Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2193: Bá Tống ta không gánh họa đâu!

Chương 2193: Bá Tống ta không gánh họa đâu!
Khi nghe thấy giọng nói này, Tống Thư Hàng thay đổi mấy vẻ mặt liền… Điều này cho thấy trong nháy mắt trong lòng hắn vụt qua rất nhiều suy nghĩ.
Cuối cùng, hắn lựa chọn mặc kệ tiếng kêu gào trên bầu trời.
Dù sao người mà vị đạo hữu không rõ lai lịch này gọi cũng là ‘Trình Lâm’, không liên quan gì đến Bá Tống hắn cả!
Số Bá Tống ta hôm nay không gánh họa hộ Trình Lâm đâu.
Sau khi cất trái tim lưu ly đi, Tô thị A Thập Lục nhìn thẳng vào Bạch Long tỷ tỷ, Bạch Long tỷ tỷ hiểu ý gật đầu. Bọn họ biết quan hệ giữa Trình Lâm Tiên Tử và Tống Thư Hàng.
Bạch tiền bối đứng bên cạnh cất Địa Long Quả, nghi hoặc nhìn Tống Thư Hàng.
[Dọa ta giật nảy mình.]
Bia đá đạo hữu thầm thở phào nhẹ nhõm…Nó còn tưởng rằng mình vừa trả lời Tống Thư Hàng xong, trên trời lập tức có đại lão nhảy ra đánh nhau với Tống Thư Hàng chứ!
Nó vừa mới ra khỏi ‘bí cảnh thánh sơn Gars’, còn chưa kịp khởi động, chưa chuẩn bị tốt để đánh nhau với đại lão.
Thế nhưng, nếu như đại lão trên bầu trời không phải đến đánh Tống Thư Hàng, vậy đúng líc ra nhảy nhót một chút, bày tỏ lòng tin muốn đưa Tống Thư Hàng đi đánh đại lão, thể hiện nhiệt huyết của bản thân.
Nghĩ tới đây, bia đá đạo hữu dựng thẳng dậy, phù văn trên người lóe sáng, trầm giọng nói:
“Ta còn tưởng vị trên bầu trời này muốn chọi chúng ta, không ngờ người hắn muốn đối phó là ‘Trình Lâm’, làm ta mừng hụt, ta còn tưởng mình có thể ra tay, danh chấn thiên hạ một lần nữa chứ… Nhưng không sao cả, Tống tiểu hữu. Về sau còn nhiều cơ hội chọi đại lão lắm, chúng ta liên thủ, xông thẳng tới chân trời!”
Từ đầu đến cưới, Tống Thư Hàng vẫn mỉm cười lịch sự.
Mỹ nhân rắn công đức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bia đá đạo hữu, đôi mắt xinh đẹp lóe lên.
Đôi mắt của cô như biết nói chuyện vậy.
Từ khi gặp nhau tới nay, đây là lần đầu tiên bia đá nhìn thấy mỹ nhân rắn công đức có biểu cảm phong phú như thế.
Trước đây, mỹ nhân rắn công đức đều ở trạng thái ‘giả chết, giả người máy, giả sinh vật công đức không có ý thức’, rất hiếm khi lộ ra cảm xúc thật của mình.
Nó cứ cảm thấy trong mắt mỹ nhân rắn công đức chứa thâm ý.
Nhưng vì cô không có chức năng ‘bị đọc mặt’ như Tống Thư Hàng, vì thế nhất thời nó không đoán được cô đang nghĩ gì.
“Trình Lâm, cô ra đây cho ta. Có giỏi thì tới đây, không dám đi ra à?”
Giọng nói tức giận trên bầu trời kia tiếp tục vang lên.
Bia đá đạo hữu ho khan, nói:
“Để ta xem xem tên này có lai lịch gì mà huênh hoang như thế?”
Nó muốn xem thử đại lão trên bầu trời kia có lai lịch lớn không?
Bia đá đạo hữu vừa liếc đại lão trên bầu trời vừa hỏi:
“À mà Trình Lâm là ai thế?”
“Chuyện Trình Lâm là ai nói ra dài lắm.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Bia đá đạo hữu:
“Thế nói ngắn gọn thôi!”
Tu sĩ chúng ta phải tranh từng phút từng giây để tu luyện, làm gì có thời gian mà lãng phí.
“Người bình thường nói tới Trình Lâm, chắc hẳn là chỉ Dao Trì Nữ Đế thời Thiên Đình viễn cổ, Trình Lâm Tiên Tử đã chết đến không thể chết tiếp được nữa.”
Tống Thư Hàng lên tiếng.
Khi nói đến mấy chữ ‘chết đến không thể chết tiếp được nữa’, Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh trọng điểm.
Bia đá đạo hữu nghe thế thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm… Cũng tức là Trình Lâm Tiên Tử này tuyệt đối không phải là Tống Thư Hàng.
“Nhưng còn một khả năng nữa.”
Tống Thư Hàng chậm rãi nói.
“Hả?”
Bia đá đạo hữu nghi hoặc nói.
“Thực ra ta cũng là Trình Lâm.”
Tống Thư Hàng chỉ vào chính mình, nói.
Nói đúng hơn là ‘Trình Lâm Tiên Tử chết đến không thể chết tiếp được nữa’ cưỡng chế truyền đạo hiệu Trình Lâm này cho hắn.
Vì thế ngoại trừ bảy đạo hiệu cũ cùng bốn thánh hiệu hiện nay, hắn còn một đạo hiệu là Trình Lâm.
Bia đá đạo hữu: (╯°Д°)╯︵┻━┻
Tại sao ngươi lại có một cái tên nữ tính như Trình Lâm cơ chứ!
Nói tới nói lui, vòng vo một hồi, vị đại lão trên không trung kia đến để đánh ngươi đúng không!
“Nhưng mà bia đá đạo hữu đừng vui vội, không có chỗ cho chúng ta lên sân khấu đâu. Vị đại lão đó muốn đành Trình Lâm Dao Trì Nữ Đế thời viễn cổ cơ, không phải là Tống mỗ.”
Tống Thư Hàng lại bổ sung.
Bia đá đạo hữu: “…”
Đã bảo ngươi nói ngắn gọn rồi, nói hết một mạch thì chết à? Chết à?!
“Thật đáng tiếc, ta vừa làm nóng người, đang chuẩn bị ra tay!”
Phù văn trên người bia đá đạo hữu lóe lên, nó dùng ngữ khí của đại tông sư, bình thản nói.
“Yên tâm đi, bia đá đạo hữu. Đại lão trong chư thiên vạn giới nhiều như thế, sẽ có một người phù hợp với chúng ta thôi.”
Tống Thư Hàng mỉm cười, thấy bia đá đạo hữu nhiệt huyết sôi trào thế này, Tống Thư Hàng cảm thấy mình cũng bị lây theo, trong lòng nảy ra suy nghĩ ‘muốn đánh thẳng vị đại lão trên đỉnh đầu’.
Khi đang nói chuyện.
Đột nhiên có một luồng sức mạnh tựa như ‘mộng cảnh’ bao vây Tống Thư Hàng, cuốn luôn cả bia đá, Tô thị A Thập Lục và Bạch tiền bối ở bên cạnh hắn vào.
Sức mạnh hư ảo như mộng cảnh này vô cùng quen thuộc.
Không phải là do tật ‘nhìn gì cũng quen mắt, nghe gì cũng quen tai’ của hắn mà là quen thật.


Sức mạnh mộng cảnh nhẹ nhàng bao lấy, đưa đám người Tống Thư Hàng đến thế giới hư ảo.
Đó là một thảo nguyên mênh mông.
Gió nhẹ lướt qua, những bụi cỏ trên thảo nguyên nhấp nhô như sóng biển, thỉnh thoảng còn phảng phất mùi cỏ mát lành hòa cùng… mùi phân trâu.
Còn có mùi rượu nồng đậm truyền từ sau tới.
Tống Thư Hàng quay đầu lại liền nhìn thấy một cái cây quen thuộc.
Dưới cây có một thanh niên mặc áo lông chồn, vẻ mặt như mắc bệnh nguy kịch.
Ở bên cạnh hắn là một chum rượu lớn, mùi rượu truyền từ trong chiếc chum này ra.
“Là ngươi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Lần trước khi tới thú giới, hắn cũng bị cuốn vào thế giới ảo này.
Lúc đó cũng là thanh niên mặc áo lông chồn này tiếp đãi hắn, hắn nhớ còn có một vị Nha Tiên đạo hữu hệ ‘quẻ ngà voi’ bói cho hắn ba quẻ.
“Sao cô lại tiếp tục tới đây thế Trình Lâm!”
Thanh niên mặc áo lông chồn kia nâng chén rượu trong tay lên, uống một ngụm.
Tống Thư Hàng: “…”
Lại nữa rồi, lần trước hai người họ nhận nhầm hắn thành Trình Lâm, lần này cũng không ngoại lệ.
“Thư Hàng?”
Tô thị A Thập Lục nhìn Tống Thư Hàng bằng ánh mắt ngạc nhiên, Bạch Long tỷ tỷ trên người cô thì nheo mắt lại.
Bia đá đạo hữu cũng nhìn Tống Thư Hàng với vẻ nghi hoặc.
Bạch tiền bối xoa cằm, gật đầu chắc chắn:
“Trường Sinh Giả, Trình Lâm.”
Trong mắt mấy người này, Tống Thư Hàng đội đạo quan xiêu xiêu vẹo vẹo, diện mạo bị ánh sáng của ‘nguyệt luân Trường Sinh Giả’ che lấp, nhìn không rõ, người mặc đạo bào rộng rãi, chân đạp hoa sen tinh khiết.
Đúng là cách ăn mặc và dáng vẻ của Trình Lâm.
Mỹ nhân rắn công đức bám sát sau lưng Tống Thư Hàng, gác cằm lên vai hắn, vô cùng thân mật.
“Dừng lại.”
Tống Thư Hàng đan hai tay vào nhau:
“Tuy rằng không biết vì sao mỗi lần ngươi kéo ta vào trong huyễn cảnh này, ta đều biến thành hình dáng của Trình Lâm, nhưng… ta là Bá Tống!”
“@#%× Tiên Tử, Kim Long Tiên Tử.”
Sau lưng hắn, vị Nha Tiên đạo hữu hệ quẻ ngà voi xuất hiện, hắn vái chào mỹ nhân rắn công đức và Bạch Long tỷ tỷ.
Tiếp dó, hắn nhìn sang Tống Thư Hàng:
“Cô không nên đến đây, Trình Lâm. Cô phải biết trong thú giới xuất hiện một nhóm người thuộc Thiên Đình cũ, bọn chúng hận cô thấu xương.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Hết đường chối cãi âu cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận