Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1081: Tam Lãng: Đàn Ông Đích Thực Sẽ Không Quay Đầu Lại Nhìn Vụ Nổ

Chương 1081: Tam Lãng: Đàn Ông Đích Thực Sẽ Không Quay Đầu Lại Nhìn Vụ Nổ
Vì vậy, chúng đạo hữu tụ lại một chỗ, Bạch tiền bối two lại thêm [trạng thái bất tử liều mạng khóa máu bản rút gọn] cho mọi người giống như lúc trước.
“Mọi người chuẩn bị xong xuôi chưa?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Lần này, trước tiên hắn đã chuyển bé Thi đang hôn mê vào thế giới hạch tâm, còn có Thông Nương cũng được chuyển vào cùng.
“Thư Hàng tiểu hữu, trước khi nổ thì la lên một tiếng, để ta chuẩn bị tâm lý.”
Tạo Hóa Pháp Vương mở miệng, hắn sở hữu thể chất tiếp cận lục phẩm, nhưng cảnh giới vẫn là ngũ phẩm, trong đợt thiên kiếp đạn đạo nổ tung ban nãy, hắn cũng thuộc về lớp người sống dở chết dở kia, đau đễn nỗi suýt chút nữa hắn đã cất tiếng hát.
“Lại phải chết rồi.”
Diệt Phượng Công Tử thở dài. Tuy rằng biết rõ tiếp sau đây sẽ phải đối mặt với cơn đau dữ dội tựa như sắp chết kia, nhưng hết lần này đến lần khác Diệt Phượng Công Tử lại không nỡ bỏ qua cơ hội lần này.
“Đáng tiếc Hạch Đạn Tôn Giả không ở đây. Bằng không thật sự muốn xem cảnh tượng lúc hắn đối mặt với thiên kiếp bom nguyên tử, nhất định rất phiêu.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói.
“Hạch Đạn Tôn Giả? Phì, Tam Lãng ngươi đang nói Hiến Công đạo hữu ư? Ngươi có tin sau khi độ kiếp xong hắn sẽ tới chém chết ngươi không.”
Lệ Chi Tiên Tử cười nói.
“Các vị tiền bối chuẩn bị xong chưa?”
Tống Thư Hàng nói:
“Nếu chuẩn bị xong rồi, ta lấy thiên kiếp bom nguyên tử ra nhé.”
“Bắt đầu đi.”
Linh Điệp Tôn Giả cùng Thất Tu Tôn Giả lên tiếng.
Tống Thư Hàng gật đầu rồi tế ra thiên kiếp bom nguyên tử… Thứ hắn lấy ra là một quả bom nguyên tử có thể tích khá lớn, thoạt nhìn cũng tương đối cũ kỹ. Đây là thiên kiếp bom nguyên tử có uy lực nhỏ nhất trong số những quả được tồn trữ trong thế giới hạch tâm hiện tại.
“Vậy ta chuẩn bị cởi bỏ phong ấn đây.”
Tống Thư Hàng nói.
Lúc này, ánh mắt Tam Lãng đột nhiên sáng lên, nói:
“Thư Hàng tiểu hữu chờ một chút, lát nữa khi bom nổ có thể chụp ảnh không?”
“Hẳn là không thành vấn đề, ta phát hiện vật phẩm trên người chúng ta không hư hao chút nào, vì vậy chỉ cần nắm chắc thời gian thì hẳn là chụp ảnh cũng không thành vấn đề.”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
“Vậy Lệ Chi Tiên Tử, lát nữa cô có thể chụp cho ta một bức đặc tả được không?”
Cuồng Đao Tam Lãng móc di động của mình ra đưa cho Lệ Chi Tiên Tử.
“Ngươi muốn đặc tả thế nào?”
Lệ Chi Tiên Tử hỏi, chụp ảnh là chuyện cô am hiểu và yêu thích, nhấc tay một cái mà thôi, đương nhiên cô sẽ không từ chối.
“Lát nữa ấy, trong nháy mắt khi thiên kiếp bom nguyên tử nổ tung, đám mây hình nấm tản ra, ta sẽ bày ra tư thế ngầu lòi nhất, đưa lưng về phía thiên kiếp đạn hạt nhân, cất bước đi về phía xa. Lệ Chi Tiên Tử nếu như cô có thể chụp được khoảnh khắc đó, Lãng mỗ tuyệt đối cảm kích vô cùng.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Lúc Cuồng Đao Tam Lãng nói chuyện, Tống Thư Hàng cùng tất cả đạo hữu ở đây lập tức ảo tưởng ra hình ảnh kia.
“Là series ảnh đàn ông đích thực sẽ không quay đầu lại nhìn vụ nổ ư? Hay đó, quả thực rất thú vị. Tam Lãng dân chơi thật đấy.”
Bắc Hà Tán Nhân cười nói.
“Ta lại cảm thấy Tam Lãng tiền bối vừa bước ra một bước là sẽ biến thành dáng vẻ bị nổ bay ngay.”
Vũ Nhu Tử chớp mắt nói.
“Yên tâm đi, ta biết dùng công nghệ pre-shoot mà, cứ tin vào kỹ thuật chụp ảnh của ta.”
Lệ Chi Tiên Tử cam đoan.
Tam Lãng đạo hữu nhắc tới chuyện kia khiến rất nhiều đạo hữu bắt đầu động lòng.
“Thư Hàng, lát nữa chúng ta cũng chụp chung một bức đi.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
“Tống tiền bối, thêm ta nữa!”
Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.
“Sư phụ, đừng quên ta.”
Tước yêu Tiểu Thải nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Một lát nữa sẽ phải hưởng thụ cảm giác bị nổ chết trong thiên kiếp bom nguyên tử, chụp ảnh thật sự quan trọng như vậy sao?
Có lẽ thật sự vẫn rất quan trọng.
Sau khi được Cuồng Đao Tam Lãng nhắc nhở, phần lớn các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều rất động lòng, tụm năm tụm ba hẹn nhau, hoặc là tự chụp, hoặc là nhờ người chụp dùm, hoặc là chụp cho nhau.


“Chuẩn bị xong rồi, một, hai, ba, nổ!”
Tống Thư Hàng nhanh chóng cởi bỏ phong ấn trên thiên kiếp bom nguyên tử.
Booooom ~~
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Uy lực vụ nổ khủng bố bao phủ tất cả thành viên nhóm Cửu Châu số 1 trong nháy mắt.
Tuy rằng các đạo hữu vốn chuẩn bị tư thế chụp ảnh đã gắng sức ấn xuống phím chụp ảnh trên di động của mình trước giờ, nhưng tốc độ phản ứng của điện thoại vẫn chậm nửa nhịp.
Ảnh chụp được hầu hết đều không như ý.
Phần lớn ảnh các đạo hữu chụp được đều là ánh sáng từ vụ nổ, trong màn hình, ngoại trừ ánh sáng chói lòa thì không có gì cả.
Một số ít đạo hữu có thể chụp được người mình muốn chụp… nhưng chụp không được tư thế mong muốn. Tư thế vốn chuẩn bị tốt, toàn bộ đều biến thành dáng vẻ bị nổ bay, đạo hữu trong hình đều có khuôn mặt không rõ.
Khác với lúc trải qua thiên kiếp đạn đạo, mọi người không chịu bất cứ tổn hại gì, trong lúc thiên kiếp bom nguyên tử nổ tung, tuy rằng chúng đạo hữu vẫn không bị thương như trước, nhưng thân thể lại bị sóng xung kích từ vụ nổ ném bay.
Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục bên cạnh Tống Thư Hàng gần như đồng thời ấn nútchụp ảnh trên di động của mình, nhưng ảnh chụp được không quá như ý, hình ảnh thoạt nhìn rất không thật.
Người duy nhất có được ảnh chụp hài lòng chỉ có Cuồng Đao Tam Lãng.
Kỹ thuật chụp ảnh của Lệ Chi Tiên Tử đã đạt đến cảnh giới cao siêu.
Trong nháy mắt khi đạn hạt nhân nổ tung sau lưng, Cuồng Đao Tam Lãng nâng chân trái lên, nhanh chóng lòe ra động tác đốt điếu thuốc lá đang ngậm.
Lệ Chi Tiên Tử ấn lên nút shutter, chụp được một màn cực cool ngầu. Ngay sau đó, Cuồng Đao Tam Lãng đã bị nổ bay ra ngoài.
Tiếp đó, đám mây hình nấm của thiên kiếp bom nguyên tử hiện lên, hạt nhân san bằng tất cả mọi thứ trong phạm vi vụ nổ.
Sau khi thiên kiếp đạn hạt nhân nổ xong là một mảnh lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, nơi trung tâm đạn hạt nhân, Thất Tu Tôn Giả cùng Linh Điệp Tôn Giả té ngồi trên mặt đất, nhìn nhau cười một tiếng.
“Có nắm chắc không?”
Thất Tu Tôn Giả hỏi.
“Còn được, nếu như chỉ là loại trình độ này thì chắc ăn ít nhất chín mươi phần trăm.”
Linh Điệp Tôn Giả đáp.
“Ta cũng thế.”
Thất Tu Tôn Giả cười thảm rồi nói:
“Thế nhưng… khi chúng ta độ kiếp thì uy lực của thiên kiếp đạn hạt nhân nhất định sẽ càng mạnh hơn cái này. Từ trong màn hình lúc Bạch đạo hữu độ kiếp là có thể nhìn ra.”
Thiên kiếp đạn hạt nhân mà Tống Thư Hàng tiểu hữu lấy ra hiển nhiên là loại có uy lực tương đối nhỏ.
“Nếu như chỉ xuất hiện một hai quả, ta còn nắm chắc tám mươi phần trăm trở lên rằng sẽ thành công vượt qua. Nhưng nếu xuất hiện thiên kiếp đạt nhạt nhân khổng lồ như Bạch Tôn Giả trong màn hình thì… ngay cả hai mươi phần trăm ta cũng không nắm chắc được.”
Linh Điệp Tôn Giả thở dài nói.
“Chỉ cần không tìm đường chết, trên cơ bản sẽ không có khả năng xuất hiện đạn hạt nhân cấp bậc như vậy.”
Thất Tu Tôn Giả nói.
Ngay cả Bạch đạo hữu cũng không nắm chắc có thể an toàn vượt qua loại thiên kiếp đạn hạt nhân kia, còn để cho Tống Thư Hàng tiểu hữu bảo quản trang bị rồi sử dụng bí thuật mới qua được một kiếp.
“Những đạo hữu khác có ổn không?”
Linh Điệp Tôn Giả hỏi.
“Tạm được, được sự bảo vệ của trận bát quái nho nhỏ kia nên đều bình an vô sự.”
Giọng Hoàng Sơn Chân Quân vang lên.
Đạn hạt nhân có lực công kích mạnh nhất trong chuỗi các vũ khí trong nhân loại hiện nay, sau khi thiên kiếp hóa thì uy lực lại càng cực kỳ khủng bố. Hoàng Sơn Chân Quân bắt đầu bội phục Hiến Công Cư Sĩ năm đó.
Lại nói, mỗi lần ở cùng một chỗ với Tống Thư Hàng tiểu hữu là luôn có thể gặp được những chuyện kích thích.
“Tất cả mọi người không sao chứ? Không sao thì mau gom lại đây, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh chút.”
Tống Thư Hàng nói.
[Oa ha ha, quả cầu kim loại tới, còn nhanh hơn ta tưởng tượng. Thư Hàng, mau thu các đạo hữu vào trong thế giới hạch tâm của ngươi đi. Ta ngăn quả cầu kim loại kia trước. Lát nữa lại trực tiếp đóng gói ngươi mang đi, như vậy sẽ trốn nhanh hơn.] Bạch tiền bối two cười ha ha nói.
Giọng điệu của hắn như là đang chơi rất vui vẻ vậy.
“Sợ cái gì là tới cái đó hà.”
Tống Thư Hàng vội vàng quay đầu nhìn quét bốn phía, tập trung tất cả tiền bối, đạo hữu lại:
“Mọi người đừng chống cự, ta muốn mang mọi người rời đi.”
Tất cả đạo hữu gật đầu.
Ý niệm của Tống Thư Hàng khẽ động, nhanh chóng chuyển đám người đến thế giới hạch tâm rồi an bày mọi người vào động phủ thứ 3 ốc đảo sa mạc mà Nho gia tặng lúc trước trong phạm vi thế giới hạch tâm.
Vốn đưa đám người đến điện hàn đông là lựa chọn tốt nhất… nhưng hiện tại trong đó chất đầy thiên kiếp đạn đạo cùng đạt hạt nhân. Không sợ việc gì to tát, chỉ sợ chuyện không may xảy ra bất ngờ, nếu lỡ có gì bất trắc, nhiều thiên kiếp đạn đạo và đạn hạt nhân như vậy nổ tung lên, thế giới hạch tâm của hắn tuyệt đối sẽ bị nổ thành mảnh vụn.
“Làm xong rồi, Bạch tiền bối. Chúng ta đi đi.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
[Không thành vấn đề, đi thôi!] Bạch tiền bối two cười ha ha nói.
Trong lúc nói chuyện, thân thể Tống Thư Hàng bắt đầu vặn vẹo, bị lực lượng của Bạch tiền bối two kéo lấy, bắt đầu thoát khỏi thế giới ma kiếp.
Khi thân thể Tống Thư Hàng bị xoắn thành vắt mì, hắn mơ hồ ‘nhìn’ thấy vị tồn tại khủng bố là quả cầu kim loại kia hiện thân nơi xa xa trong thế giới ma kiếp.
“Bạch! Ngươi làm cái gì hả! Ngươi lăn ra đây cho ta!”
Quả cầu kim loại kia giận dữ hét lên.
“Ha ha ha ha ha.”
Trong hư không lưu lại tiếng cười đắc ý của Bạch tiền bối.
“Vì sao chứ, rõ ràng ngươi bị phong ấn trong thế giới Tà Liên rồi, vì sao còn có thể xuất hiện ở đây.”
Quả cầu kim loại giận dữ hét.
“Ngươi coi thường ta quá rồi, ta là chúa tể Cửu U. Dù bị ngươi phong ấn trong thế giới Tà Liên nhưng thân phận của ta vẫn không hề thay đổi. Dù bị phong ấn, ta cũng có thể vận dụng một bộ phận lực lượng, chuyện này có gì kỳ quái đâu.”
Bạch tiền bối two trợn mắt nói xạo.
Nếu không phải thông qua thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, hắn không cách nào xuyên qua phong ấn bên ngoài thế giới Tà Liên mà dạo chơi khắp nơi được.
“Ngươi cút! Ngươi cút đi cho ta!”
Quả cầu kim loại điên cuồng gầm rú.
“Ha ha ha ha ha.”
Tiếng cười của Bạch tiền bối two vẫn như trước.
Mà lúc này… Tống Thư Hàng đã bị vặn xoắn thành hình dạng sợi mì, chẳng biết tại sao trong lòng hắn khẽ động. Sau đó, từ trên người hắn có một ‘rễ cây’ thật nhỏ kéo dài ra ngoài, cuối cùng, rễ cây lưu lại chút xíu phần ngọn trong thế giới ma kiếp.
Bạch tiền bối two cảm ứng được động tác của Tống Thư Hàng nhưng cũng không ngăn cản. Hắn chỉ cuốn lấy Tống Thư Hàng, kéo người nọ về hiện thế.
Mà thuộc tính phớt lờ không gian của ‘rễ cây’ kia được phát huy ra lần nữa. Một chút xíu phần ngọn cứ vậy mà lưu lại thế giới ma kiếp, còn tất cả những bộ phận khác của bản thể theo Tống Thư Hàng trở về hiện thế.


Toàn bộ đám người Tống Thư Hàng được mang ra khỏi thế giới ma kiếp.
Quả cầu kim loại thể lỏng căm hận nhìn vị trí đạn hạt nhân nổ tung, nó thử dùng lực lượng của mình ‘nhìn lại’ chuyện đã xảy ra ở đây, muốn xem thử xem tên Bạch kia ở chỗ này làm cái quái gì.
Thế nhưng Bạch tiền bối two đã sớm phòng bị chiêu thức ấy của nó, tất cả ‘dấu vết quá khứ’ mà đám người Tống Thư Hàng lưu lại nơi này đã bị Bạch tiền bối two xóa đi toàn bộ.
Quả cầu kim loại thể lỏng sử dụng thủ đoạn ‘nhìn lại’ thất bại.
“Chết tiệt, nhất định là tên Bạch kia có âm mưu gì đấy.”
Quả cầu kim loại thể lỏng cắn răng một cái, nó đột nhiên há mồm phun ra một thứ na ná như máu vậy.
Nó nhất định phải ‘nhìn lại’ được chút gì đó!
Nếu không thì lòng nó khó mà yên. Dù sao, người bị ô nhiễm sắp độ kiếp lần này có quan hệ đến kế hoạch lớn của nó, không được phép có sai lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận