Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 470: Giấc mộng tam liên

Chương 470: Giấc mộng tam liên
“Thạch Đầu ngươi cũng là kẻ ngốc, Tử chưa từng 'dạy' như thế! Ngươi lại nói loạn lời dạy lên như thế sẽ bị trói lại đánh đó, đau đớn lắm đấy.”
Người thổ dân mặt mũi hiền lành kia ngượng ngùng:
“Ấy? Tử chưa từng 'dạy' như thế sao?”
“Không có đâu ~ trước giờ Tử chưa từng 'dạy' như thế!”
Một người thổ dân khác lớn tiếng nói.
Khóe miệng Tư Mã Giang giật giật. Anh ta đã không biết phải nói gì về mấy đoạn đối thoại của những người thổ dân này nữa rồi.
Nơi mình đang đứng đây thật sự là một hòn đảo thổ dân sao? Đám thổ dân này không chỉ mở miệng nói đủ loại “Tử dạy”, mà trong miệng còn thường xuyên phun ra mấy câu linh tinh như là “sẽ bị khẽ tay, sẽ bị treo lên đánh, đau lắm đấy”.
Sao cứ luôn cảm giác như mình đi đến nhầm phim trường thế này.
“Khụ khụ, xin chào mọi người. Xin cho ta hỏi một chút, đây là nơi nào thế?”
Tư Mã Giang hỏi một cách chậm rãi.
“Cái này... Ta biết!”
Người thổ dân mặt mũi hiền lành cười cười nói:
“Theo như tên đàn ông đáng sợ kia đã nói thì đây là... là một hòn đảo nhỏ gọi là 'Thai Bằng Dương'.”
“Thai Bằng Dương” là cái quỷ gì thế?!
Tư Mã Giang vò vò đầu suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên mắt anh ta sáng rực lên, lẽ nào chính là “Thái Bình Dương” sao?
Nơi này là một hòn đảo nhỏ nằm ở Thái Bình Dương sao?
Không đúng. Trước khi mình xảy ra tai nạn xe thì mình đang ở trong nội địa Hoa Hạ, cách xa biển ngàn dặm kia mà. Tại sao bây giờ mình lại xuất hiện ở trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương thế này?
Chẳng lẽ, khoảng thời gian kể từ khi mình bị ngất đến bây giờ, thực ra đã trải qua những mấy tháng rồi sao?
Tư Mã Giang nhất thời nghĩ ra hàng vạn lý do.
...
...
Trong lúc Tư Mã Giang đang muốn buôn dưa thêm vài câu với mấy người thổ dân này, để tiếp tục moi thêm ít tin tình báo thì ở phía xa xa có ba bóng người từ từ tiến lại chỗ này.
Một bóng người cao, gầy, mặc áo khoác ngoài màu đen, nhìn thoáng qua là thấy vừa ngầu vừa đẹp trai.
Một bóng người cột tóc hững hờ, da thịt trắng nõn như ngọc, trên mặt là một cặp kính đen vừa to vừa dày, cho dù là trong đêm tối, mắt kính của hắn cũng chiết xạ ra ánh sáng “trí tuệ”.
Bóng người cuối cùng có cái đầu nhẵn bóng, người choàng một cái áo cà sa màu ngọc bích, nhìn từ xa thì không rõ mặt mày ra sao, dường như là một đại sư trẻ tuổi thì phải?
Lúc ba bóng người kia tiến gần về phía này, đám thổ dân ở trên đảo hiển nhiên lộ ra vẻ kinh sợ. Bọn họ lập tức xếp thành hai hàng ngay ngắn, không dám cục cựa.
Người đàn ông khoác chiếc áo ngoài màu đen đi nhanh nhất, đến bên mấy người thổ dân kia, cất giọng lạnh lùng:
“Tử dạy: Học thì phải...”
Mấy người thổ dân lại vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, đáp:
“Học thì phải luyện tập, chẳng phải vui lắm sao!”
Người đàn ông mặc áo khoác đen tiếp tục cất giọng lạnh lùng:
“Có bạn từ phương xa tới...”
“Có bạn từ phương xa tới, chẳng phải cũng là một chuyện vui hay sao?”
Đám thổ dân vội vàng đáp lại.
Nhưng trong đó, vẫn có một người thổ dân đáp sai:
“Có bạn từ phương xa đến, đến mà không đón tiếp chẳng phải là thất lễ hay sao!”
Đôi mắt của người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen kia chợt trở nên lạnh lẽo, không biết hắn đào đâu ra một cây thước thật dày, ngoắc người thổ dân đáp sai kia một cái.
Người thổ dân kia mang theo khuôn mặt đau khổ đi đến trước mặt người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen, sợ hãi chìa bàn tay đen xì ra.
“Bốp” một tiếng nặng nề vang lên, cây thước vô tình đánh vào lòng bàn tay của người thổ dân nọ.
“A ~~”
Người thổ dân đau quá kêu thành tiếng.
Ngay cả Tư Mã Giang đứng ở bên cạnh cũng phải run run, có cảm giác giống như mình cũng bị đánh.
...
...
Lúc này, hai bóng người ở phía sau cũng từ từ tiến lại gần.
Trong đó, lúc vị đại sư trẻ tuổi kia đến gần, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tư Mã Giang.
“Hế lô, Tiểu Giang, chào anh!”
Vị đại sư trẻ tuổi kia cất tiếng chào.
Trời đêm khá tối, Tư Mã Giang phải cố gắng mở to đôi mắt nhìn về phía vị đại sư trẻ tuổi kia.
Mặt mày non choẹt, tướng mạo hiền khô, trông quen mắt thật đấy.
Ấy? Đợi đã, đây chẳng phải là bạn học Tống Thư Hàng ở trường đại học Giang Nam hay sao?
Tư Mã Giang kinh ngạc bật thốt:
“Bạn học Thư Hàng, sao cậu lại ở đây?”
“Ha ha, nơi này... cứ coi như là địa bàn của một người bạn của tôi đi... Xem như tôi đến đây chơi.”
Tống Thư Hàng nhún nhún vai, đáp lại.
Sau khi đi ra từ trong bảo khố của Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Tống Thư Hàng liền lần theo cảm ứng giữa mình với linh quỷ, tập trung vị trí của nó —— điều khiến hắn kinh ngạc chính là linh quỷ ở cách hắn rất gần, cũng ở ngay trên hòn đảo này.
Vì thế, Tống Thư Hàng đi tìm một đường, cuối cùng lại đến chỗ chiếc xe thương vụ, gần chỗ Tư Mã Giang này.
Lúc này, Tống Thư Hàng có thể cảm ứng được, linh quỷ của mình đang ở ngay trên chiếc xe này!
Nhưng hắn đã thử triệu hoán linh quỷ quay về, nhưng linh quỷ chỉ truyền lại cho hắn một ý niệm "bất lực". Ngay sau đó là một cơn lạnh run người truyền đến thông qua cảm quan cộng hưởng của hắn và linh quỷ.
Càng đến gần chiếc xe thương vụ này, hàn ý kia lại càng dữ hội nhiều hơn. Tống Thư Hàng có một loại ảo giác như các khớp xương ngón tay mình đều bị tê cóng.
Hết cách, hắn chỉ đành tạm thời cắt đứt cảm quan cộng hưởng giữa mình với linh quỷ, chỉ giữ lại chức năng xác định tọa độ mà thôi.
...
...
Lúc này, Tư Mã Giang nhìn nhìn Tống Thư Hàng với cái đầu trọc lốc, áo cà sa khoác trên người, bèn hỏi dò:
“Bạn học Tống Thư Hàng à, cái này, cậu đã xuất gia rồi à?”
Quả nhiên là lại hỏi vấn đề này mà!
Tống Thư Hàng thầm thở dài một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi nói:
“Không phải, trước giờ tôi thực sự chưa từng có suy nghĩ sẽ xuất gia cả. Cái đầu trọc của tôi là vì đã xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn mà thôi... Mà áo cà sa trên người này là món quà một người bạn tốt tặng cho tôi. Tất cả những thứ này chỉ là trùng hợp mà thôi. Anh có tin không?”
Tư Mã Giang lặng lẽ gật gật đầu, nhưng, anh ta có tin lời Tống Thư Hàng hay không thì không ai biết được.
Tống Thư Hàng lại lặng lẽ thở dài lần nữa —— Đợi một lát nữa đi tìm Tạo Hóa Pháp Vương tiền bối, xem xem phải cần cấp bậc nào mới học được cái pháp thuật khiến cho tóc mọc lại.
Còn có cả Hoàng Sơn Chân Quân nữa!
Chân Quân mang Đậu Đậu đi lâu như thế rồi, cái mật mã để mở khóa cái “áo cà sa ngọc bích” này rốt cuộc là gì đây!
Không có mật mã mở khóa, hắn không cởi áo cà sa ra được đây này!
...
...
“Mà này, bạn học Tống Thư Hàng, tôi muốn hỏi một chút. Đây là chỗ nào đó ở trên Thái Bình Dương à?”
Tư Mã Giang hỏi dò.
Tống Thư Hàng cười cười gật đầu.
Tư Mã Giang cười khổ... Đúng thật là đã chạy đến Thái Bình Dương mất rồi. Lại nói, rốt cuộc là ai rảnh háng như thế, chuyển mình từ trong nội địa Hoa Hạ đến một hòn đảo ở Thái Bình Dương như thế này cơ chứ?
“Bạn học Tống Thư Hàng này... Chúng ta có thể rời khỏi hòn đảo này không?”
Tư Mã Giang lại hỏi tiếp.
“Yên tâm đi, Tiểu Giang. Qua vài ngày nữa chúng ta sẽ quay về, đến lúc đó anh cứ theo tôi cùng về Hoa Hạ.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Có câu nói này của hắn, Tư Mã Giang liền cảm thấy an tâm hơn nhiều, chỉ cần có thể quay về Hoa Hạ là được rồi.
...
...
Tống Thư Hàng lần theo cảm ứng của “linh quỷ”, leo lên trên xe.
Hai vị đệ tử của Sở gia vội vàng hành lễ với Tống Thư Hàng:
“Xin chào Tống tiền bối.”
Vị Tống tiên sinh này, tuy nhìn qua thấy hãy còn trẻ tuổi nhưng đã là tu sĩ cấp bậc nhị phẩm rồi, cho nên hai tiếng tiền bối mà bọn họ gọi cũng không hề sai.
“Xin chào.”
Tống Thư Hàng mỉm cười, gật gật đầu. Sau đó ánh mắt lại chuyển qua thùng chuyển phát nhanh kia.
Cảm giác được rồi... Linh quỷ đang ở bên trong cái thùng này. Cái này là món hàng chuyển phát nhanh gửi đến cho lão tổ Sở Khang Bá của Sở gia!
Trên giấy chuyển phát nhanh không có ghi tên người gửi, chỉ có hàng chữ “Gửi cho ngô hữu - Sở Khang Bá”.
Tống Thư Hàng định vươn tay ra sờ vào cái thùng chuyển phát nhanh, nhưng lúc hắn vừa mới đưa tay ra, thì dù “cảm quan cộng hưởng” của hắn với linh quỷ đã được cắt đứt rồi, vậy mà hắn vẫn cảm thấy có một cỗ hàn ý ập tới.
Hàn ý lạnh đến cắt da cắt thịt khiến bàn tay đang định sờ vào thùng chuyển phát nhanh của Tống Thư Hàng hơi khựng lại.
“Cái thùng chuyển phát nhanh này thật cổ quái.”
Tống Thư Hàng cười khổ, nói.
“Đúng là có chút cổ quái.”
Tư Mã Giang gật đầu phụ họa.
Khoảng một tháng trước, có người đưa món hàng chuyển phát nhanh tới chỗ anh ta, cũng đã chi một số tiền đặt cọc khá dày.
Người gửi giao hẹn với Tư Mã Giang, nếu như sau một tháng mà hắn vẫn chưa đến hủy đơn chuyển phát nhanh này thì Tư Mã Giang hãy gửi nó đi.
Cho nên, sau khi thời hạn một tháng đã đến, Tư Mã Giang bèn tự mình vận chuyển cái thùng chuyển phát nhanh này đến chỗ Sở gia.
...
...
Cũng không biết linh quỷ ở trong này làm cái gì, cưỡng chế triệu hoán cũng không quay về, chỉ không ngừng truyền đến ý niệm “lạnh lẽo” mà thôi.
Cũng may, tuy linh quỷ bị lạnh run nhưng vẫn không truyền đến tin tức “nguy hiểm” gì cả.
Chỉ cần không “nguy hiểm” thì Tống Thư Hàng cũng không tiện mở thùng chuyển phát nhanh của lão tổ Sở gia ra...
"Xem ra, chỉ còn cách đợi đến khi món hàng chuyển phát nhanh này chuyển đến tay lão tổ của Sở gia thì hãy tính tiếp."“
Tống Thư Hàng nghĩ thầm ở trong lòng.
Hắn cười khổ, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên chiếc thùng chuyển phát nhanh. Rồi truyền một ý niệm cho linh quỷ —— "Nếu lúc nào cảm thấy nguy hiểm thì phải lập tức gọi ta ngay."
Nếu như linh quỷ thực sự gặp nguy hiểm, hắn chỉ còn cách mở thùng chuyển phát nhanh này, cứu linh quỷ ra ngoài trước rồi tính tiếp. Đến lúc đó lại giải thích với lão tổ Sở gia sau vậy.
Sau khi truyền ý niệm này đến cho linh quỷ... Đột nhiên, Tống Thư Hàng cảm thấy có một cơn hoa mắt chóng mặt dữ dội ập đến.
Vô số hình ảnh truyền thẳng đến não của hắn.
Có hồ máu cực lớn, xung quanh có rất phần linh kiện tay chân con rối bị bẻ vụn. Còn có từng tấm da người được phơi nắng... Tất cả hình ảnh này đều thuộc về con rối tiên sinh tên Xá Lam kia.
Còn có một hòn đảo nhỏ thần kỳ, lần này nhìn càng rõ nét hơn, đó là một tòa thành cực khổng lồ lơ lửng ở trên trời, có thần ưng khổng lồ bay lượn. Còn có con thằn lằn cực lớn... Loáng thoáng có vô số cung điện cùng với bóng dáng của Cửu Đăng cô nương, hơn nữa đây còn là Cửu Đăng cô nương phiên bản tóc dài.... tất cả những hình ảnh này là thuộc về hòn đảo thần bí sao?
Cuối cùng, còn có một khối băng vô cùng lớn, trong khối băng ấy hình như có một âm thanh kêu gọi đầy nôn nao vội vã... hình ảnh này thuộc về cái gì đây?
Đợi một chút đã, hàn băng và hàn khí, chẳng lẽ đây là tin tức mà “linh quỷ” truyền đến hay sao?
“Đau đầu quá.”
Tống Thư Hàng dùng lực xoa xoa hai huyệt thái dương.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, Tống Thư Hàng cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, muốn mở ra mà không được.
Hắn dùng lực chống tay quay người lại, nói với Diệt Phượng Công Tử và Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“Tiền bối, có nơi nào để nghỉ ngơi hay không?”
“Cái gì cơ?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi lại với vẻ nghi hoặc.
“Tự nhiên ta cảm thấy hơi... buồn ngủ!”
Vừa dứt lời, toàn thân Tống Thư Hàng chợt mềm nhũn ra, ngã ập xuống. Hắn nằm bò ra ghế ngồi trên xe.
Chỉ một lát sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn của hắn.
Ngủ mất rồi sao?
Tốc độ chìm vào giấc ngủ nhanh thật đấy, chất lượng giấc ngủ cũng tốt nữa, điều này khiến cho mấy người có chứng mất ngủ, đêm nằm chẳng an giác phải thế nào đây.
Diệt Phượng Công Tử: “...”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ lo lắng bước lên, kiểm tra toàn thân cho Tống Thư Hàng.
“Đúng là đang ngủ say rồi. Chỉ là ngủ bình thường thôi. Dọa ta hết cả hồn.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ dở khóc dở cười nói.
“Có lẽ là tại vì ta đấy.”
Diệt Phượng Công Tử ngượng ngừng lên tiếng nói, Tống Thư Hàng lấy tinh lực của tu vi nhị phẩm, khống chế cơ thể của hắn lâu như thế... Cho nên mới dẫn đến việc Tống Thư Hàng tiểu hữu cảm thấy mệt mỏi.
“Thôi vậy. Ta sắp xếp một nơi để cho hắn nghỉ ngơi cái đã.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cười nói.
...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận