Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2300: Không phân rõ hiện thực và ảo ảnh

Chương 2300: Không phân rõ hiện thực và ảo ảnh
Di vật Thiên Đạo không đuổi tận giết tuyệt đám Phượng Nghi Cầm Chủ.
Tư duy đơn giản của nó chỉ tập trung vào một mình Tống Thư Hàng. Với nó mà nói, Tống Thư Hàng chính là món bánh trái thơm ngon độc nhất vô nhị trên thế gian.
Trừ khi giết chết thằng ranh Tống Thư Hàng thơm ngon kia, nếu không thì vạn vật trên thế gian đều không thể hấp dẫn sự chú ý của nó.
Tuy đám Phượng Nghi Cầm Chủ đã rơi vào trạng thái dừng thời gian, nó chỉ cần duỗi một ngón tay là có thể giết chết, nhưng nó không quan tâm.
Sau khi cánh cổng không gian thông đến Trái Đất hiện thế mở ra, cầu di vật Thiên Đạo nhảy ngay vào hiện thế mà không chút do dự.
Trong bàn tay lớn mà nó mô phỏng ra còn nắm chặt vật thể màu đen móc từ trên thân tà ma sương mù và chiếc giày thể thao nọ.
Cầu di vật Thiên Đạo nhảy một cái, cánh cổng không gian đã biến mất.
Ý thức của móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ và Kiếp Tiên đầu trọc bắt đầu khôi phục.
“Ta còn sống sao?” Kiếp Tiên đầu trọc sờ lên thân thể mình. Hắn không chỉ còn sống mà cả người còn chẳng có vết thương nào cả.
Làm sao có thể? Ban nãy quả cầu kim loại lỏng kia đã sử dụng pháp thuật hệ thời gian để giam chân tất cả bọn họ. Bọn họ rơi vào trạng thái dừng thời gian có khác gì cá nằm trên thớt, mặc người chém giết đâu?
Thế mà quả cầu kim loại lỏng kia lại bỏ qua cho bọn họ à?
“Thông đạo không gian kìa.” Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn chằm chằm vào nơi quả cầu kim loại lỏng vừa biến mất.
Nhưng thông đạo không gian đã biến mất… nó không thể nắm bắt được cơ hội bỏ trốn nữa.
“A ~” Lúc này, ý thức của tà ma sương mù cũng khôi phục.
Thân thể vừa khôi phục, nó đã hét lên thảm thiết, hai tay ôm chặt vị trí eo của mình.
Ở đó có một cái lỗ trống rỗng không thể nào bổ khuyết, dù có bắt chước thân thể ngụy bất hủ cũng không thể chữa trị được.
Nó đã mất đi thứ quan trọng nhất.
“Ngươi có ổn không?” Kiếp Tiên đầu trọc hỏi.
Chỉ có tà ma sương mù là bị thương.
“Có cần Trì Dũ thuật không?” Nữ Huyền Thánh hỏi.
Tà ma sương mù đau đớn xua tay. Thể chất của nó cực kì đặc biệt, Trì Dũ thuật của tu sĩ bình thường không có hiệu quả đối với nó. Mà sau khi mất đi vật thể màu đen kia, thân thể nó đã bắt đầu co lại.
“Vừa rồi quả cầu kia móc mất thứ gì từ thân thể ngươi vậy?” Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ hỏi.
Thân thể tà ma sương mù co vào hơn nửa. Nó đau khổ nói: “Đó là hạch tâm – bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể của ta. Nếu không có nó, ta thậm chí còn không thể sinh tồn lâu dài ở hiện thế được.”
“Sao quả cầu kia lại lấy hạch tâm của ngươi đi?” Kiếp Tiên đầu trọc hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Ta cũng không biết.” Tà ma sương mù lắc đầu rồi lại hỏi: “Cuối cùng quả cầu kia đi đâu?”
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ đáp: “Hiện thế.”
“Có lẽ nó muốn dùng hạch tâm của ta để tiến vào hiện thế.” Tà ma sương mù cắn răng nói.
Hạch tâm của nó vô cùng đặc biệt, còn chứa đựng cả trí nhớ của nó. Hơn nữa hạch tâm có điểm đặc biệt tương tự như khúc xương ngụy bất hủ, khiến cho một vài tồn tại đặc thù hoạt động được trong hiện thế một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng muốn sử dụng hạch tâm của nó cũng không dễ dàng như thế. Dù đối phương có lấy được hạch tâm thì cũng phải mất một thời gian để nghiên cứu cách sử dụng.
Hi vọng trong lúc đó, chúa tể có thể cảm ứng được hạch tâm và thu hồi nó lại.
Vậy thì chúa tể sẽ có được tin tức hữu dụng từ nó rồi.

Ở một nơi khác.
Tại đại học Giang Nam.
Ăn cơm trưa xong, Khinh Vũ lấy lí do đi nhà xí để tráo đổi với Tống Thư Hàng bản thể.
“Khinh Vũ, vất vả rồi.” Tống Thư Hàng cảm ơn cô.
“Đừng khách sáo, Bá Tống Thánh Quân. Ta cũng rất vui mà.” Khinh Vũ cười nói: “Nhưng lần sau, khi sắp biến mất thì Bá Tống Thánh Quân phải báo trước cho ta để ta còn chuẩn bị thay ca nhé.”
Sau khi tráo đổi, Tống Thư Hàng đi về kí túc xá cùng ba người bạn của mình.
Lúc này sinh khí trong kí túc xá đậm đặc hơn ngày thường, vì Tống Thư Hàng đã âm thầm kích hoạt lực lượng ảo ảnh của Thận Long và chờ đám bạn mình nhập cuộc.
Ba người bạn cùng phòng chia nhau mở máy tính và lật tạp chí như ngày thường.
Cao Mỗ Mỗ vừa mở máy tính đã vào ngay phần mềm chat theo thói quen.
Sau đó hắn mở phần mềm gõ chữ ra, xoay cổ tay, chuẩn bị viết bản thảo.
Trên giường đối diện, Tống Thư Hàng cũng mở máy tính của mình và đăng nhập tài khoản Bạch Nhận Kiếm Khách.
Mọi sự đã sẵn sàng.
Cao Mỗ Mỗ mở phần mềm gõ chữ, viết bản thảo được một lát thì bỗng nảy ra một ý.
Hắn mở phần mềm chat ra, nhìn danh sách xác nhận bạn tốt của mình.
Bên tai vang lên tiếng thổ lộ của ai đó rất dỗi dịu dàng.
Giọng nói kia giống hệt như cô bạn gái Nha Y của hắn vậy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cao Mỗ Mỗ đóng chức năng xác nhận bạn tốt lại.
Đóng xong, hắn lại cắm cúi vào bản thảo của mình.
Mười phút sau…
Khi Cao Mỗ Mỗ viết xong một đoạn ngắn, có người kết bạn với hắn trên phần mềm chat.
Hệ thống nhắc nhở [Bạch Nhận Kiếm Khách (** ** ***) gửi lời mời kết bạn] Tin nhắn đính kèm: Hữu duyên.
“Năm nay mà còn có người lấy cái tên sến sẩm thế à?” Cao Mỗ Mỗ nhếch miệng lên.
Sau đó hắn di chuột, click vào “Từ chối”.
Nhưng ngay khi mũi chuột di đến “Từ chối” và chuẩn bị điểm vào, thì một đoạn kí ức ngủ yên trong đầu óc hắn bị gợi ra.
Đó là một kí ức mơ hồ và vụn vặt.
Chỉ có mấy hình ảnh mơ hồ hiện lên.
Hắn bị một con ưng thần khổng lồ quắp lấy, bay trên không trung, phía dưới là một tòa thành cổ kính. Nha Y đứng cùng một đám người mặt mũi mơ hồ trên tường thành và khóc òa lên.
Hình ảnh tiếp theo.
Tống Thư Hàng băng băng phóng tới từ phía xa, trong tay cầm một thanh trường đao đen nhánh.
Tống Thư Hàng trong hình ảnh ấy cực kì dữ tợn, định luật vạn vật hấp dẫn bị hắn giẫm nát dưới chân. Bởi vì hắn đang phi nước đại lên theo hướng vuông góc với tường thành.
Tường thành cao tới mười tầng nhà, mà Tống Thư Hàng chạy lên vèo vèo, không hề dừng lại.
Sau đó, Tống Thư Hàng vung thanh đao bốc lên ngọn lửa chói mắt, chém mạnh về con ưng lớn trên trời.
Cao Mỗ Mỗ buông chuột, day huyệt thái dương: “???”
Đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn.
Kí ức này là sao vậy?
Nếu kí ức này là sự thật thì ảo quá rồi.
Nhưng nếu kí ức của hắn là giả, thì cảm giác quen thuộc kia ở đâu mà ra?
“Chẳng lẽ gần đây mình viết bản thảo nhập tâm quá nên không phân biệt được thực và ảo nữa rồi à?”
“Mình sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi…”
Nhưng…
Tình tiết “bạn cùng phòng mình là cao thủ võ lâm” nghe mới kích thích làm sao.
Không tồi, không tồi, phải ghi lại để đưa vào bộ truyện tiếp theo mới được.
Khi nghĩ như vậy, Cao Mỗ Mỗ chợt thấy cái tên Bạch Nhận Kiếm Khách kia nghe cũng rất ngầu.
Thế là Cao Mỗ Mỗ thay đổi quyết định.
Hắn di chuột điểm vào “Đồng ý”.
Vừa điểm xong, thông báo hệ thống đã hiện lên.
[Bạch Nhận Kiếm Khách mời bạn gia nhập Giang Hồ Họa Quyển, có đồng ý không?]
Cao Mỗ Mỗ nghĩ ngợi một lát rồi tiếp tục nhấn đồng ý.
Bạn cũng kết rồi, vào nhóm cũng được thôi.
Vào nhóm có thể ra, bạn thêm rồi có thể xóa mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận