Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2696: Tại sao ngươi lại ở đây!

Chương 2696: Tại sao ngươi lại ở đây!
Không lâu sau, long mộ của bạch long tỷ tỷ bị dời khỏi đảo thần bí, chuyển đến một dị không gian có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Điều này chẳng khác nào trói bạch long tỷ tỷ lên lửa nướng, đợi tên kia xuất hiện, anh hùng cứu rồng. Từ đó kéo dài thời gian, để Thiên Đế có thể vui vẻ truyền ngôi cho Kim Quái.
Trong long mộ, bạch long tỷ tỷ vẫn đang thất thần. Cô đang suy nghĩ, nếu như lát nữa hắn xuất hiện, bản thân mình hy vọng hắn đến cứu mình hay hy vọng hắn không rơi vào âm mưu của Thiên Đế, cứ mặc kệ cô, chuyên tâm đi gây rối cho Thiên Đế nhỉ?
Bây giờ bạch long tỷ tỷ đang thấy rất mâu thuẫn, bởi thân là một con rồng đã trưởng thành, cả hai đáp án này cô đều muốn cả.
Ở phía bên kia.
Sau khi phóng long mộ đến dị không gian, Thiên Đế tranh thủ thời gian trở lại bên cạnh Kim Quái áo trắng, tổ chức ‘nghi thức truyền ngôi’ cho hắn.
Bóng của đảo thần bí và Linh Điệp Đảo bên dưới chồng lên nhau, các ngôi sao trên bầu trời xếp thành hình theo đúng góc độ mà Thiên Đế đã tính toán.
Sức mạnh của trời đất mặc cho Thiên Đế dẫn dắt.
Điều đáng nói là, vị trí của Linh Điệp Đảo vô cùng đặc biệt. nhìn có vẻ như là một tiên đảo ngoài biển bình thường nhưng theo như tính toán của Thiên Đế, nó chiếm cứ tọa độ khu vực may mắn của hiện thế trái đất.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Thiên Đế đứng trước mặt Kim Quái áo trắng, hỏi với giọng nghiêm túc.
Cách đó không xa, cách một kết giới, ni cô Cửu Đăng đang quan sát ‘đại điển đăng cơ’ của đại tiền bối.
“Nếu như ta nói ta chưa chuẩn bị tâm lý xong, ngươi sẽ đồng ý kéo dài việc truyền ngôi chứ?”
Kim Quái áo trắng nói.
“Không thể nào, thiên thời địa lợi, bỏ lỡ lần này phải đợi mấy trăm năm nữa. Bây giờ ta không thể đợi nổi mấy trăm năm nữa đâu ~”
Thiên Đế đáp.
“Ừm, thế nên ta có chuẩn bị xong chưa chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Kim Quái áo trắng tranh luận.
“Có khác chứ.”
Thiên Đế vươn tay đặt lên đầu hắn:
“Nếu như đã chuẩn bị tốt rồi, ngươi có thể cắn răng chịu đựng đau khổ. Nếu như chưa chuẩn bị tốt, vậy thì đau đớn sẽ đến rất đột ngột, ta sợ ngươi sẽ không chịu nổi mà bật khóc.”
Kim Quái áo trắng: “…”
“Vậy thì… bắt đầu thôi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thiên Đế.”
Thiên Đế thong thả nói.
Quá trình truyền thừa ‘đế vị’ có sức nặng nhất chư thiên vạn giới lại nghèo nàn đến mức khiến người ta đau lòng.
Không có chiếu thư truyền ngôi, không có đại điển đăng cơ long trọng, cũng không có quần thần tham dự.
Cả quá trình chỉ là Thiên Đế vỗ đầu Kim Quái áo trắng, nói với hắn từ hôm nay trở đi, hắn chính là Thiên Đế.
“Thế thôi à?
Kim Quái áo trắng hỏi.
[Thế thôi à?]
Cửu Đăng cô nương đứng xem cũng thộn mặt ra.
“Hình thức không quan trọng, quan trọng là kết quả.”
Thiên Đế mỉm cười, cô ngẩng đầu ‘nhìn’ lên bầu trời.
Trên trần cung điện xuất hiện hình chiếu của bầu trời, cả bầu trời đầy sao chiếu ảnh xuống, mang theo sức mạnh thuộc về ‘trời’. Ở bên dưới, đảo thần bí và Linh Điệp Đảo cộng hưởng, mở ra đại thế của ‘đất’.
Thiên Đế vươn tay móc từ tay áo ra một thanh đế kiếm thô được chế tạo gấp. Tuy rằng chế tạo gấp nhưng được làm từ tay Thiên Đế nên chất lượng của thanh kiếm này cũng đạt đến cấp độ thần binh Trường Sinh Giả tiêu chuẩn.
Sau khi rút đế kiếm ra, Thiên Đế cắm kiếm vào giữa mình và Kim Quái áo trắng.
“Từ nay Thiên Đế quân quyền đại đạo sẽ thuộc về ngươi.”
Thiên Đế vươn tay chạm nhẹ lên chuôi kiếm, một hư ảnh cung điện vô cùng sa hoa xuất hiện sau lưng cô.
Đó là Thiên Đình lúc hoàn chỉnh, vô số cung điện nối tiếp, liên miên không dứt, ghép lại với nhau, hóa thành Thiên Đình viễn cổ trấn áp chư thiên vạn giới năm đó.
Thiên Đình viễn cổ hư ảo này hóa thành vô số tia sáng, thuận theo ngón tay của Thiên Đế, ngưng tụ lên trên đế kiếm, rồi lại lấy đế kiếm làm điểm trung chuyển, khúc xạ đến trên người Kim Quái áo trắng.
Những tia sáng này chính là Thiên Đình đại đạo của Thiên Đế, là đại đạo cao nhất trong số Trường Sinh Giả chi đạo!
Mà toàn bộ các tia sáng này đều được nhục thân Kim Quái áo trắng hấp thu.
Sau đó, khí thế của Kim Quái áo trắng bắt đầu tăng vọt, lên đến điểm cuối của kiếp tiên cửu phẩm, tiếp tục bước thêm nửa bước, xông vào hàng ngũ Trường Sinh Giả.
Nếu như để các Trường Sinh Giả khác trong chư thiên vạn giới nhìn thấy cảnh này e là sẽ sợ đến mức không khép chân lại được. Trường Sinh Giả chi đạo mà cũng chuyển dịch được nữa ư? Trong chư thiên vạn giới chưa từng có việc thế này.
Trường Sinh Giả chi đạo đâu phải công lực, không phải là thứ muốn truyền là truyền.
Cho dù là anh em sinh đôi cùng trứng cùng mẹ, em trai cũng không thể kế thừa ‘trường sinh chi đạo’ của anh mình.
Ngay cả người được truyền ngôi là Kim Quái áo trắng cũng ngẩn ngơ hồi lâu.
Hắn vốn tưởng rằng truyền ngôi chỉ là một nghi thức, trong suy nghĩ của hắn, Thiên Đế sẽ dùng một thủ đoạn nào đó, chuyển giao quyền lực của Thiên Đình viễn cổ lại cho hắn, sau đó thông qua nghi thức, Thiên Đế từ bỏ ‘Thiên Đình chi đạo’ rồi để hắn tiếp nhận tất cả mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ, đồng thời chiếu theo phương pháp của Thiên Đế mà bước lên ‘trường sinh chi đạo’.
Không ngờ Thiên Đế lại truyền thẳng Thiên Đình viễn cổ chi đạo vào trong người hắn như truyền công, để hắn nhảy qua cảnh giới Kiếp Tiên, bước vào hàng ngũ Trường Sinh Giả.
Chuyện hoàn toàn không dám tưởng tượng thế này lại thực sự xảy ra trên người hắn.
“Thiên Đình chi đạo vốn có sẵn tính năng truyền công ư?”
Kim Quái áo trắng không nhịn được hỏi.
Liệu Thiên Đình chi đạo có được trang bị sẵn hiệu quả đặc biệt này giống như đế vị không?
“Ngươi nói đúng rồi đó, chính là thế đấy.”
Thiên Đế mỉm cười dịu dàng nói.
Trong khi nói chuyện, Thiên Đình chi đạo sau lưng cô tăng cường lưu lượng, điên cuồng rót vào trong người Kim Quái áo trắng.
Đau đớn kịch liệt nuốt chửng lấy Kim Quái áo trắng, khiến ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.
[Cô ấy đang nói dối.]
Tuy rằng đại não đã mơ hồ nhưng Kim Quái áo trắng lại phán đoán được rằng Thiên Đế đang nói dối, Thiên Đình chi đạo vốn không có tính năng truyền công.
Thiên Đình chi đạo biến thành các tia sáng, không ngừng chảy vào người Kim Quái áo trắng.
Trong cả quá trình này, cơ thể của Kim Quái áo trắng chưa một lần bài xích Thiên Đình chi đạo.
Mức độ tương thích của cơ thể hắn và Thiên Đình chi đạo đạt đến giá trị max, không hề tồn tại khái niệm bài xích… giống như hắn và Thiên Đình chi đạo vốn dĩ phải là một thể vậy.
“Ta…”
Kim Quái áo trắng há miệng ra nhưng không đợi hắn hỏi, đau đớn đã ập tới như thủy triều, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, lớp này mạnh hơn lớp khác.
Ý thức của Kim Quái áo bào trắng cũng bị cơn sóng đau đớn đẩy lên cao, lên cao nữa… Ý thức thăng hoa trong đau đớn, thần thức bắt đầu thăng lên đến cường độ Trường Sinh Giả.
[Đau…]
Trong đầu hắn tràn ngập khái niệm đau đớn, đau đến mức không thể suy nghĩ, chỉ còn duy nhất sự đau đớn.
Lúc này, hắn thật sự hy vọng mình có thể san bớt đau đớn của mình cho người khác.
[Đau đau đau… Đau đớn quái quỷ gì thế này?]
Một giọng nói trẻ tuổi đột nhiên vang lên trong não hải của Kim Quái áo trắng.
Giọng nói này không thuộc về ‘hiện tại’, dường như nó được truyền tới từ tương lai!
Bởi vì Thiên Đình đại đạo có liên quan đến pháp tắc thời gian.
Cho nên trong cơn đau đớn, Kim Quái áo trắng có thể bắt được một giọng nói đến từ tương lai.
Ai vậy?
Ai đang nói trong đầu ta?
[Ớ, sao ngươi lại ở đây!]
Cùng lúc đó, Thiên Đế vốn đang truyền công cũng ngạc nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận