Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1159: Đừng Lãng Phí Cơ Thể Của Ngươi, Giao Cho Ta Đi

Chương 1159: Đừng Lãng Phí Cơ Thể Của Ngươi, Giao Cho Ta Đi
Tống Thư Hàng lặng lẽ ngắm nhìn mỹ nhân rắn cưỡi cá voi trước mắt, trông cô chơi khá là high, cảm xúc trong lòng hắn lẫn lộn, không biết phải hình dung như thế nào.
Nói ra thì hắn thật sự rất là có duyên với những thứ như “Cá voi” này.
Nhà hắn ở đường Bạch Kình; hắn có một đạo hiệu gọi là Bạch Kình Đao Khách; công pháp hắn tu luyện là Cự Kình Thiên trong “Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công”; hắn đã từng cưỡi một con cá voi lớn bay lượn khắp bầu trời biển Đông, bây giờ ánh sáng công đức của hắn cũng cưỡi một con cá voi lớn bơi như điên trên biển.
@#%× Tiên Tử giống như một đứa trẻ ham chơi, tay cô chỉ về hướng đông, con cá voi như Pipi bản phóng đại lập tức bơi như điên về phía đông, sóng biển cuộn trào.
Chẳng qua không cần lo cô sẽ chạy xa, sau mười lăm mười sáu hơi thở, cô sẽ lại chỉ huy con cá voi lớn bơi như điên về.
Đúng vậy. . . Là bơi như điên về, mà không phải bơi từ từ về đây.
Bản thể của Cật Qua Thánh Quân vốn có sẵn bốn cái móng vuốt, có thể lướt sóng mà đi, khi chạy khá là trơn trượt.
“Cho nên chuyện gì đang xảy ra thế này, tiểu hữu có thể giải thích cho cô một chút không?”
Bắc Phương Đại Đế xoa nhẹ huyệt thái dương, hỏi.
Tống Thư Hàng thở dài, hắn kể lại từ đầu đến cuối những chuyện liên quan tới “Cật Qua Thánh Quân” cho Bắc Phương Đại Đế nghe.
Bao gồm chuyện công pháp của Cật Qua Thánh Quân tội nghiệp kia là “Phiên bản chưa hoàn thiện”, cùng với quá trình việc bản thân hắn có ý đồ muốn kích hoạt phản ứng bản năng của mỹ nhân rắn công đức, lại bất cẩn hại Cật Qua Thánh Quân một vố.
Bắc Phương Đại Đế:
“...”
“Tiền bối, ngươi có cách nào tách Cật Qua đạo hữu và cô ấy ra không?”
Tống Thư Hàng hỏi nói.
“Cô chỉ biết một chút về công pháp công đức thôi chứ không nghiên cứu quá sâu. Chẳng qua yên tâm đi, loại “Hóa thân công đức” này chỉ là một loại bí pháp, có thời gian hiệu lực. Chờ đến khi thời gian hiệu lực của bí pháp chấm dứt thì họ sẽ sẽ tự mình tách ra, không cần lo lắng.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Theo đó, Đại Đế lại nói:
“Kỳ thật, chuyện liên quan tới công pháp của @#%× Tiên Tử, các ngươi có thể hỏi cô, cô có biết một chút.”
“Hở?”
Tống Thư Hàng nhìn về phía Bắc Phương Đại Đế.
“Năm đó, @#%× Tiên Tử cũng bị kẹt ở cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm rất lâu, thật ra công pháp phía sau của cô ấy, là do vài vị đạo hữu của Thiên Đình viễn cổ đồng tâm hiệp lực, giúp cô bổ sung hoàn chỉnh. Cô, Trình Lâm, Tống đầu gỗ, Kim Long đều tham dự vào quá trình bổ sung môn công pháp này. Trong đó, Kim Long thiên phú cao nhất, cô ấy còn căn cứ vào công pháp của @#%× Tiên Tử, sáng tạo ra nhiều loại bí pháp kéo dài, trong đó có một loại bí pháp, hầu như có thể so với phép phục sinh, ngay cả cô cũng phải hâm mộ thiên phú trên con đường này của Kim Long.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Tống Thư Hàng nói:
“Nhìn trời ~”
Không ngờ công pháp của @#%× Tiên Tử là do các ông lớn của Thiên Đình viễn cổ giúp cô bổ sung đầy đủ.
“Ngươi học câu cửa miệng này khi nào vậy hả? Câu cửa miệng này có độc đấy, sửa cho sớm đi.”
Mắt Bắc Phương Đại Đế trợn trắng, hắn khá là mẫn cảm với câu cửa miệng này —— con rùa ngu ngốc bên cạnh suốt ngày cứ kêu nhìn trời, nhìn trời, đến mức hắn cũng thường xuyên không kềm được mà ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc ngẩn người, lúc suy nghĩ vấn đề, lúc nhàm chán thì sẽ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời. Đối với rùa ngốc thì đây chẳng qua là câu cửa miệng, còn bản thân Đại Đế thì thật sự có tật “Nhìn trời” rồi.
Tống Thư Hàng nói:
“Thỉnh thoảng mới dùng thôi, bởi vì ta có cảm giác so với những câu như “Đậu xanh”, “Đậu má”, không phải câu cửa miệng “Nhìn trời” này nghe có văn hóa hơn sao?”
“Tốt nhất là cứ sửa miệng sớm đi, nếu không ngày nào đó ngươi cũng sẽ bị tật “Nhìn trời thật”, lúc đó thì đã muộn rồi.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
“Nhìn trời thật ư?”
Tống Thư Hàng theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn trời, rơi vào trầm tư.
Bắc Phương Đại Đế:
“...”
Xem ra đã hết thuốc chữa thật rồi, Thư Hàng tiểu hữu đã bị tật “Nhìn trời thật”. Bây giờ lúc Thư Hàng tiểu hữu suy nghĩ chuyện gì đó thì đã hình thành thói quen ngẩng đầu lên nhìn trời, lại thêm một người bị trúng độc.
“Tiền bối à, ngươi có thể chỉ Cật Qua đạo hữu xem giai đoạn tiếp theo hắn ta nên tu luyện thế nào không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đây là do hắn có cảm giác mình lỡ chơi “Cật Qua đạo hữu” một vố nên trong lòng thấy áy náy, nên mới thay Cật Qua đạo hữu hỏi Bắc Phương Đại Đế thử xem sao.
Còn Bắc Phương Đại Đế có muốn dạy hay không thì không phải chuyện Tống Thư Hàng có thể ảnh hưởng rồi. Thứ quan trọng nhất tu chân giới chính là “Công pháp”, muốn có được “Công pháp” thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá đắt.
Nếu như Bắc Phương Đại Đế thật sự nổi hứng muốn chỉ bảo Cật Qua Thánh Quân thì cái giá phải trả đương nhiên do là một mình Cật Qua Thánh Quân gánh vác rồi.
“Chỉ điểm công pháp tu luyện thì không được, dựa theo ước định giữa cô và các đạo hữu khác, phần phía sau của môn công pháp này chỉ có @#%× Tiên Tử được quyền truyền thụ cho những người khác, cô và những người hợp tác khác như Kim Long, Tống đầu gỗ chỉ có thể sử dụng một phần của “Bí pháp công đức” hoặc dựa trên cơ sở đó sáng tạo ra bí pháp cần thiết. Chẳng qua. . . cô có thể chỉ điểm con cá này một chút, cho hắn tìm ra con đường tu luyện đúng đắn về sau.”
Bắc Phương Đại Đế khẽ cười nói.
Dứt lời, hắn nhìn qua “Cật Qua Thánh Quân” ở phía xa.
Công pháp mà tên này tu luyện chính là “Thế Giới Song Toàn Pháp Công Đức Thuật”, cơ thể và ánh sáng công đức hòa làm một thể, cả người đều là bảo.”
“Đáng tiếc. . . Thật ra, nếu như có thể chia làm vài nồi để nấu thì càng tốt, hấp, kho tàu, trộn sốt, dầu cay gì đó đều được.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Tống Thư Hàng:
“?”
. . .
. . .
Sáng sớm, bình minh dâng lên, mặt trời chói mắt lại bắt đầu tỏa ra ánh sáng và hơi nóng của nó một cách vô tư.
Cuối cùng mỹ nhân rắn công đức và Cật Qua Thánh Quân cũng tách ra.
Tống Thư Hàng và Bắc Phương Đại Đế ngồi ở một chỗ trên một hòn đảo băng, vẫn luôn chờ từ lúc rạng sáng cho đến bây giờ. Đảo băng là do Bắc Phương Đại Đế trực tiếp dùng hàn ý ngưng tụ ra.
“Cuối cùng cũng tách ra, thời gian hiệu lực của bí thuật này hơi dài.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Tống Thư Hàng nói:
“Tóm cái váy lại, tách ra là tốt rồi.”
Thật ra, hắn hy vọng trạng thái hợp thể của mỹ nhân rắn công đức và Cật Qua Thánh Quân có thể lâu hơn một chút, từ lúc rạng sáng cho tới giờ, hắn vẫn luôn thỉnh giáo Bắc Phương Đại Đế một số vấn đề nhỏ trên việc tu luyện.
Có thể là do Bắc Phương Đại Đế rảnh rỗi nhàm chán, cũng có thể là do nể mặt @#%× Tiên Tử, hắn vui vẻ giải đáp từng vấn đề một cho Thư Hàng.
Sau mấy tiếng ở chung, Tống Thư Hàng được lợi rất nhiều. Ngoại trừ bờ mông lạnh buốt vì hàn ý ra thì cũng chẳng có gì cả.
Bí pháp của mỹ nhân rắn công đức chấm dứt, cơ thể của cô rời khỏi người của “Cật Qua Thánh Quân”, trở về sau lưng Tống Thư Hàng.
Trên cơ thể của Cật Qua Thánh Quân, ánh sáng công đức phun ra nuốt vào không ngừng. Sau hơn nửa ngày, ánh sáng công đức mới ổn định lại, cơ thể của Cật Qua Thánh Quân cũng trở lại như trước.
Xem ra, cả hai đều không có gì khác thường, trong lòng Tống Thư Hàng thoáng yên tâm.
Hắn lại xoay đầu qua, nhìn mỹ nhân rắn công đức ở sau lưng một CÁI.
Một lát sau, khóe mắt hắn khẽ giật giật:
“...”
Lúc trước khi mỹ nhân rắn công đức trở về, Tống Thư Hàng không để ý, bây giờ lúc quay đầu lại nhìn, phát hiện mỹ nhân rắn công đức lại xảy ra biến hoá.
Phần đuôi rắn lại dời xuống một đoạn.
Vốn là sau khi được công đức hồi “Huyền Thánh giảng pháp” gia trì, đuôi rắn của mỹ nhân rắn đã tụt xuống tận phần eo, vừa khéo lộ ra cái rốn nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Mà bây giờ, đuôi rắn của cô lại dời xuống một chút, ở ngay chỗ chết người nhất.
Chẳng qua đó cũng không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là phía dưới đuôi rắn, xuất hiện thêm một con cá voi béo ú mini. Kích thước tương đương với loại tú cầu của những bức tượng sư tử đá giẫm tú cầu.
Cái đuôi của mỹ nhân rắn khẽ cuộn lại, quấn quanh người con cá voi mini kia.
Con cá voi béo ú mini kia trông rất đáng thương. . .
“Nhìn trời, đừng nói là một phần cơ thể của Cật Qua Huyền Thánh bị rút raa nhé?”
Tống Thư Hàng lo lắng nói.
Bắc Phương Đại Đế cũng nhìn lướt qua biến hóa của mỹ nhân rắn Công Đức, nói:
“Yên tâm đi, phần bị hút ra đơn giản chỉ là một phần của ánh sáng công đức mà thôi, cũng không có linh hồn hoặc là ý thức, đối với tiểu hữu mà nói thì là vô hại. Một phần này coi như là một phần học phí của con cá voi đó đi.”
Bắc Phương Đại Đế chuẩn bị ra tay chỉ điểm cho Cật Qua, đương nhiên không phải là chỉ điểm miễn phí, khẳng định phải thu học phí có thể làm cho Đại Đế thỏa mãn rồi.
Lúc đang nói chuyện, con mắt của Cật Qua Thánh Quân ở phía trước từ từ mở ra.
“Bí pháp cuối cùng cũng kết thúc rồi sao? Ta có cảm giác như mình sắp chết đến nơi vậy.”
Cật Qua Thánh Quân cười khổ nói.
Hắn thật sự sợ Bá Tống đạo hữu rồi, lúc đối phương thi triển bí pháp “Hóa thân Công Đức”, hoàn toàn không cần hắn phối hợp. Dường như, trên môn công pháp “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật” này, đối phương là “Bề trên”, còn hắn là “Bề tôi” vậy.
“Ngại quá, Cật Qua đạo hữu. Vừa rồi xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn.”
Tống Thư Hàng nói.
Cật Qua Thánh Quân cười khổ.
“Chẳng qua ta có mời một vị tiền bối đến, vị tiền bối này nguyện ý chỉ điểm cho đạo hữu.”
Tống Thư Hàng quay người, giới thiệu Bắc Phương Đại Đế cho Cật Qua Thánh Quân.
Cật Qua Thánh Quân ngắm nhìn Bắc Phương Đại Đế, mới liếc một cái thôi, trong lòng lập tức có cảm giác bị đè nén.
Đối phương chỉ đứng ở đó thôi, ngay cả khí thế cũng không hề thả ra, nhưng trong sự cảm ứng của Cật Qua Thánh Quân, đối phương dường như là người khổng lồ đội trời đạp đất, mà khi so sánh với người đó bản thể to như hòn đảo nhỏ của hắn lại nhỏ bé như một loài bò sát.
Hắn có ấn tượng, lúc trước chính là vị tiền bối thần bí này, vừa tung một chưởng thôi đã đập cho hắn ngất rồi. Loại thực lực này đúng là bá đạo đến mức kinh khủng.
Kiếp Tiên cửu phẩm. . . Hay thậm chí là mạnh hơn nữa đây?
“Cô hỏi ngươi, ngươi tu luyện có phải là “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật” không?”
Bắc Phương Đại Đế bình tĩnh nhìn qua Cật Qua Thánh Quân, hỏi dò.
Cật Qua Thánh Quân đáp:
“Đúng như lời tiền bối, chính là “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật”!”
“Cô quả thực có thể chỉ điểm bước tu luyện tiếp theo của ngươi, tuy rằng không thể trực tiếp truyền thụ phần công pháp phía sau cho ngươi, nhưng lại có thể truyền thụ con đường tu luyện chính xác cho ngươi, giúp ngươi đột phá cảnh giới thì không thành vấn đề. Về phần sau khi đột phá, nếu như ngươi muốn lấy được phần công pháp sau này thì cũng không phải là không có cơ hội. Vậy ngươi chuẩn bị sẵn cái giá phải trả chưa?”
Bắc Phương Đại Đế tiếp tục nói.
Cật Qua Thánh Quân giật mình, vội nói:
“Chỉ cần có thể đột phá sự trói buộc của cảnh giới ngày hôm nay, cho dù phải trả giá bằng toàn bộ tài sản thì vãn bối cũng không hối tiếc.”
“Rất tốt, giác ngộ không tệ. Chỉ có điều, cô cũng không cần toàn bộ tài sản của ngươi.”
Bắc Phương Đại Đế nói:
“Thứ cô cần, chính là một thân tinh huyết của ngươi, toàn bộ.”
“Hở?
Khuôn mặt Cật Qua Thánh Quân ngơ ngác.
“Không cần kinh hoảng, bởi vì nếu như ngươi muốn tiến thêm một bước. . . Thân xác chỉ là một thứ thừa thãi. Muốn bước vào cảnh giới cửu phẩm, ngươi nhất định phải từ bỏ thân xác này của mình. Đã như vậy, tinh huyết toàn thân của ngươi cứ giao cho cô đi, đừng lãng phí.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
Cật Qua Thánh Quân bắt đầu trầm mặc:
“...”
Từ bỏ thân xác ư?
Thân xác là một phần vô cùng quan trọng của tu sĩ, nếu như sau khi từ bỏ thân xác thì sao mà tu luyện chứ?
Vị tiền bối này thật sự muốn chỉ điểm hắn tu luyện chứ không phải là tham lam cơ thể của hắn đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận