Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 527: Đạo thống truyền thừa của Lục Tu Tôn Giả?

Chương 527: Đạo thống truyền thừa của Lục Tu Tôn Giả?
Lý m Trúc: “zzzzz”
Trong trạng thái ngủ đông thì cô ngủ đến là ngon.
Tròng mắt bằng bạch ngọc kia thở dài, nó lơ lửng bay đến chỗ Lý m Trúc. Sau đó, nó nhanh chóng biến hóa, hóa thành một bạch ngọc sư tử nho nhỏ. Rồi cắp lấy thân thể của Lý m Trúc rời khỏi lối đi số 1 này, quay lại phía thuyền tiên nằm bên ngoài mộ cổ của Lục Tu Tôn Giả.
Xem ra Lục Tu Tôn Giả chi mộ và Lý m Trúc không có duyên với nhau rồi.
……
Bên trong một lối đi khác.
Trong con đường mà Ngư Kiều Kiều đã chọn thì lại có một cơn giông gió đầy sấm chớp... trong một lối đi nhỏ xíu xiu thế này mà lại giăng kín sấm chớp bão bùng thế này, khiến cho cô cũng không biết phải mắng gì cho đúng.
Thực ra, sấm chớp và mưa bão thế này chứng tỏ Ngư Kiều Kiều có thể chất song thuộc tính lôi, thủy. Giao long từ nhỏ đã có thể hô phong hoán vũ, Ngư Kiều Kiều có hai thuộc tính lôi, thủy cũng là chuyện bình thường.
Cũng giống như Sở Sở, sau khi Ngư Kiều Kiều đi thêm một đoạn trong lối đi đầy mưa to sấm giật đó thì lại gặp phải kẻ thù cản lối. Bất quá thứ mà cô gặp phải không phải là bán thú nhân, mà là tu sĩ ma đạo với ánh mắt mang theo vẻ tàn nhẫn khôn cùng.
Trình độ của những tu sĩ ma đạo này ở chừng vừa mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên tứ phẩm, chỉ luận cảnh giới thôi thì xêm xêm với Ngư Kiều Kiều. Nhưng Ngư Kiều Kiều là bán ngư nhân đã trải qua ngư dược long môn để hóa thành, sức chiến đấu thật sự của cô cao hơn mấy tu sĩ cùng đẳng cấp một đoạn.
Bốn tu sĩ ma đạo nọ nhanh chóng bị Ngư Kiều Kiều đánh nằm thẳng cẳng.
Tu sĩ ma đạo bị giết chết lại tiêu tán một cách quỷ dị, hóa thành một phần của cơn bão.
Cơn bão lại càng dữ dội hơn, triệt để giăng kín tầm mắt của người ta.
Cũng giống như những gì Sở Sở đã gặp phải, phạm vi tầm nhìn của Ngư Kiều Kiều chỉ còn lại không tới mười mét.
Cô lại tiếp tục đi về phía trước thêm 50m nữa, sau đó thì lại gặp được đợt tu sĩ ma đạo tiếp theo...
Ngư Kiều Kiều như có điều suy nghĩ.
Sau khi giết xong đợt tu sĩ ma đạo thứ hai, cô quyết đoán xoay người lại, lùi về cửa vào của lối đi.
Nhưng khi cô vừa lùi lại 50m thì đợt tu sĩ ma đạo thứ ba đã đứng đó sẵn để chở cô.
Mặc kệ là đi tới hay lùi lại thì đều bị kẻ địch chặn đường, hơn nữa thực lực của kẻ thù về sau vẫn thấp hơn Ngư Kiều Kiều một chút.
“Thiệt cái tình.”
Ngư Kiều Kiều lẩm bẩm.
Cô đành phải quay ngược lại. Tiếp tục đi sâu vào bên trong lối đi.
Cũng giống như Sở Sở, sau khi đánh xong mười lượt tu sĩ ma đạo, Ngư Kiều Kiều cũng thuận lợi đi vào trong ngôi mộ đó.
Lúc vừa mới bước vào cổ mộ thì người cô run lên bần bật. Không thể giữ hình thái nửa người nửa cá được, đành phải biến thành hình dạng giao ngư.
Đồng thời, số lượng tiên thiên chân khí trong cơ thể của cô cũng tăng lên những một phần tư, triệt để củng cố được cảnh giới tứ phẩm!
“Không hổ là mộ của Tôn Giả, thoáng cái đã lấy được chỗ tốt lớn thế này.”
Ngư Kiều Kiều nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía quan tài bằng vàng ròng ở trong ngôi mộ này.
Lúc này, quan tài bằng vàng đó mở ra, có một đạo bay ra từ trong đó.
Ngư Kiều Kiều ở cảnh giới tứ phẩm, nhưng khi đối mặt với đạo thân ảnh trong quan tài màu vàng kia cũng chẳng khá khẩm gì hơn Sở Sở ở cảnh giới nhị phẩm.
Cô cũng giống như bị trúng định thân thuật, không thể động đậy.
Thân ảnh từ bên trong cỗ quan tài bằng vàng kia bay ra, sau đó tới bên cạnh Ngư Kiều Kiều, bắt đầu kiểm tra toàn thân từ ngũ quan cho tới bốn cái móng vuốt của cô.
Sau đó, thân ảnh kia lại móc cái mai rùa ra, nhét tám đồng xu vào.
Mai rùa bay lên, đồng tiền văng ra. Tạo thành trạng thái lộn xộn chẳng có quy tắc gì.
“Ơ? Qủe bói này... đáng tiếc. Xin lỗi nhé tiểu nha đầu, xem ra cô không thích hợp với ta. Tuy rằng cô có hình thái nửa người nửa cá, hai chân cũng đẹp lắm, nhưng giữa hai ta chẳng có duyên gì cả.”
Thân ảnh trong quan tài bằng vàng kia ra chiều tiếc nuối, nói với Ngư Kiều Kiều.
Ngư Kiều Kiều:
“...”
“Nhưng cô cũng đừng có thất vọng, tuy rằng giữa hai ta không có duyên phận gì, nhưng ta sẽ tặng cho cô một phần quà an ủi.”
Nói xong, đạo thân ảnh kia lại quay về bên cạnh quan tài bằng vàng, moi moi móc móc một lúc, lấy ra một khối bảo thạch.
“Nguyệt Quang thạch. Là thứ mà yêu tu thích nhất đấy, chỉ cần đeo nó thì bất kỳ lúc nào cũng có thể hưởng thụ khoái cảm tựa như đang tu luyện dưới ánh trăng. Khối Nguyệt Quang thạch này còn được chừng một nửa năng lượng, cũng đủ cho cô dùng hơn mười năm đấy.”
Thân ảnh kia giao Nguyệt Quang thạch lại cho Ngư Kiều Kiều, sau đó lại giơ tay ra vỗ nhẹ lên người cô.
Toàn thân Ngư Kiều Kiều bị bắn ra khỏi cổ mộ cái vèo như một mũi tên.
Một lát sau.
Khi thân thể của cô dừng lại thì đã xuất hiện ở bên cạnh chiếc thuyền tiên nằm bên ngoài mộ cổ rồi.
Ngư Kiều Kiều điều chỉnh trạng thái lại, sau đó nhanh chóng biến hóa thành trạng thái bán ngư nhân.
Cô quay đầu lại nhìn cánh cửa Lục Tu Tôn Giả chi mộ khổng lồ kia, nghĩ thầm: Không có duyên á? Nói vậy thì Lục Tu Tôn Giả chi mộ này đang tìm kiếm người hữu duyên ư? Chẳng lẽ nó đang chọn người kế thừa đạo thống hay sao?
Thời đại thượng cổ, có rất nhiều tu sĩ cường đại toàn tâm toàn ý cắm đầu vào trong việc tu luyện. Trong núi chẳng nhớ năm tháng trôi qua mấy bận. Bởi vì mãi mê tu luyện, có rất nhiều cổ tu thuở sinh tiền quên cả việc thu nhận đệ tử. Hoặc là cảm thấy thu nhận đệ tử quá đỗi phiền phức, cho nên lười chẳng thèm nhận.
Sau đó đột nhiên có một ngày, những cổ tu cường đại đó phát hiện thân thể của mình không ổn, thọ nguyên sắp tận, bản thân sắp tèo.
Lúc này mấy cổ tu đó mới nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, muốn thu nhận một đệ tử, bồi dưỡng thành tài cũng chẳng còn kịp nữa. Hoặc là họ vẫn cho rằng nhận đệ tử phiền quá nên đến chết vẫn lười chẳng buồn thu.
Nhưng việc truyền thừa đạo thống của tu sĩ lại cũng rất quan trọng, đâu thể nào để cho đạo thống của mình bị đứt đoạn được.
Thế cho nên, một số cổ tu sẽ để đạo thống của mình lại ở trong mộ của chính mình, đợi người hữu duyên tới, đặng còn kế thừa đạo thống, phát dương quang đại công pháp của mình.
Đây chính là người có duyên với cổ mộ.
“Không biết trong số chúng ta ai là người may mắn trở thành người kế thừa đạo thống của cổ mộ này nữa? Đây chính là đạo thống của một vị Tôn Giả đấy.”
Ngư Kiều Kiều nghĩ thầm.
Bên trong lối đi thứ bảy.
Năm phút trước.
Tống Thư Hàng ngước nhìn phía trên đỉnh đầu của minh, nơi đó có luồng điện lóe lên kêu lách tách, thi thoảng còn xẹt ra cả ánh lửa.
“Xem ra Tống Thư Hàng tiểu hữu có thể chất lôi, hỏa song thuộc tính rồi.”
Bạch ngọc sư tử Tứ Tu đi theo sau lưng Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Bởi vì Tống Thư Hàng là thành viên của nhóm Cửu Châu Số 1, trước kia từng thiếu chút nữa có được một cái đạo hiệu là Bá Đạo Tống Tam, tuy rằng về sau đã được đổi thành Bá Đao Tống Nhất.
Cho nên bạch ngọc sư tử Tứ Tu đặc biệt cẩn thận, đi theo sau lưng Tống Thư Hàng, tránh cho Tống Thư Hàng tự tìm đường chết như Cuồng Đao Tam Lãng, khiến bản thân mình thiếu chút nữa bỏ mạng.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào lôi điện với ánh lửa kia cả buổi trời, sau khi xác định mấy thứ này sẽ không đột nhiên giáng xuống đầu hắn thì hắn mới dám cất bước tiến vào chỗ sâu bên trong lối đi thứ bảy.
Sau khi đi được một đoạn thì lập tức trông thấy bốn người đứng cản đường ở phía xa.
Bốn người đang cản đường này rất quen thuộc với Tống Thư Hàng, toàn thân chúng được bọc kín trong một mảnh vải đen, bên trên mọc ra một đám gai nhọn hoặc.
Đây chính là chiến sĩ nhím biển!
Vậy nên, Tống Thư Hàng không chút do dự, rút đao nhào lên, lúc hắn nhìn thấy đối phương thì đối phương cũng đã thấy hắn, hơn nữa, trên người Tống Thư Hàng có ấn ký kẻ tàn sát nhím biển, hắn và chiến sĩ nhím biển như nước với lửa, hai bên căn bản không có khả năng hòa giải.
Nếu đã như vậy thì cứ tiên hạ thủ vi cường, chẳng sai đi đâu được.
Bây giờ Tống Thư Hàng đã có cảnh giới Long Vĩ đan điền thứ hai của nhị phẩm rồi, trình độ của đám chiến sĩ nhím biển này thì đều là mới vào nhị phẩm, thấp hơn hắn một tiểu cảnh giới.
Mặc dù là một đấu bốn, nhưng bản thân Tống Thư Hàng có một đống phù bảo, pháp khí, phần thắng phải tám phần đổ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận