chìa hai tay ra, nhìn ngón tay của mình, nói với vẻ nghi hoặc.
“Vũ Nhu Tử, làm sao vậy? Trông cô có vẻ kinh ngạc thế.” Lệ Chi Tiên Tử ngồi bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đã trở về. Chờ chút! Lệ Chi tiền bối, vừa rồi cô gọi ta là gì?” Vũ Nhu Tử ngẩng đầu lên, nhìn thằng vào Lệ Chi Tiên Tử.
“Vũ Nhu Tử đấy thôi? À đúng rồi, hôm nay đạo hiệu của cô là gì nhỉ? Mãi mà không nghe cô bảo.” Lệ Chi Tiên Tử cười nói.
Nói rồi, cô dựa sát vào Vũ Nhu Tử, lấy di động ra chụp một bức ảnh chung cho hai người: “Vũ Nhu Tử hôm nay cũng đẹp lắm đấy.”
“A…” Sau khi chụp ảnh xong, Vũ Nhu Tử xoay đầu lại nhìn về phía Tống Thư Hàng: “Tống tiền bối, ta biết thứ gì trở về rồi. Cảm giác tồn tại của chúng ta đã đã trở về.”
Lệ Chi Tiên Tử lại nhớ ra cô, còn biết chuyện 365 đạo hiệu của cô và chụp ảnh chung với cô nữa chứ.
Trong lòng Tống Thư Hàng giật mình, chẳng lẽ lần tai nạn này có quan hệ đến việc cảm giác tồn tại trở về ư?
“Ưm ~~ ta cũng cảm thấy có cái gì bị nhét về lại.” Lúc này, Tô Thị A Thập Lục cũng nhíu mày nói.
“Ơ? Thập Lục, sao ngươi ngồi ở bàn kia vậy?” Sau lưng truyền đến giọng nói nghi hoặc của Tô Thị A Thất.
A Thập Lục xoay đầu lại, bình tĩnh nói: “Ta vẫn luôn ngồi ở đây mà.”
“Thế à? Kỳ quái, dường như ta không có ấn tượng gì cả. Cứ cảm thấy có phải gần đây quên mất cái gì, rồi lại nhớ ra lần nữa là sao nhỉ?” Tô Thị A Thất gãi đầu nói.
Tô Thị A Thập Lục nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn về phía Tống Thư Hàng: “Cảm giác tồn tại đã trở lại thật rồi.”
“Đúng rồi, Tống tiền bối chạy mau đi.” Vũ Nhu Tử truyền âm nhập mật nói: “Lát nữa sau khi cảm giác tồn tại của ngươi cũng trở về, việc ngươi đồng ý quyết đầu mùng 10 tháng 10 lúc trước cũng trở về, ngươi sẽ bị một đám Thánh Quân thay phiên đánh bẹp đấy.”
Tống Thư Hàng cứng đờ, đây đúng là tin dữ khiến người ta không thở nỗi.
“Lại nói, tai nạn có thể liên quan gì đến việc này không? Vậy để Tống tiền bối biến thành tiểu trong suốt lần nữa thì có phải sẽ giải quyết được tai nạn không? Thần bí cư sĩ tiền bối, công pháp của ngươi có thể học cấp tốc không?” Vũ Nhu Tử lại thay mặt Tống Thư Hàng lên tiếng dò hỏi.
Lúc này Tống Thư Hàng đang trong trạng thái đại trong suốt, hắn có mở miệng hỏi thăm thì thần bí cư sĩ cũng không cách nào nhận ra.
Tinh Hào Cư Sĩ: “Học cấp tốc? Ha ha ha, không có cửa đâu… Nếu có cách học cấp tốc thì ta đã luyện công pháp này max level từ lâu để tìm lại cảm giác tồn tại của ta rồi.”
Trong tiếng ‘ha ha’ này của Tinh Hào Cư Sĩ ẩn chứa sự thê lương và tang thương vô tận.
“Trước tiên không nói những thứ này, vào thế giới hạch tâm cái đã.” Tống Thư Hàng nói.
Càng giác nguy cơ trong lòng hắn càng ngày càng trĩu nặng hơn.
[Cảm giác tồn tại của Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử đã trở về, nói cách khác kỳ hạn của phòng tối thiên đạo đến rồi. Kế tiếp, cảm giác tồn tại của mình cũng sẽ trở về… Cuối cùng, hành tinh mọc mắt cũng sẽ được thả ra ngoài.]
Manh mối được liên kết rồi!
E rằng loại cảm giác nguy cơ nặng nề này cũng bắt nguồn từ việc ‘hành tinh mọc mắt’ sắp được phóng thích.
“Thời gian không còn nhiều lắm, tất cả các ngươi đi theo ta.” Bạch tiền bối phân thân đứng lên, nói với đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1: “Cố gắng dẫn theo người mà các ngươi quen biết, nhanh lên.”
Xuất phát từ niềm tin đối với Bạch tiền bối, mọi người đều đứng lên, có điều khuôn mặt của các thành viên trong nhóm đều tràn đầy nghi hoặc.
Vũ Nhu Tử bèn bổ sung: “Bạch tiền bối bản tôn có hàng chuyển phát nên rời đi giữa chừng rồi. Nên mọi người hãy rút nhanh lên.”
Hơn nữa, Bạch tiền bối đi lấy bưu kiện… đến giờ còn chưa trở về! Điều này càng chứng thực suy đoán của Tống Thư Hàng.
Tô Thị A Thập Lục là người đầu tiên đứng dậy, bước vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, đồng thời còn la lớn lên: “A Thất, chúng ta mau đi thôi.”
“Được.” Tô Thị A Thất quyết đoán đứng lên, theo A Thập Lục bước đến cửa vào thế giới hạch tâm.
“Bạch tiền bối bản tôn đi mất rồi à? Chờ chút, thì ra là thế… Chẳng trách trong lòng ta cứ nặng trình trịch.” Cuồng Đao Tam Lãng cũng theo sát đằng sau Tô Thị A Thất, nhảy vào trong thế giới hạch tâm.
Dưới sự nhắc nhở của Vũ Nhu Tử, các thành viên nhóm Cửu Châu số 1 nghĩ thông suốt trong nháy mắt.
Lúc trước cho rằng Bạch tiền bối kết thúc bế quan tham giam Thực Tiên yến, nên mọi người thả lỏng được rồi. Ai ngờ còn có chuyện ăn một nửa rồi đi lấy bưu kiện như thế này?
Thành viên nhóm Cửu Châu số 1 vội vã chui vào thế giới hạch tâm.
“Đúng rồi, không thể quên mất Biệt Tuyết Tiên Cơ được. Không có cô ấy, sau này sẽ không còn Thực Tiên yến nữa.” Bạch tiền bối phân thân nói: “Trước tiên các ngươi cứ dốc sức chuyển càng nhiều người đến thế giới hạch tâm, ta đi tìm Tiên Cơ. Ta có năng lực không gian, bỏ chạy cũng khá dễ dàng.”
“Không thành vấn đề.” Hoàng Sơn tiền bối gật đầu nói: “Ta sẽ khuyên nhiều đạo hữu rời khỏi nơi này hơn.”
Bạch tiền bối phân thân ‘vèo ~’ một cái, biến mất tại chỗ, đi về phía phòng bếp của Thực Tiên yến.
Chẳng mấy chốc, đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 đã dẫn theo người quen của mình chuyển đến thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng toàn bộ.
Đồng thời, mấy vị thành viên có danh vọng khá cao như Hoàng Sơn tiền bối, Cổ Hồ Quan Chân Quân, Thất Tu Thánh Quân đang cố gắng khiến nhiều người chuyển đến thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng hơn.


Trong thế giới hạch tâm
Vũ Nhu Tử đột nhiên nhớ tới một việc, cô la lớn với Tống Thư Hàng: “Đúng rồi Tống tiền bối. Bạch tiền bối phân thân có bản năng may mắn xu cát tị hung giống với bản tôn không?”
“Chắc là có.” Tống Thư Hàng trả lời.
Nhớ lúc Bạch tiền bối bế quan, Bạch tiền bối phân thân cũng một đường nhặt tiền, nhặt bảo, điểm may mắn cường đại giống như bản thể vậy.
“Nếu như… Bạch tiền bối phân thân cũng có được năng lực xu cát tị hung. Vậy bây giờ, hắn đột nhiên muốn đi đón Biệt Tuyết Tiên Cơ, rời khỏi nơi này thì đại biểu cho việc gì?” Vũ Nhu Tử chớp mắt, nói ra suy nghĩ của mình.
Đậu xanh!
Đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 chung quanh đều thấy đắng lòng.
Nếu đúng như phỏng đoán của Vũ Nhu Tử, vậy có nghĩa là thế giới hạch tâm cũng là nơi nguy hiểm, cho nên kỹ năng bị động ‘tránh họa’ của Bạch tiền bối phân thân mới phát động.
Mọi người vừa mới thở phào một hơi, tim lại tót lên cổ họng lần nữa.
“Tiêu rồi.”
“E rằng tiểu thế giới này cũng không an toàn!” Cuồng Đao Tam Lãng cắn răng nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Hội trường Thực Tiên yến không an toàn, tiểu thế giới tư nhân của Bá Tống Huyền Thánh cũng không an toàn, chúng ta có thể trốn đến đâu đây?” Lệ Chi Tiên Tử nhíu mày nói.
“Nếu không thì đi ra ngoài, sau đó rời khỏi bí cảnh Thực Tiên yến, cố chạy cho thật xa. Có lẽ nguy hiểm sẽ xảy ra trong bí cảnh. Rời khỏi bí cảnh là an toàn chăng?” Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Bắc Hà Tán Nhân lắc đầu: “Nếu như chỉ rời khỏi bí cảnh là an toàn thì Bạch tiền bối cũng sẽ không nghìn dặm xa xôi chạy đến địa khu Giang Nam lấy bưu kiện.”
“Trước tiên đừng vội… Mọi người cứ vào thế giới hạch tâm trước đã, ta đi tìm Bạch tiền bối phân thân, lại thông qua bí pháp chuyển mọi người đến nơi an toàn.” Tống Thư Hàng nói nhanh.
Hắn có thể phái phân thân đi tìm Bạch tiền bối phân thân, sau đó lúc mời Bạch tiền bối phân thân chuyển dời Biệt Tuyết Tiên Cơ thì cũng chuyển Tống Thư Hàng two ra ngoài chung luôn.
Cuối cùng, hắn có thể thông qua thế giới hạch tâm, trực tiếp chuyển mọi người đến vị trí của Tống Thư Hàng two, hoàn thành việc di chuyển để tị nạn.
Trong lúc nói chuyện, Tống Thư Hàng cảm thấy lưng mình truyền đến từng luồng cảm giác ấm áp.
Dường như có vật gì đó được nhét vào trong thân thể hắn.
Là cảm giác tồn tại của hắn.
Thế nhưng lúc này Tống Thư Hàng không thấy vui chút nào.
Lúc này ta không muốn cảm giác tồn tại trở về sớm như thế đâu… Trễ vài ngày, trễ thêm vài ngày nữa là tốt rồi. Không thể kéo qua ngày 10 tháng 10 ư?
Có điều bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy.
Lần này, e rằng thế giới hạch tâm cũng không phải chỗ an toàn.
Ý niệm Tống Thư Hàng khẽ động, hiển hóa phân thân ra ngoài.
Lúc này hắn lại cảm thấy hối hận, sớm biết sẽ gặp phải loại nguy hiểm này, lúc trước hắn sẽ không thu phân thân về. Để tọa độ của phân thân lại nơi độ kiếp của thụ yêu Mễ Lộ Lộ, xem như tạo thành một tọa độ thoát thân.
Sau khi phân thân vừa hiển hóa ra thì lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ phòng bếp.
Chỉ mong Bạch tiền bối phân thân vẫn chưa rời khỏi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận