Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1365: Xin chào, đạo hiệu hiển thánh của ngài đã được người khác sử dụng

Chương 1365: Xin chào, đạo hiệu hiển thánh của ngài đã được người khác sử dụng
Suy luận của Điền Thiên Phó Đảo Chủ rất hợp tình hợp lý!
“Người bị biến mất” này là hậu bối của A Thất, vậy thì tuổi tác của cô chắc chắn không lớn. Vì thế, A Thất mới thương yêu cô như em gái của mình.
Thế rồi cô rất có thiên phú tu luyện, được A Thất gọi là ‘thiên tài tuyệt đỉnh’, tuổi còn trẻ mà đã đến được cảnh giới tứ phẩm, vậy tất cả các đạo hữu tứ phẩm, Linh Hoàng ngũ phẩm trong nhóm tự nhiên sẽ cảm thấy có áp lực. Vì để duy trì thể diện của một ‘tiền bối’, đương nhiên phải cố gắng tu luyện. Ngày luyện, đêm luyện, ngày nghỉ cũng không ngừng luyện cấp.
Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất. Rất có thể cô và Tam Lãng tiền bối đã nảy sinh tình cảm với nhau, hoặc là Tam Lãng tiền bối yêu thầm cô. Giả thiết này phù hợp với suy đoán của tất cả các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1.
Kết quả suy luận của Điền Thiên Phó Đảo Chủ chân thực đến mức làm cho người ta nghẹt thở.
“Đợi đã, chuyện này rất định có hiểu lầm gì đó. Ta không phải là người cuồng em gái. Ta thích các chị đại cơ.”
Cuồng Đao Tam Lãng vội vàng giải thích.
Hắn cảm thấy Tô thị A Thất đứng ngoài cửa sắp bùng nổ rồi… Tam Lãng thấy những gì mình nói lúc trước rất chính xác, một tên cuồng em gái mà lên cơn thì rất đáng sợ.
“Thế cũng có gì sai đâu, Tam Lãng tiền bối. Ai quy định hậu bối của A Thất tiền bối không thể là một ‘chị đại’ chứ? Chúng ta là tu sĩ chứ có phải người bình thường đâu. Cho dù có là hậu bối của A Thất tiền bối, nhưng cô ấy đã đạt cảnh giới tứ phẩm, nếu nhìn từ vẻ ngoài thì rất có thể cô ấy đã là một ‘chị đại’ trưởng thành rồi ấy chứ.”
Điền Thiên Phó Đảo Chủ bổ sung.
“Điền Thiên Tiên Tử, xin cô hạ khẩu lưu tình.”
Tam Lãng dùng voice chat mà kêu lên thảm thiết.
Trong đoạn chat còn kèm theo cả tiếng cửa bị phá, tiếng lưỡi đao kéo lê trên mặt đất nữa. Hiệu quả âm thanh chẳng thua gì phim kinh dị
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 yên lặng gật đầu. Vở kịch Tô thị A Thất đại chiến Cuồng Đao Tam Lãng đã mở màn rồi.
Diệt Phượng Công Tử đẩy kính, mắt kính chiết xạ ra ánh sáng trí tuệ:
“Chư vị, ta muốn bổ sung thêm một điểm nữa. Thực ra ta cảm thấy người khiến ta nghẹn tim chắc là đàn ông.”
Điền Thiên Phó Đảo Chủ:
“Như thế thì cũng không xung đột gì… vì ký ức của A Thất tiền bối mơ hồ, có lẽ hậu bối của hắn là một người đàn ông cũng nên?”
“Vậy giả thiết người yêu của Tam Lãng không được thành lập rồi.”
Bắc Hà Tán Nhân nói, dù gì thì Tam Lãng cũng thích kiểu chị đại cơ mà.
Đại La Giáo Vũ Nguyệt Tiên Tử:
“Sao lại không thành lập chứ? Nói không chừng Tam Lãng thích một người đàn ông kiểu chị đại thì sao?”
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Vũ Nguyệt Chân Quân, đừng đầu độc các đạo hữu.”
Hoàng Sơn tiền bối không sửa lại nick của mình trong nhóm chat. Hắn dùng nick Hoàng Sơn Chân Quân lâu nên đã quen rồi. Dù sao mọi người đều biết hắn đã tấn thăng lên Tôn Giả, không cần thiết phải sửa tới sửa lui làm gì.
“Bạch tiền bối còn chưa bế quan xong à?”
Ta Là Con Bạch Hạc Nhỏ Nơi Chân Trời nói, vừa dứt lời, nó lại bổ sung:
“Còn nữa, ta nhớ nhiều hơn các ngươi một chút. Ta còn nhớ ‘nghìn năm đệ nhất thánh’ Bá Tống hình như cũng là đạo hữu trong nhóm, hơn nữa còn là hậu bối của chúng ta nữa.”
“Bá Tống Thánh Quân á? Không thể nào, nếu hắn mà là hậu bối của chúng ta thì đám chúng ta nào còn mặt mũi gì nữa?”
Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân nói.
**JS:
“Mọi người nói xem, có khi nào vị ‘hậu bối’ bị mọi người quên lãng lại liên quan đến ta không?”
“Chẳng lẽ là môn nhân của ‘Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu’ đạo hữu ư?”
Hoàng Sơn Chân Quân thầm gật đầu, khả năng này rất cao.
**JS:
“Rất có thể là do tu luyện công pháp của hệ ta đến đại thành nên cảm giác tồn tại của hắn đã biến mất hoàn toàn.”
Các vị đạo hữu trong nhóm đều cảm thấy rất có khả năng này.
Gần đây công lực của ** JS ngày càng thâm hậu, cảm giác tồn tại cũng ngày càng thấp. Trước đây mọi người còn có thể nhớ một chút về đạo hiệu của hắn, còn bây giờ thì một chữ cũng không nhớ nổi.
Ngoài trừ các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1… nhiều giảng viên, học sinh của đại học Giang Nam cũng có cảm giác tương tự. Họ cứ cảm thấy lớp của mình thiếu mất một học sinh nhưng nghĩ nát óc cũng không nhớ ra là vắng ai.


Trong lúc tất cả các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 còn đang nghị luận sôi nổi, đột nhiên trong lòng họ dâng lên một cảm giác.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Cảm giác động lòng này… là có Huyền Thánh hiển thánh!
“Chắc là Linh Điệp Tôn Giả, thực lực của hắn cũng tương đương với Thất Tu tiền bối, hơn nữa thời điểm bế quan đột phá cảnh giới Huyền Thánh của họ cũng gần nhau. Tính thời gian thì cũng nên hiển thánh rồi.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Nếu tính cả Thất Tu Thánh Quân thì nhóm chũng ta có hai vị Huyền Thánh bát phẩm rồi. Đúng là đáng chúc mừng.”
“Hoàng Sơn tiền bối, sao ngươi có thể quên Thất Sinh Phù Thánh Quân chứ.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Thất Sính Phù Phủ Chủ:
“Đừng có kéo ta vào, mọi người còn lạ gì chuyện của ta nữa. Ta còn nhớ mình và Bá Tống Huyền Thánh cùng độ thiên kiếp. Nhưng quá trình cụ thể thế nào thì quên mất tiêu rồi...”
“Xuất hiện rồi! Ơ? Hoàn cảnh này hình như không đúng lắm.”
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy không phải là thế giới thiên kiếp vàng chói mà là một vùng tà khí, là thế giới ma kiếp ngập tràn khí tức dơ bẩn màu tím đen.
“Ta thấy nơi này hình như là Cửu U thì phải? Có ai hiểu về thế giới Cửu U không?”
Hiến Công Cư Sĩ lên tiếng.
Hiến Công Cư Sĩ vốn đang bế quan dưỡng thương, nhưng đợt ‘nhân tiền hiển thánh’ này làm hắn bật ra.
“Đây đúng là thế giới ma kiếp không lẫn đi đâu được, ta nhớ chúng ta đã từng vào đó để nghiên cứu tên lửa đạn đạo thiên kiếp và bom nguyên tử thiên kiếp. Hình như chuyện này có liên quan đến thành viên bị biến mất kia.”
Hoàng Sơn Chân Quân khẳng định.
“Vậy đây chính là ma tiền hiển thân của Cửu U à? Tại sao nó lại chiếu đến hiện thế chứ? Chẳng lẽ Cửu U đã hoàn toàn xâm chiếm hiện thế rồi ư? Hay là Cửu U và hiện thế đã nhập vào làm một chứ?”
Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi.
“Điều làm ta tò mò hơn chính là… rốt cuộc là ai đang hiển thánh?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Cảnh tượng ma tiền hiển thân dần dần hiện rõ ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt mọi người là một vị tiên tử nửa người nửa rắn. Lúc này vị tiên tử đó giơ cao hai tay, trong tay đang tế một vật.
Hình như là ‘con dấu’. Có điều hình ảnh chưa được phóng to nên không rõ con dấu đó là gì. Khi nhìn thấy con dấu đó thì trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Hình ảnh ma tiền hiển thân dần dần kéo lại gần.
Sau đó, có một đám thánh viên viễn cổ xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong tay chúng cầm kinh điển Nho gia dày cộm, người mặc nho bào, ngập tràn khí chất thư sinh.
Thú tu của thú giới:
“Ôi móa ơi, đây không phải là thánh viên viễn cổ do Thánh Viên Long Lực Thần Công của chúng ta ngưng tụ thành ư? Nhưng Nho bào với kinh thư Nho gia trên người mấy thánh viên này là sao đây?”
Các thánh viên đầu nhập Nho gia tập thể à?
Các tu sĩ Nho gia đều đần mặt ra… Những người đứng đầu Nho gia cũng nhận ra kinh văn kia, đó là hư ảnh chỉ xuất hiện sau khi Nho gia tôi thể pháp ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ đến đại thành.
“Lên sàn hoành tráng thế!”
Cuồng Đao Tam Lãng lên tiếng… nhờ phúc hiển thánh của vị đại lão này mà trận luận bàn giữa hắn với Tô thị A Thất đã tạm dừng.
Góc quay cứ chuyển chuyển chuyển, cuối cùng cũng tới chính chủ.
Một thanh niên mặc T-shirt và quần cộc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là tất cả quần áo còn sót lại của Tống Thư Hàng, những bộ khác đều bị xử lý hết lúc ở trong thiên kiếp rồi.
Cách ăn mặc tùy ý thế này làm mọi người nhất thời không thích ứng kịp. Trận thế ban đầu hoành tráng như thế, thế mà chính chủ lại ăn mặc tùy tiện thế này là sao đây, cố ý à?
“Ơ? Ta hoa mắt rồi ư? Đây là Bá Tống Huyền Thánh mà đúng không??”
Rốt cuộc mọi người cũng nhận ra vị đại lão đang ma tiền hiển thân này.
Vì hiệu ứng ‘thiện hạ không ai không biết’ sau khi tấn thăng lên làm Huyền Thánh của Tống Thư Hàng vẫn còn thời hạn một năm nữa nên mọi người vừa nhìn là sẽ nhận ra thân phận của hắn ngay.
“Bá Tống Huyền Thánh chạy đến Cửu U độ ma kiếp ư? Hơn nữa còn độ kiếp thành công? Tấn thăng lên Thánh Ma bát phẩm ở Cửu U luôn hả?”
Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đều thộn mặt ra.
Không chỉ có các thành viên trong nhóm, các tu luyện giả của chư thiên vạn giới cũng có chung một vẻ mặt như thế.
Tuy rằng vì phòng tối của thiên đạo nên ấn tượng của mọi người đối với Bá Tống Huyền Thánh nhạt nhòa đến cực hạn. Nhưng nhân tiền hiển thánh và nội dung Huyền Thánh giảng pháp vẫn còn in sâu trong đầu họ. Nghìn năm đệ nhất thánh, nhân vật được định trước là đi vào lịch sử của tu chân giới giờ đã chạy đến Cửu U rồi ư?
Chẳng lẽ Bá Tống Huyền Thánh đã đọa lạc? Bị ma hóa rồi ư?
“Tống Thư Hàng, ta nhớ ra rồi… tên tục gia của Bá Tống Huyền Thánh là Tống Thư Hàng. Kỳ lạ thật, tại sao ta lại biết chuyện này nhỉ, trước đây ta có quen với hắn à?”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Vào khoảnh khắc khi Tống Thư Hàng ma tiền hiển thân, một chút kí ức về hắn trong não hải của Diệt Phượng Công Tử được kích hoạt.
“Ta cũng nhớ ra rồi, Bá Đao Tống Nhất Tống Thư Hàng. Lúc trước Bạch Hạc Chân Quân nói không sai, hắn là một trong các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1.”
“Hắn là thành viên bị biến mất trong kí ức của chúng ta à? Vậy hắn là hậu bối của A Thất ư? Là người Tam Lãng yêu sâu đậm? Đau tim quá man, là hậu bối của chúng ta mà hắn đã đạt cảnh giới bát phẩm rồi á? Chẳng trách chúng ta bị bức bách đến mức không chịu nổi, ngày đêm khổ luyện. Nếu không luyện thì chỉ còn đường hết thể diện mà rút khỏi nhóm thôi.”
“Điều ta muốn biết hơn là nếu như Thư Hàng đã là Bá Tống Huyền Thánh rồi, thì sao hắn lại chạy tới thế giới Cửu U độ ma kiếp hiển thánh nữa?”
“Không không không, các ngươi đặt trọng tâm nhầm chỗ rồi. Theo ta thấy, quan trọng hơn là, Bá Tống Huyền Thánh làm thế nào lấy được trái tim của Tam Lãng?”
[Hệ thống nhắc nhở: Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân bị chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cấm phát ngôn 5 phút.]
“Có là quản trị viên ta cũng cấm phát ngôn cho mà xem.’
Hoàng Sơn Chân Quân nói.


So với các thành viên trong chư thiên vạn giới ở hiện thế, các tà ma của thế giới Cửu U còn ngơ ngác hơn.
Bá Tống Huyền Thánh, nghìn năm đệ nhất thánh của nhân loại, sao lại chạy đến Cửu U để ma tiền hiển thánh thế này?
Đến phá bĩnh hả?
Hay Bá Tống Huyền Thánh là cường giả tiên ma song tu? Vừa tu tiên vừa tu luyện ma đạo Cửu U?
Đây là cách mà nhân con mợ nó vật chính trong các tiểu thuyết cách đây mấy trăm năm sử dụng, bây giờ không phổ biến loại nam chính như thế này nữa rồi, cái tên khốn kia.


Thế giới ma kiếp.
Tống Thư Hàng thầm nhủ:
“Bạch tiền bối, ngươi đã cố hết sức phô bày trận thế rồi. Vậy thì có thể giao cho ta quyền lựa chọn ‘ma ấn’ không?”
Lúc nhân tiền hiển thánh, ngưng tụ thánh ấn, vì thực lực của hắn không đủ nên chữ trên thánh ấn đều hình thành một cách ngẫu nhiên, dẫn đến việc hắn có thêm một biệt danh là ‘Bá Bá Tống’.
Bây giờ đến ma tiền hiển thân, hắn nhất định phải tự tay khắc đạo hiệu lên ma ấn.
“Không thành vấn đề, ngươi định khắc đạo hiệu gì?”
Bạch tiền bối two hỏi.
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Thư Sơn Cư Sĩ rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Không thành vấn đề, ta làm thay ngươi.”
Bạch tiền bối two nói.
Một lúc sau.
[Xin chào, đạo hiệu hiển thánh của ngài đã bị người khác sử dụng. Xin đổi một đạo hiệu khác.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận