Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1642: Ta từng nghĩ bản thân rất bình tĩnh

Chương 1642: Ta từng nghĩ bản thân rất bình tĩnh
“Ngày 20 tháng 5, đúng là ngày khiến người ta hoài niệm.” Tống Thư Hàng tiện tay tắt máy tính rồi bò xuống giường.
Thân thể nặng trịch, cảm giác mệt mỏi sau cơn cảm mạo từ từ ập tới.
“Nếu là mình lúc đó thì chắc chắn sẽ không chịu nổi, chỉ muốn nằm im đánh một giấc. Nhưng mình của bây giờ đã khác xưa.” Tống Thư Hàng mặc quần áo vào, rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút.
Thế giới giả lập này sống động như thật, hoàn toàn khác với ‘mộng cảnh và huyễn cảnh’ bình thường.
Thậm chí mức độ chân thực của nó đã đạt tới cấp bậc ‘nhập mộng’.
Điểm khác biệt duy nhất với nhập mộng chắc là hắn có thể tự do khống chế thân thể của mình, chứ không bị động như lúc nhập mộng.
Nói đơn giản hơn... nó giống như một thế giới chân thực!
Cứ như hắn đã chuyển sinh sang ‘thế giới song song’ nào đó.
Cảm giác mệt mỏi liên tục ập tới, nhưng trạng thái tinh thần của Tống Thư Hàng lại rất tốt.
Cảm mạo chỉ là chuyện nhỏ, không đau không ngứa, mức độ đau đớn chỉ là 0,00001.
“Tiếp theo phải làm gì đây?” Tống Thư Hàng suy nghĩ, nhớ lại đan phương của Thối Thể dịch bản đơn giản hóa mà Dược Sư tiền bối đã đăng trong ‘Nhóm Cửu Châu số 1'.
Trước đây cũng là nhờ đan phương này dẫn dắt nên hắn mới có thể bước vào thế giới tu sĩ.
“Hay là mua ít dược liệu về làm thử nhỉ?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hắn nhớ rất rõ các dược liệu trong đan phương này.
Trí nhớ của tu sĩ vốn rất tốt, hơn nữa đoạn ký ức này là bước ngoặt trong cuộc sống của hắn, là phần ký ức mà hắn nhớ rõ nhất.
Sau khi nhớ lại đan phơng nọ, Tống Thư Hàng vừa cười vừa lắc đầu.
Mặc dù trong đan phương của Thối Thể Dịch có rất nhiều dược liệu có thể kiếm được trong cửa hàng thuốc Đông y, nhưng vẫn có một số vị thuốc là linh thực của giới tu sĩ, không thể mua được ở tiệm thuốc như Triêu Lộ Huyền Thảo, Tiên Bá Vương Chi.v..vv
Xem ra chuyện luyện dược không thể trở thành chuyển cơ để ‘phá cục’.
Tống Thư Hàng xoay người, cầm chìa khóa lên sân thượng ký túc xá.
Không luyện dược được, nhưng ‘Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp’ và ‘Chân Ngã Minh Tưởng Pháp’ đều đã được khắc sâu trong đầu của hắn, phần ký ức này không bị cướp đi.
Mặc dù không có Thối Thể dịch giúp đỡ, nhưng vẫn có thể luyện vài quyền trong ‘Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp’.
Sau khi đi lên sân thượng, Tống Thư Hàng hít một hơi thật sâu.
Hắn thuần thục thi triển thức mở đầu của ‘Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp’.
Đây là quyền pháp hắn rành nhất, dùng mãi tới cảnh giới ngũ phẩm. Cách thức thi triển bộ quyền pháp này đã khắc sâu vào linh hồn hắn từ lâu.
Quyền ra như rồng, miệng niệm khẩu quyết quyền pháp.
Đây là pháp môn tu luyện chính xác của ‘Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp’ mà Dược Sư tiền bối đã chỉ điểm cho hắn lúc trước. Khẩu quyết phối hợp với quyền chiêu sẽ dẫn dắt linh khí trong thiên địa, phối hợp với tu sĩ tiến hành luyện thể.
Không có khẩu quyết thì không thể dẫn dắt linh khí trong thiên địa, quyền pháp cũng chỉ có cái mẻ ngoài, không thể dùng được.
Sau khi đánh quyền, Tống Thư Hàng không cảm ứng được ‘thiên địa linh khí’ tụ tập vào người mình.
Đánh xong cả bộ ‘Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp’, ngoại trừ toàn thân ướt đẫm mồ hôi ra thì không có cảm giác gì khác. Thậm chí gió thổi qua sân thượng còn khiến hắn rét căm căm.
“Xem ra phương pháp tu luyện cũng không phải điểm mấu chốt để phá cục.” Tống Thư Hàng lắc tay, ưỡn eo một cái, tựa người vào lan can sân thượng ngắm phong cảnh của khu đại học Giang Nam.
Đồng thời, trong đầu hắn liên tục xuất hiện những suy nghĩ [Có khi nào những chuyện mình trải qua chỉ là một giấc mộng hay không? ‘Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp’ hoàn toàn không có hiệu quả, không phải nó là thứ mình tưởng tượng ra trong mơ đấy chứ].
“Ngây thơ quá.” Tống Thư Hàng cười nói.
Thế giới giả tưởng này đã coi thường đạo tâm của Tống Thư Hàng hắn quá rồi.
Đạo tâm của hắn cũng như ‘thiên phú chịu đau’, đều là một trong những thứ ít ỏi mà Tống Thư Hàng có thể đem ra khoe được.
Ba trăm năm đời hành, mấy trăm năm trở thành mảnh vỡ linh quỷ bị đại lão quả cầu kim loại thể lỏng nghiên cứu, trải nghiệm nhiều lần nhập mộng... còn có cuộc đời tu sĩ chỉ gần sáu tháng nhưng lại ầm ầm dậy sóng tới mức chính hắn cũng không dám tin, tất cả đã tạo nên nền tảng đạo tâm nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Trước đây hắn vẫn luôn tự nhận đạo tâm của mình ‘cứng rắn như sắt thép’, nhưng thực ra hắn cảm thấy đạo tâm của mình còn cứng hơn cả siêu hợp kim.
Cái ý tưởng ‘nhồi sọ’ kém cỏi này căn bản chẳng có tí tác dụng nào.
Tống Thư Hàng cảm thấy mình là một tuyển thủ cực kỳ tỉnh táo.
“Nếu luyện dược với công pháp cơ bản không phải mấu chốt để phá cục, vậy chỉ thì chỉ có thể kiên nhẫn chờ thôi.” Tống Thư Hàng gõ nhẹ lên lan can.
Hắn muốn chờ một thời điểm đặc thù.
Ngày quốc tế thiếu nhi 1 tháng 6.
Ừm, không phải hắn muốn đợi quốc tế thiếu nhi.
Mà là ngày hôm đó có thể hắn sẽ gặp một người đặc biệt.
“Cứ chờ vậy, chỉ mười ngày thôi mà.” Tống Thư Hàng quay chìa khóa, đi xuống cầu thang, tiện tay khóa cửa sân thượng lại, tránh cho có đàn anh đàn chị nào trong khu đại học Giang Nam muốn lên sân thượng tiến hành quyết đấu giữa cao thủ với nhau.
Chuyện sẽ chết người như quyết đấu thế này, Tống Thư Hàng đương nhiên phải cản lại, khóa kín cửa không cho các đồng chí ấy cơ hội lợi dụng.
...
...
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tống Thư Hàng như trở về kiếp sống học sinh bình thường, đi học, buôn dưa lê với bạn bè, chọc ghẹo lẫn nhau.
Khi cần học tập thì nghiêm túc học tập, khi chơi bời thì chơi bời thật sảng khoái, cũng không quên tới tiệm sách quen thuộc coi cọp.
Đương nhiên hắn cũng không lãng phí thời gian mười ngày này thật rồi.
Mặc dù không thể tu luyện, ngay pháp môn minh tưởng như Chân Ngã Minh Tưởng Pháp cũng không có hiệu quả, nhưng Tống Thư Hàng có thể mượn thời gian ‘mười ngày’ này để chỉnh lý lại những thứ mình học được trước kia.
Trước kia hắn đã có những trải nghiệm rất phong phú.
Hơn năm tháng, cảnh giới ngũ phẩm đỉnh phong, hầu như rất ít khi rảnh rỗi.
Giờ thì rảnh rồi, nên hắn bắt đầu phân loại kiến thức, cũng như lý luận tu chân mà mình đã học được.
Đặc biệt là «Tam Thiên Đao Kinh» hay phần bổ sung của Nho Gia Kim Cương Thân là «Chính Khí Thối Thân Thiên», đây đều là những thứ cần thời gian để cẩn thận suy ngẫm.
Nhân lúc này bỏ thời gian ra cân nhắc về chúng sẽ có thêm nhiều lĩnh ngộ hơn.
Còn công pháp bản mệnh mà mình tu luyện như «Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công», «Thánh Viên Long Lực Thần Công», cùng với đao ý mà hắn luôn cảm thấy mình chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là có thể lột xác.
Trong mười ngày này, Tống Thư Hàng cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều.
Hắn cũng có nhận thức rõ hơn về bản thân.
Đây là một cảm giác rất thú vị.
Cũng có thể là do cứ mãi suy nghĩ về «Chính Khí Thối Thân Thiên» của Nho gia... nên khí chất thư sinh trên người Tống Thư Hàng càng lúc càng rõ ràng.
Bạn cùng phòng Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba, Dương Đức trong thế giới giả lập của hắn cũng mấy phen phải mắng to vì thay đổi trong mười ngày này của hắn.
Mười ngày qua đi.
Thứ bảy ngày 1 tháng 6.
Ba người bạn cùng phòng đều là kiểu bán nội trú, cuối tuần sẽ về nhà.
Tống Thư Hàng sáng sớm đã rời giường, đánh răng rửa mặt, sau đó chạy tới cắm chốt trong mấy con hẻm nhỏ đó.
Liệu hôm nay A Thập Lục có xuất hiện hay không?
A Thập Lục nhỏ nhắn xinh xắn, mặt mộc nhưng nhan vẫn vô cùng xinh đẹp. Do dáng người nhỏ bé nên luôn khiến người ta tưởng cô vẫn là học sinh cấp ba.
Có xuất hiện hay là không đây?
Mặc dù toàn bộ ‘Nhóm Cửu Châu số 1’ đều biến mất, số tài khoản của các tiền bối trong trí nhớ đều không phải bản thân bọn họ. Nhưng thế giới giả tưởng này chân thực như vậy, một số thứ căn bản nhất sẽ không thể thay đổi quá nhiều.
Tống Thư Hàng tính toán, tỷ lệ A Thập Lục xuất hiện chắc khoảng năm mươi năm mươi.
Nếu xuất hiện thì cô chính là chuyển cơ để phá cục.
Nếu không xuất hiện... thì cũng không cần phải thất vọng vội, có lẽ thời cơ phá cục được ẩn giấu sâu hơn chờ hắn tìm kiếm.
Tống Thư Hàng tự nhận mình có đạo tâm kiên đinh, khi tỉnh tạo thì hắn đặc biệt bình tĩnh.
Sau khi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, dù kết quả ra sao thì hắn cũng có thể bình tĩnh tiếp thu.
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài đằng đẵng.
“Nếu gặp A Thập Lục thì phải tiếp xúc với cô ấy thế nào đây?”
Tổng Thư Hàng bắt đầu suy tư.
Dù sao thì trong thế giới này, A Thập Lục với hắn căn bản không quen biết nhau.
Tới ép tường cô ấy à?
Đây là ý kiến hay! Dù sao thì A Thập Lục cũng tự mang theo thuộc tính bị ép tường mà.
Có điều sẽ bị đánh rớt răng.
Hay là dùng cách giả làm người quen để tiếp cận nhỉ?
Ví dụ như sau khi thấy cô ấy thì mỉm cười nói: “Ngươi là A Thập Lục đúng không, không ngờ đã lớn thế này rồi. Thật ra ta là bạn của Tô Thị A Thất, ta tên là Bá Tống. A Thất có nhắc tới ta với ngươi không?”
Ừm, dùng cách này để làm quen tỷ lệ thành công tương đối lớn.
Thậm chí để tăng ‘độ tin cậy’ thì có thể lôi cả cả những thứ A Thất tiền bối bảo A Thập Lục giao cho hắn như «Đao Độn - Bá Vương» và «Ngự Đao - Nguyệt Quang» ra làm chứng.
Nhưng vấn đề là Tô Thị A Thất tiền bối là người nổi tiếng khắp giới tu sĩ, nếu tùy tiện nói tên của hắn ra để tiếp cận A Thập Lục thì dễ khiến cô sinh lòng cảnh giác.
Như vậy... phát triển như trong ký ức lúc trước à?
Không ổn, lúc này mình hoàn toàn không tu luyện, e rằng sẽ thành người qua đường A rồi chết trong câu chuyện ấy chứ.
“Đợi đã.” Hai mắt Tống Thư Hàng đột nhiên sáng lên.
Có khi nào chết mới là ‘chuyển cơ’ để phá cục không?
Có nên chết thử xem sao không nhỉ?
Đâu phải lần đầu chết, có gì to tát đâu.
Sau đó.
Một ngày cứ thế qua đi.
Trên bầu trời không có dị tượng hay kiếp lôi.
Tô Thị A Thập Lục không xuất hiện.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Hắn thở dài rồi đứng dậy.
Lúc trước hắn cảm thấy mình có thể bình tĩnh đón nhận kết quả này, dù sao thì cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng khi Tô Thị A Thập Lục thật sự không xuất hiện, một cảm giát mất mát khổng lồ đánh thẳng vào đầu gối của hắn.
“Được lắm, rốt cuộc thì ngươi đã thắng ta một lần. Trong vở kịch này Tống Thư Hàng -1 điểm, thế giới giả tưởng +1 điểm.” Tống Thư Hàng đứng dậy duỗi lưng một cái.
Có vẻ điểm mấu chốt phá cục không dễ tìm như thế.
Hắn đứng dậy đi về phía khu đại học Giang Nam.
“Hừ, chờ lần này thoát khỏi thế giới giả tưởng... sau đó từ thế giới hắc long quay về hiện thế thì nhất định phải tìm cho ra ‘Công Tử Hải’, tốt nhất là moi cả tên ‘Chính Năng’ kia ra nữa. Gom đủ ba món quà lớn lại rồi hẹn gặp A Thập Lục mới được.” Tống Thư Hàng tự nhủ.
Sau khi trở về h, hắn hoàn toàn có thể bù đắp cảm giác mất mát vì không gặp được Tô Thị A Thập Lục trong thế giới giả tưởng.
Thế giới giả tưởng ngu ngốc! Ngươi căn bản không hiểu được nội tâm ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận