Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3057: Tuyệt đến dường nào!

Chương 3057: Tuyệt đến dường nào!
“Rốt cuộc không phải tên kia nữa…”
“Hơn nữa, thời gian ta tỉnh lại từ bóng tối lần này cũng ngắn hơn dĩ vãng.”
“Nói cách khác, thời gian làm Thiên Đạo của tên kia cũng ngắn hơn Thiên Đạo mấy đời trước một chút?”
“Ha ha ha ha ~ ta biết ngay mà, tên kia là kẻ rất mê chơi, đặc biệt khỉ khọt, sẽ không chịu đựng được lâu như vậy.”
Sau khi cự lão màu đen thấy đại lão tranh đoạt Thiên Đạo lần này rốt cuộc không còn là cái tên đẹp mã vô song lần trước thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, trong lòng cự lão màu đen cũng hơi sờ sợ Thiên Đạo Bạch nhiều thao tác hay ho đặc thù.
Nếu như lần này lại gặp phải tên đẹp mã kia, nói không chừng nó lại phải chịu đựng thêm một lần luân hồi, chờ thêm một ngàn tỉ năm nữa mới có thể chờ được một cơ hội…
Thậm chí, nếu như tên kia chơi chán rồi, muốn nhây trên vị trí Thiên Đạo lâu một chút, một ngàn tỉ năm đều chỉ là khởi bước.
Nếu Thiên Đạo thật sự không gây sự, yên ổn ở trên vị trí Thiên Đạo, vậy thì có thể nhây đến thiên trường địa cửu!
Sau khi thấy may mắn xong, ánh mắt nó khóa chặt Thánh Nhân Nho Gia.
“Trận này chắc chắn không sai được, bằng vào ánh mắt của ta… Vị tồn tại này sẽ chứng bất hủ!” Cự lão màu đen khẳng định.
Trong giọng nói tràn đầy vẻ tự tin!
Sau khi Tống Thư Hàng nghe được lời này thì nhịn không được đưa tay vẽ một icon [mặt cười gian].
Lời của cự lão màu đen tự tin bao nhiêu, Tống Thư Hàng bèn vui vẻ bấy nhiêu.
Nhưng nói thật, nếu như không phải đã biết kết cục, lúc Tống Thư Hàng nhìn thấy một màn trước mắt này cũng sẽ cho rằng Thánh Nhân Nho Gia tất sẽ chứng đạo bất hủ!
Nhìn từ hiện trường, cảnh giới của Thánh Nhân Nho Gia và quả cầu béo nằm cùng một tầng thứ, đều là cấp bậc vượt xa Trường Sinh Giả bình thường.
Có điều, thủ đoạn pháp thuật, kỹ xảo chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu, trình độ trận pháp, cường độ pháp bảo của Thánh Nhân Nho Gia đều mạnh hơn quả cầu béo một bậc.
Dưới tình huống cảnh giới tương đồng, ai kỹ năng mạnh hơn, ai trang bị tốt hơn, phần thắng của người đó sẽ càng lớn!
Cho nên từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, trận chiến này đều do Thánh Nhân Nho Gia chiếm thượng phong tuyệt đối.
Đại lão quả cầu béo chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, ngay cả cơ hội phản kích đều rất ít.
Cự lão màu đen thấy cảnh này đã không nhịn được âm thầm xoa nắn “Bá Chiếm bí pháp vô cùng trân quý” kia, hận không thể lập tức dùng “Bá Chiếm bí pháp Thiên Đạo” này trên người Thánh Nhân Nho Gia.
Nhưng cuối cùng, nó vẫn nhịn được.
Tên đẹp mã lần trước mang đến cho nó quá nhiều vết xe đổ.
Cho nên, không thể nóng vội.
Nhưng cũng không thể quá lề mề.
Lần này nó phải hòa hoãn tâm tính của mình.
Tức nó sẽ không cố ý chờ đến khâu chứng đạo cuối cùng của Thánh Nhân Nho Gia.
Cũng sẽ không cấp bách ném “Bá Chiếm bí pháp” vô cùng quý giá lên người Thánh Nhân Nho Gia.
Nó sẽ kiên nhẫn chờ một thời cơ thích hợp!
Vả lại, bởi vì thất bại hai lần trước, lần này nó tiến hành một chút cải tiến đối với “Bá Chiếm bí pháp” này, lần này càng có lựa chọn hơn.
Cứ như vậy, thời gian dần lướt qua.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua.
Cuối cùng, đã mười ngày trôi qua…
Cự lão màu đen bắt đầu có chút lo lắng.
“Sao lại lâu như vậy?” Giọng cự lão cũng có chút bất an.
Mỗi lần nó tỉnh lại từ trong bóng tối, đều là tiết điểm “tân Thiên Đạo sắp chứng đạo” hoặc là “tân Thiên Đạo sắp tiến vào trận chiến cuối cùng”, nó mới bị đánh thức.
Bình thường mà nói, sau khi nó tỉnh lại thì có thể nhìn thấy phân đoạn tân Thiên Đạo kế thừa Thiên Đạo, hoặc là nhìn tân Thiên Đạo nhanh chóng xử lý kẻ địch cuối cùng trong trận đấu chung kết, đạp trên thân thể kẻ địch leo lên vương tọa bất hủ… Sau đó, nó có thể nắm lấy cơ hội!
Kết quả, trận đại chiến cuối cùng giữa Thánh Nhân Nho Gia và quả cầu béo lại không nhanh như thế mà đã giằng co ròng rã mười ngày!
“Đã mười ngày rồi, hơn nữa xem ra… sẽ không cách nào kết thúc trong thời gian ngắn.”
“Vật thể hình cầu này rất giỏi chịu đựng, năng lực phòng ngự và tái sinh còn khoa trương đến cực điểm, từ trước đến nay ta còn chưa từng nhìn thấy tên nào chịu đòn giỏi như vậy. Nếu như năm đó ta gặp phải nó, nói không chừng sẽ tức đến từ bỏ vị trí Thiên Đạo?”
“Tiếp tục như vậy cũng không tốt. Mỗi lần sau khi bị đánh thức, ý thức của ta chỉ có thể lưu lại ở hiện thế trong thời gian hạn chế.” Cự lão màu đen nhíu mày nói.
[Mỗi lần bị đánh thức? Thời gian hạn chế?] Tống Thư Hàng đang nhòm lén nghe đến đó thì chợt động trong lòng.
Nói cách khác, chỉ khi gần đến lúc “Thiên Đạo sắp chứng đạo”, cự lão màu đen này mới có thể bị đánh thức?
Vậy “mặt trời màu đen” thường gây sự trong Chư Thiên Vạn Giới và “cự lão màu đen” này không phải là một à?
[Suy xét theo giả thuyết này, rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ rồi!]
Chẳng hạn như, rõ ràng tận mắt chứng kiến “Thiên Đạo Bạch” chứng đạo hai lần, liên tiếp bị hố hai lần luân hồi, đáng lẽ cự lão màu đen nên khắc sâu ấn tượng với Thiên Đạo Bạch mới đúng.
Nhưng về sau, lúc mặt trời màu đen tiếp xúc với Bạch hiện thế, Bạch tiền bối two và một đám A Bạch lại căn bản không có phản ứng, tựa như tiếp xúc với người xa lạ vậy.
Nếu như hai vị này là hai “cá thể” khác biệt, vậy mặt trời màu đen sau khi bị Thiên Đạo đoạt xá, cải tạo và vị cự lão màu đen chân chính ẩn nấp phía sau màn này không có chung ký ức là có thể hiểu được!
Mặt trời màu đen là chúa tể Cửu U sau khi bị cải tạo… mà vị bị đánh thức sau mỗi lần Thiên Đạo luân hồi mới là “Thiên Đạo màu đen” chân chính.
Mà trước đó, mặt trời màu đen đối diện nguy cơ sinh tử đã điên cuồng phóng “tín hiệu cầu cứu” ra ngoài, nói không chừng chính là gửi cho Thiên Đạo màu đen ẩn nấp phía sau màn.
Sau khi thông qua giả thuyết này, rất nhiều manh mối đều có thể xâu chuỗi lại.
[Quả nhiên, thao tác của các đời Thiên Đạo cái này hay ho hơn cái nọ. Trên bề nổi ở hiện thế lưu một nick clone, chân thân thì âm thầm lặn dưới đáy…]
[Nếu như không biết một điểm này, chúng ta chỉ giải quyết mỗi mặt trời màu đen ở thế giới bên ngoài mà không cách nào giải quyết tai nạn “hủy diệt Chư Thiên Vạn Giới” từ căn nguyên.]
[Thậm chí nếu dưới tình huống không có phòng bị, cho rằng giải quyết được mặt trời màu đen là xong chuyện… Nói không chừng còn bị bản tôn “cự lão màu đen” ẩn nấp trong chỗ tối ngầm đâm một đao, nghịch chuyển lật bàn.]
Cũng may, hiện tại hắn đã nhận ra điểm này.
Trở về tìm chư vị Bạch tiền bối, Đạo Tử tiền bối, cha Cẩu Đản, tiền bối ba mắt và các đại lão vật trang sức thương lượng một chút, triệt để phá hỏng khả năng lật bàn của “cự lão màu đen” bản tôn.
Tốt nhất ngay cả bàn cũng đem cho nó lật, rồi đập nát luôn cái “bàn” mà nó muốn lật!
Sau khi thầm hạ quyết định, Tống Thư Hàng lại chuyển ánh mắt đến trận chiến có một không hai giữa Thánh Nhân Nho Gia và đại lão quả cầu béo.
Thông qua việc quan sát trận chiến này, Tống Thư Hàng lại đốn ngộ không ít thứ.
Đặc biệt là cách vận dụng Nho văn của Thánh Nhân Nho Gia giúp Tống Thư Hàng thu được linh cảm cực lớn. Tương lai, chờ sau khi hắn tạo ra càng nhiều Bá văn, hắn cũng có thể duỗi tay trong hư không vẽ một nét chính là một Bá văn như Thánh Nhân Nho Gia.
Phong cách chiến đấu lập tức tăng lên!
Tuyệt đến nhường nào!
Sau đó, cứ như vậy…
Ba mươi ngày trôi qua, sáu mươi ngày trôi qua…
Rốt cuộc cự lão màu đen không chờ được nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận