Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 283: Hành khách lại biến mất và đốm sáng quỷ dị.

Chương 283: Hành khách lại biến mất và đốm sáng quỷ dị.
Tống Thư Hàng nhận lại lấy giấy phép lái máy bay của mình từ trong tay của tiếp viên hàng không, nói:
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Tránh qua một chút, tránh qua một chút.”
Lúc này, Cao Mỗ Mỗ và Lâm Thổ Ba cũng lo lắng chen tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Cao Mỗ Mỗ hạ giọng nói:
“Thư Hàng này, mày làm được không đấy?”
“Dù sao thì cũng phải có người thử xem sao chứ, đúng không?”
Tống Thư Hàng nói —— hắn hoàn toàn không ngờ chiếc máy bay mà mình bước lên lại xảy ra sự cố thế này. Bây giờ tu vi của hắn mới chỉ là nhất phẩm, cản bản không thể nào phi hành được. Nếu như xảy ra tai nạn thì hắn cũng chẳng khác gì hành khách bình thường, kết cục đều là chết không chỗ chôn mà thôi.
Lâm Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Sau khi cất tờ giấy phép kia đi, Tống Thư Hàng bước tới khoang điều khiển, đồng thời còn quay sang hỏi tiếp viên hàng không:
“Đã mở cửa khoang lái chưa?”
Khoang điều khiển trên máy bay cấm người không sự bước vào, trước kia trên các máy bay kiểu cũ còn có cả chìa khóa nữa. Nhưng bây giờ cửa khoang lái đều dùng khóa điện tử cả rồi, mấy chiếc tiên tiến thậm chí còn cần cơ trưởng tới quét mặt mới có thể vào được.
“Khoang điều khiển đã mở rồi… chắc là cơ trưởng hay cơ phó trên máy bay đột nhiên biến mất, nên một người trong số bọn họ mới liều mạng chạy trốn ra ngoài, muốn chạy khỏi khoang lái. Nhưng rõ ràng chẳng có ai chạy ra cả.”
Tiếp viên hàng không tròn tròn kia giải thích.
“Ít nhất thì người đó cũng mở cửa giúp chúng ta rồi.”
Tống Thư Hàng là người có trái tim lớn, vào những lúc sinh tử thế này, hắn lại càng bình tĩnh hơn.
Sau khi bước vào khoang lái máy bay, Cao Mỗ Mỗ và Lâm Thổ Ba cũng theo sát phía sau.
Còn những hành khách khác thì nhờ có tiếp viên hàng không kia khuyên bảo, nên im lặng đứng ở bên ngoài khoang lái, không đi vào quấy rầy Tống Thư Hàng —— dù sao thì cậu trai này chỉ mới lái máy bay tư nhân mà thôi.
Máy bay tư nhân và máy bay dân dụng này là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu như cả đám người đều ủa vào trong khoang lái làm phiền Tống Thư Hàng, đến lúc đó, lỡ như có vấn đề gì thì chút hy vọng sống còn duy nhất của mọi người cũng sẽ tắt.
….
Sau khi bước vào khoang lái, Tống Thư Hàng bị một mớ đồng hồ và nút bấm đủ màu làm cho lóa mắt.
Quả nhiên là khác hẳn với máy bay trực thăng mà.
Thổ Ba nhìn Tống Thư Hàng, căn dặn hắn:
“Thư Hàng, lái máy bay khác với lái xe… mày cẩn thận chút nhé.”
Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó ngồi xuống. Hẳn thử kéo cần. Mấy loại máy bay có chút khó đỡ ở chỗ, khác công ty sản xuất thì cách dùng cần gạt cũng khác nhau luôn.
Cũng may… khi ấy biết rằng mình phải đi học lái máy bay với Bạch tiền bối, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên Tống Thư Hàng đã tới tiệm sách xem rất nhiều sách về máy bay.
Có đủ loại sách nói về tất cả mọi mặt, bây giờ những quyển sách mà Tống Thư Hàng đã xem rốt cuộc cũng phát huy công dụng.
Tống Thư Hàng bắt đầu thao tác trên máy bay….
Cao Mỗ Mỗ và Lâm Thổ Ba thấy Tống Thư Hàng thao tác có vẻ quen tay lắm, làm cũng bài bản đàng hoàng.
“Thư Hàng nó học lá máy bay từ đâu thế nhỉ?”
Thổ Ba tò mò nên hỏi.
Cao Mỗ Mỗ nhỏ giọng đáp:
“Không phải là chơi game mô phỏng đấy chứ?”
Thổ Ba sờ lồng ngực mình, cảm giác tim đập ngày càng nhanh.
….
Không bao lâu sau, bởi vì không thể dùng hình thức lái tự động của máy bay được, nên Tống Thư Hàng chỉ có thể chuyển thành lái tay. Bên ngoài trời thì tối đen, không thấy được gì, lái tay thì cao lắm chỉ có thể giữ cho bay được vững mà thôi.
Hy vọng đoạn đường kế tiếp có thể thoát ra khỏi cái thế giới đen thui kỳ lạ này.
“Điều khiển bay đại khái thì tao hiểu, nhưng bây giờ có một vấn đề rất quan trọng đây.”
Tống Thư Hàng nói.
Cao Mỗ Mỗ nghe thế thì lập tức hỏi:
“Vấn đề gì?”
“Tao không biết hạ cánh…”
Tống Thư Hàng đáp.
Hắn chỉ mới lái có máy bay trực thăng thôi. Nhưng kiểu hạ cánh của máy bay trực thăng khác hoàn toàn so với máy bay dân dụng kiểu này.
Mặc dù trong đầu hắn có biết chút ít về lý luận hạ cánh máy bay. Nhưng chút lý luận này không làm nên cơm cháo gì cả, hơn nữa, có rất nhiều khoảng quan trọng đều dùng thủ pháp ‘xem hoa trong sương’ để miêu tả.
Dựa vào mớ tri thức hạ cánh đó, nếu như Tống Thư Hàng mà đáp máy bay thành công thì đúng là gặp quỷ rồi!
Cao Mỗ Mỗ:
“…”
Thổ Ba:
“…”
“Hơn nữa, hạ cánh vẫn không phải vấn đề lớn nhất.”
Tống Thư Hàng chỉ về phía trước, cười khổ nói:
“Điều đáng sợ hơn bây giờ chính là, chúng ta căn bản không biết mình đang ở đâu, xung quanh có những thứ gì!”
Cho dù có mở đèn ra thì bốn phía quanh máy bay chỉ toàn một màu đen kịt, không nhìn thấy gì hết.
Mà máy bộ đàm trong khoang lái thì lại không hề có chút tín hiệu nào. Chiếc máy bay của bọn họ bây giờ giống như người mù đang loay hoay giữa đêm tối.
Cao Mỗ Mỗ bình tĩnh hỏi lại:
“Nói cách khác… chúng ta vẫn không thoát khỏi cái chết chứ gì?”
Thổ Ba ngẫm nghĩ một lúc thì cầm điện thoại ra:
“Qủa nhiên, tao vẫn phải thử xem có thể gửi được bức di thức vừa soạn xong này ra ngoài nhỉ?”
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì bên ngoài máy bay đột nhiên lại có mấy tiếng la hét hoảng loạn vang lên. Tiếng hét to của đàn ông, tiếng kêu khóc sợ hãi của phụ nữa, tiếng khóc rống của trẻ con… cứ loạn cào cào hết lên.
“Để tao ra ngoài xem sao!”
Cao Mỗ Mỗ lo cho an nguy của bạn gái Nha Y, lập tức rời khỏi khoang lái. Chạy ra phía sau.
Sau khi chạy ra khoang hành khách phía sau thì cậu ta lập tức sợ ngây người.
Chỉ thấy trong khoang máy bay, có rất nhiều hành khách ngơ ngác đứng im tại chỗ, trên người bọn họ có đốm sáng lập lòe, khiến bọn họ phát sang tựa như đom đóm trong đêm.
Loại hiện tượng kỳ lạ này khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.
“Nha Y!”
Ngay sau đó, Cao Mỗ Mỗ vội vàng chạy về phía bạn gái Nha Y của mình.
Cũng may là Nha Y không sao hết, Lục Phỉ và chị gái của cô ấy cũng bình an vô sự, người đệ tử nước ngoài tên Joseph của Tống Thư Hàng cũng vẫn ổn.
Bạn gái Nha Y nhào vào lòng Cao Mỗ Mỗ.
“Nha Y à, xảy ra chuyện gì thế?”
Cao Mỗ Mỗ lo lắng hỏi lại.
“Khi nãy có rất nhiều hành khách đột nhiên phát sáng, giống như mấy người kia vậy đó.”
Nha Y chỉ vào mười mấy vị hành khách đang phát sáng kia.
“Sau đó, mấy hành khách bị ánh sáng bao phủ giống như bị lửa thieu rụi, lập tức biến thành tro tàn, không để lại gì hết.”
trong mắt Nha Y lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trong lúc cô đang nói chuyện thì đột nhiên có một bị hành khách đang bị ánh sáng bao phủ rú lên sợ hãi. Ngay sau đó, từ trên xuống dưới cơ thể hắn bắt đầu biến thành từng đốm sáng.
Những đốm sáng kia rơi xuống tựa như hạt cát, rất nhanh… Vị hành khách bị ánh sáng bao phủ kia đã biến mất không thấy đâu, thậm chí không sót lại một góc áo nào.
Tiếng kêu la thảm thiết của hắn tựa như ấn chốt tín hiệu, ngay sau đó, những vị hành khách bị ánh sáng bao phủ khác cũng lần lượt hóa thành đốm sáng.
Trong đó có một phần hành khách hóa thành đốm sáng hoảng sợ quá, nên bổ nhào về phía người thân của mình mong được giúp đỡ. Nhưng thân thể thể đang hóa thành đốm sáng của bọn họ tựa như những linh hồn, xuyên qua thân thể của người thân…
Sau đó, nhanh chóng biến mất không còn sót lại chút gì.
Lại thêm một trận tiếng kêu la thảm thiết xen lẫn sợ hãi vang lên.
Cao Mỗ Mỗ nhíu mày, nghĩ thầm trong lòng:
“Biến mất tiêu thế này… chẳng lẽ cơ trưởng, cơ phó, nhân viên đội bay và tốp hành khách đầu tiên đều bị biến mất theo cách này hay sao?”
“Bọn họ sẽ không chết đấy chứ?”
Nha Y lo lắng hỏi, hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học này khiến cho tất cả hành khách ở đây đều hoảng hốt.
“Anh cũng không biết nữa.”
Cao Mỗ Mỗ thở dài nói, sau đó, cậu lại vuột miệng nói:
“Đi, chúng ta vào khoang lái nói với Thư Hàng đi.”
Cậu cũng không biết vì sao mình lại có những suy nghĩ như thế nữa, nhưng cậu cứ cảm giác nếu như kể hiện tượng hóa thành đốm sáng rồi biến mất của mấy hành khách này cho Tống Thư Hàng nghe thì chắc là sẽ có thu hoạch gì đó.
….
Mà lúc này, ở bên trong khoang lái.
Thổ Ba đột nhiên chỉ về phía trước rồi kêu lớn:
“Thư Hàng. Cẩn thận, đằng trước có cái gì kìa!”
“Phía trước có cái gì?”
Tống Thư Hàng mở to mắt ra xem, nhưng ở bên ngoài vẫn là một mảnh đen lòm như cũ, có nhìn thấy gì đâu.
Không thể nào, sao mà Thổ Ba nhìn thấy còn mình thì không chứ?
Mình là tu sĩ đã mở nhãn khiếu rồi, nhìn thấy được cả quỷ hồn luôn kìa mà.
“Tao không hề thấy thứ gì hết… Thổ Ba, có phải mày bị ảo giác rồi không?”
Tống Thư Hàng vội hỏi lại.
“Không có mà, tao không thể nào nhìn lầm được. Xung quanh đen thui, chỉ có thứ đó sáng rỡ lên mà!”
Thổ Ba nói to, đồng thời, giơ tay chỉ về phía trước của máy bay.
Tống Thư Hàng mở to hai mắt ra xem, nhưng trước mặt hắn vẫn là màn đêm tối đen như cũ. Chẳng lẽ mắt của mình có vấn đè gì rồi à?
Lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì Cao Mỗ Mỗ chạy vào trong khoang lái.
Tiếp viên hàng không và hành khách bên ngoài đã loạn thành một đoàn từ lâu rồi. Mọi người đều lo sợ ‘ánh sáng’ kia sẽ đột nhiên xuất hiện trên người mình, biến mình thành một đống đốm sáng. Bây giờ, căn bản không ai ngó tới chuyện mấy người Cao Mỗ Mỗ chạy vào trong khoang lái cả.
“Thư Hàng, bên ngoài xảy ra việc rồi. Có hành khách đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng giống như ngọn lửa. Sau đó sẽ biến thành đốm sáng ở trong luồng sáng nọ, rồi biến mất luôn.”
Cao Mỗ Mỗ vừa mới bước vào khoang lái thì lập tức mở miệng nói ra ngay:
“Tao ngờ rằng lứa hành khách đầu tiên cũng biến mất như thế đấy, chỉ là tốc độ bọn họ biến mất nhanh quá, có lẽ nhanh tới mức khiến chúng ta không thể nhìn thấy quầng sáng đó vậy.”
Tống Thư Hàng xoa xoa huyệt thái dương, phiền toái lại tới nữa rồi.
Những thứ không biết rõ mới khiến cho người ta lo lắng nhất…. đây rốt cuộc là vì đã xảy ra chuyện gì thế này?
Sớm biết như thế thì nhất định phải kéo Bạch Tôn Giả đi cùng mới được. Có Bạch Tôn Giả ở nơi này, dù chỉ là sụ cố máy bay thì căn bản cũng không có việc gì phải sợ!
“Ồ, Thư Hàng! Phía trước có thứ gì phát sáng kìa!”
Cao Mỗ Mỗ cũng chỉ tay về phía trước máy bay.
Chỗ mà cậu ta chỉ cũng y hệt như chỗ mà Thổ Ba đã chỉ.
Tống Thư Hàng:
“…”
Mẹ nó, cái quỷ gì thế này? Tại sao Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ đều có thể nhìn thấy, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy cái thứ ‘đốm sáng’ đó là sao.
Chẳng lẽ chỉ có người phàm mới nhìn thấy thứ đó, còn tu sĩ thì không thể nhìn thấy à?
“Bọn mày đều có thể nhìn thấy à? Nha Y có thấy không?”
Tống Thư Hàng quay đầu lại, cười khổ hỏi bạn gái Nha Y của Cao Mỗ Mỗ.
Nha Y nhìn Tống Thư Hàng, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Cái đốm sáng mà bọn mày nhìn thấy trông như thế nào, tả lại cho tao nghe thử xem?”
Tống Thư Hàng thở dài nói.
Cao Mỗ Mỗ nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại:
“Thư Hàng, lẽ nào mày không nhìn thấy đốm sáng đó à?”
“Hoàn toàn không thấy gì hết, tao chỉ thấy đen thùi lùi thôi.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Cao Mỗ Mỗ nhìn kỹ đốm sáng ở phía xa, trừng tới mức cay hết cả mắt:
“Thư Hàng, chúng ta tới gần đốm sáng đó chút nữa đã, bây giờ cách xa quá, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng đó là một đốm sáng màu xanh, phát ra ánh sáng màu vàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận