Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3163: Bá Tống mời ngươi vào nhóm Cửu Châu số 1

Chương 3163: Bá Tống mời ngươi vào nhóm Cửu Châu số 1
Thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 rất khác với người tu luyện bình thường
Trên thế gian này, chỉ có những thành viên đáng yêu như bọn họ mới chấp nhận ma mới Tống Thư Hàng ngáo ngơ của năm 2019, còn lo lắng cho hắn đủ điều, chỉ bảo hắn bước lên con đường tu chân.
Nếu trước đây Tống Thư Hàng tiếp xúc với tu chân bằng một thời cơ khác, thì có lẽ giờ đây hắn vẫn chỉ là một tu sĩ nhất phẩm, nhị phẩm cỏn con mà thôi.

“Hoàng Sơn tiền bối, sau khi trở về, ta sẽ cố gắng trở thành một đại tiền bối đáng tin.” Cuối cùng, Tống Thư Hàng hứa hẹn với Hoàng Sơn tiền bối của thời đại này.
Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ trở thành một Tống Thư Hàng không khiến Hoàng Sơn ma ma phải uống thuốc mỗi ngày như Đại Bá Tống.
Giờ đây hắn đã siêu thoát bất hủ, đã có thể nắm giữ toàn bộ tri thức của Chư Thiên Vạn Giới chỉ trong nháy mắt… Nói cách khác, trên con đường trở thành một đại tiền bối đáng tin, hắn chỉ cần thay đổi và trui rèn tâm tính nữa thôi.
Hoàng Sơn tiền bối suy nghĩ một lát, đoạn nói: “Đã vậy, hay là ngươi thử nghiệm…”
Vừa nói được nửa câu, Hoàng Sơn tiền bối phát hiện ra khí chất của Bá Tống mà mình đang ôm đã thay đổi rồi.
Nụ cười lông bông biến thành nụ cười đáng tin.
Con người cũng trưởng thành và chín chắn hơn hẳn.
Là Đại Bá Tống.
[Không thể cho ta nói hết câu cái đã à?] Hoàng Sơn ma ma thở dài, lại lóng ngóng móc bình thuốc, lấy hai viên. Thư Hàng của năm 2020 muốn trở thành một đại tiền bối đáng tin, gánh còn nặng và đường còn xa lắm.
Đại Bá Tống trước mặt hắn mỉm cười.
“Là thuốc tỉnh rượu.” Hoàng Sơn ma ma giải thích.
“Ừ, ta biết mà, Hoàng Sơn tiền bối.” Đại Bá Tống trả lời trông có vẻ rất chi là đáng tin.
Hoàng Sơn ma ma ngẩng đầu nhìn trời.
Sau đó, hắn nhét lại hai viên thuốc đã đổ ra vào bình thuốc.
[Nếu như Tống Thư Hàng của năm 2020 muốn trở thành một đại tiền bối đáng tin, thì chắc hẳn “hắn” vào năm 2020 cũng lựa chọn như hắn nhỉ?]
Dù sao cũng đều là hắn cả mà.
Chỉ có một điều đáng tiếc là Tống Thư Hàng rời đi thì Bạch tiền bối cũng đi theo.
Chẳng nỡ chút nào.
Ở thế giới này không có “Bạch tương lai” đâu đấy.
Sau khi A Bạch đi rồi, trong nhóm Cửu Châu số 1 lúc nào cũng như thiếu mất một cái gì.
Ghen tị với các đạo hữu của thời đại 2020 quá đi thôi.

Ngày 16 tháng 2, năm 2020
Chư Thiên Vạn Giới – Bá giới.
Bóng dáng Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối lặng lẽ hiển hiện.
Trên vai mỗi người vác một bọc “đặc sản địa phương”.
Bạch tiền bối khiêng số cát sỏi bất hủ còn lại của Thiên Đạo thứ tư.
Tống Thư Hàng thì khiêng về một bao tâm ma ngàn năm đã nén kĩ. Đám tâm ma này đã sinh trưởng trong lòng các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 ít nhất phải ngàn năm, ngon lành hơn tâm ma bình thường nhiều.
Ngoài ra, hắn còn mang về ý thức của Thông Nương đang chờ được thanh toán ngàn năm tiền lương.
Khi Tống Thư Hàng trở về, tất cả vật trang sức đều rời khỏi thế giới hạch tâm, vũ trang toàn thân hắn.
“Về rồi hả?” Cọng tóc ngố của Sở các chủ hỏi, đoạn nhìn Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối.
Hai sự tồn tại mạnh nhất trong Chư Thiên Vạn Giới hiện tại đang tay xách nách mang.
Trông cứ kì lạ thế quái nào.
“Đây là nguyên liệu nấu ăn… để ăn mừng kiếp nạn của quá khứ, hiện tại và tương lai được giải quyết. Chúng ta sẽ mở một bữa tiệc thật linh đình! À, lát nữa ta sẽ lặng lẽ vào thiên kiếp của Cư Sĩ tiền bối để bắt mấy thiên kiếp cửu phẩm có thuộc tính ngon nghẻ về đây.” Mới nói thôi mà Tống Thư Hàng đã ứa cả nước miếng rồi.
Nhất trời, cọng tóc ngố của Sở các chủ chẳng biết phải đáp lại Bá Tống thế nào nữa: “…”
“Còn đây là ý thức của Thông Nương. Ta còn phải đi tới chỗ Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử một chuyến để mang nhục thân của Thông Nương về nữa.” Tống Thư Hàng lại lắc túi nhỏ của mình, giải thích.
“Tìm được Tiểu Thông Nương rồi à? Ở tương lai hả?” Cọng tóc ngố của Sở các chủ chọc nhẹ lên túi nhỏ.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp Sở tiền bối. Thân thể cô đã mọc lại hết chưa?” Giọng nói của Thông Nương vang lên.
Nhưng giọng nói này khác với giọng điệu dễ thương của Thông Nương trong ấn tượng của tóc ngố Sở. Giọng điệu của cô gãy gọn và ngầu hơn nhiều.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ từ từ uốn thành dấu chấm hỏi: ?
“Thông Nương thay đổi nhiều lắm. Đợi cô ấy khôi phục, Sở các chủ đừng ngạc nhiên nhé.” Tống Thư Hàng cười nói.
Dứt lời, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đến vị trí quan trọng nhất trong Bá giới.
Lý Âm Trúc vẫn còn đang bế quan. Sau khi kế thừa quyền hạn của Bá ấn, con bé còn phải bế quan một thời gian rất dài, có lẽ phải tính bằng đơn vị năm.
Con gái nhỏ Lăng Tiêu thì đang ngủ say trên đùi Tiểu Âm Trúc. Nó đang hộ pháp cho chị gái mình.
Tống Thư Hàng lặng lẽ đặt một hộp quà bên cạnh Lý Âm Trúc.
Hộp quà này sẽ tự động mở vào một tháng sau.
Đó là quà sinh nhật mà Tống Thư Hàng chuẩn bị cho Lý Âm Trúc. Khi hộp quà mở ra, Lý Thiên Tố đạo trưởng sẽ xuất hiện với thân thể linh quỷ.
Bạch tiền bối thì thành thạo cấy ghép một hạt cát sỏi bất hủ đã qua xử lý cho Tiểu Âm Trúc.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối thấy cảnh này thì ngớ cả người: “Cát sỏi bất hủ? Thân thể của Thiên Đạo thứ tư?”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ nghi ngờ nói: “Chẳng phải các ngươi muốn giữ thân thể của Thiên Đạo thứ tư lại để trải đệm cho A Bạch siêu thoát sao?”
“Đây là đặc sản địa phương mang từ tương lai về đấy.” Bạch tiền bối giải thích: “Ai cũng có phần.”
Sở các chủ: “…” Các ngươi gọi thứ này là đặc sản địa phương ấy hả?
“Không hổ là chủ nhân ta!” Bia đá đạo hữu nhấn like cho Bạch tiền bối. Chỉ cần là Bạch thì đều là chủ nhân của nó.
“Ừ, pháp khí cũng có phần. Nhưng phải cấy ghép cát sỏi bất hủ vào pháp khí thế nào thì ta cần thí nghiệm cái đã.” Bạch tiền bối cười nói.
“Tạ ơn Thiên Đạo Bạch! Đến lúc đó ta làm vật thí nghiệm cho.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối xung phong nhận việc.
Đúng lúc này, Tiểu Lăng Tiêu mở to hai mắt, mơ màng nhìn về phía Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng: “A Bạch, ba A Tống!”
Xem ra con bé vẫn còn buồn ngủ lắm.
“Tiểu Lăng Tiêu ngủ tiếp đi con, vẫn còn sớm.” Bạch tiền bối nhét một hạt cát sỏi bất hủ cho Tiểu Lăng Tiêu.
Tiểu Lăng Tiêu há miệng nuốt vào, cười lên giòn giã, sau đó lại nhắm mắt nằm trên đùi Lý Âm Trúc thiếp đi. Con bé là đường lui của Thiên Đạo, có thể dung hợp trực tiếp cát sỏi bất hủ theo cách này.
Tống Thư Hàng nhìn hai cô con gái với vẻ cưng chiều, thân hình lặng lẽ mờ đi.
“Tiếp theo, Xích Tiêu Kiếm đạo hữu đi làm thí nghiệm với ta… chúng ta nhân tiện đi kiếm một ít tà vọng về làm nguyên liệu nấu ăn cho bữa tiệc.” Bạch tiền bối nói.
“Vậy ta qua chỗ Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử một chuyến để nhờ cô ấy tìm thân thể Thông Nương về.” Tống Thư Hàng gật đầu.
“Tối nay sẽ mở tiệc.” Bạch tiền bối rất thích tiệc tùng: “Ta đi tìm nữ sĩ lưới rồng xin ít rượu đây.”
“Tối nay tụ tập nhé.” Tống Thư Hàng gật đầu đáp.

Ở Luân Hồi chi địa, nơi Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử hóa thân thành Luân Hồi ấn.
Sau mấy ngày, Tống Thư Hàng lại được Luân Hồi Nhận Tiên Tử dẫn đến nơi này.
“Đến rồi.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử buông tay Bá Tống ra, vừa lòng thỏa ý.
Sau khi Thiên Đạo thứ tư màu đen bị tẩy trắng hoàn toàn, chút chấp niệm còn sót lại trong Luân Hồi ấn khổng lồ cũng bị xóa tan, khiến cho nó trở nên càng thêm thông thấu.
Hệ thống Luân Hồi mới đã tiến vào giai đoạn viên mãn.
Tống Thư Hàng quay mặt về phía Luân Hồi ấn, chắp hai tay lại, hơi cúi đầu.
Cái cúi đầu này là hắn bái lạy thay chúng sinh của Chư Thiên Vạn Giới.
Có thể nói Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử là Thiên Đạo lo nghĩ cho thương sinh thiên hạ nhất trong các đời Thiên Đạo, gần như trở thành hai thái cực tương phản với Thiên Đạo thứ tư.
Cô hóa thân Luân Hồi, chính là tạo phúc cho chúng sinh trong toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới.
Nhóm vật trang sức cọng tóc ngố của Sở các chủ, bia đá đạo hữu, mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử và Vũ Nhu Tử da đen cũng chắp tay cúi đầu với Luân Hồi ấn theo Tống Thư Hàng.
“Lần này may có “Một trăm triệu phương án chuẩn bị để đối phó với Thiên Đạo thứ tư” mà tiên tử để lại, bọn ta mới có thể trấn áp và tẩy trắng Thiên Đạo thứ tư màu đen một cách thuận lợi như thế. Nếu không có tiên tử, có lẽ ta và Bạch tiền bối sẽ phải bỏ ra một cái giá cực đắt mới đánh bại được Thiên Đạo thứ tư.” Tống Thư Hàng ngồi xuống bên cạnh Luân Hồi ấn, thủ thỉ.
Luân Hồi ấn rung lên khe khẽ, sau đó Luân Hồi Nhận Tiên Tử nhận trách nhiệm phiên dịch: “Không cần cảm ơn. Trong chuyện đối phó với Thiên Đạo thứ tư, quan hệ của chúng ta là hợp tác. Nếu phải cảm ơn thì chính bọn ta mới phải cảm ơn ngươi vì đã giúp bọn ta chấm dứt chấp niệm đấy.”
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu, lấy ý thức của Thông Nương ra và nói: “Mặt khác, ta đưa ý thức của Thông Nương từ tương lai về rồi đây.”
“Cảm ơn Bá Tống đạo hữu.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử bước lên, nhẹ tay đón lấy ý thức của Thông Nương, đưa cô đến bên cạnh Luân Hồi ấn.
“Ủa? Làm gì thế?” Thông Nương sững ra.
“Thông Nương đừng hoảng, hệ thống Luân Hồi đã viên mãn rồi, bây giờ ta chỉ làm nốt quy trình thôi, sau đó sẽ đưa nhục thân của cô về.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử giải thích.
Ý thức của Thông Nương được dẫn vào Luân Hồi ấn làm cái hình thức, bổ khuyết cho đủ vòng cuối cùng của hệ thống Luân Hồi.
Mà ở sâu trong Luân Hồi ấn, một Thông Nương phiên bản tóc dài đang tách ra.
Dự tính chỉ trong mấy phút nữa, chúng ta lại có một Thông Nương nhảy nhót tưng bừng…
“Cuối cùng, ta còn một vấn đề riêng muốn hỏi ý kiến của Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử.” Tống Thư Hàng ngoan ngoãn ngồi xuống, hỏi han.
Sau khi mắc bệnh Tam Lãng, rất hiếm khi hắn ngoan ngoãn và điềm đạm thế này.
Quý giá hết xiết!
Luân Hồi Nhận Tiên Tử phiên dịch: “Bá Tống đạo hữu cứ hỏi.”
“Xin tiên tử bí mật nói cho ta biết, trạng thái của A Thập Lục có phải là một loại “duy nhất vạn giới” khác hay không? Có phải tiên tử cũng bước ra nửa bước trên con đường siêu thoát rồi không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Trong thế giới của Tử tương lai, ở bữa tiệc của nhóm Cửu Châu số 1, Tống Thư Hàng cũng nhìn thấy một Tô Thị A Thập Lục mọc sừng rồng đáng yêu, nhưng trông cô tựa như một hình chiếu vậy.
Các thành viên khác trong nhóm Cửu Châu số 1 ở tương lai không nhận ra điều gì khác thường, nhưng Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối thì đều nhìn thấy, và có lẽ Tử tương lai cũng phát hiện ra.
Đặc tính này rất giống với “duy nhất vạn giới”.
Rất có thể Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử cũng đã bước ra nửa bước trên đường siêu thoát.
“Với trạng thái của Tô Thị A Thập Lục bây giờ, trong thân thể nó có rất nhiều Tiểu Thập Lục, ngươi có cảm thấy khó chấp nhận không?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử phiên dịch câu hỏi vặn của Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử.
Tống Thư Hàng trả lời không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên là không, nói sao đây nhỉ? Dù sao đây cũng là tình thú của người trưởng thành mà.”
“Cảm ơn.” Từ Luân Hồi ấn truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng: “Ngươi sắp làm cha rồi.”
“Ta làm rồi mà.” Tống Thư Hàng đáp.
“Ừ nhỉ.” Tiên tử trong Luân Hồi ấn bật cười một tràng êm tai: “Quên mất ngươi có một cô con gái tự sinh.”
Sau khi cười xong.
Tiên tử trong Luân Hồi ấn lại nói: “Vậy thì ta chính thức giao đứa trẻ mà mình yêu quý nhất, Tô Thị A Thập Lục cho ngươi đó.”
“Xin hãy yên tâm giao cô ấy cho ta.” Tống Thư Hàng nói: “Mười tháng sau, ta sẽ bế cháu gái tới cho người.”
“Ăn nói cẩn thận, ngôn xuất pháp tùy đấy.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử nhắc nhở.
Khi bọn họ đang nói chuyện.
Thân thể của Thông Nương đã tách rời hoàn toàn khỏi Luân Hồi ấn.
Lúc này Thông Nương vẫn mặc bộ sườn xám mà cô mặc trước khi biến mất.
Cô bước ra từ Luân Hồi ấn.
“Chẳng quen gì cả ấy.” Thông Nương vẫy tay áo, rất chi là lóng ngóng với bộ trang phục này.
Còn mái tóc dài kia nữa.
Thông Nương vươn tay vạch một cái, tóc dài bị cô cắt thành mái tóc ngắn ngầu lòi y hệt hồi còn ở chỗ Tử tương lai.
“Thông Nương, chào mừng cô trở về.” Tống Thư Hàng đứng dậy nghênh đón.
“Tiền lương.” Vừa thấy ông chủ Tống, Thông Nương đã đanh mặt, xòe bàn tay trắng nõn ra: “Một nghìn năm tiền lương.”
Bá Tống vô địch thiên hạ sượng ngắt mặt, cứng đơ người, chột dạ phản bác: “Đây là năm 2020.”
“Kệ ngươi.” Thông Nương nói rất nghiêm túc: “Ta chăm chỉ làm công cho ngươi suốt một nghìn năm đấy nhé.”
“Cho nợ trước đi!” Tống Thư Hàng phẩy tay một phát, nói chắc nịch: “Tí ta đi vay Bạch tiền bối.”
Mặc dù bây giờ hắn có thể vung tay biến ra cả núi linh thạch, nhưng loại linh thạch đó không có linh hồn. Vẫn nên đi vay Bạch tiền bối là tốt nhất!
Còn có thể củng cố sâu sắc thêm nhân quả giữa hắn và Bạch tiền bối nữa chứ.
Chỉ cần ta vay đủ nhiều linh thạch, thì nhân quả giữa ta và Bạch tiền bối sẽ không bao giờ bị cắt đứt.
“Được, cho ngươi nợ trước.” Thông Nương hất tóc ngầu lòi, nhảy lên một cái, hóa thành một búp hành nho nhỏ, đáp xuống vai Tống Thư Hàng.
“Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử, bọn ta cáo từ trước nhé.” Tống Thư Hàng đứng dậy, nói với Luân Hồi ấn.
“Tạm biệt, Bá Tống đạo hữu.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử trả lời.
Bóng dáng Tống Thư Hàng từ từ nhạt đi rồi biến mất.
Khi hắn đã đi khuất.
Tiên tử trong Luân Hồi ấn cất tiếng nói: “Đường lui của Thiên Đạo thứ tám trở thành con gái ruột của hắn.”
“Thiên Đạo thứ bảy càng khỏi nói, nhân quả giữa hắn và Tống Thư Hàng sâu đến mức sắp sửa trộn lẫn vào nhau, hòa thành một thể luôn rồi.”
“Mạng lưới công đức của Thiên Đạo thứ sáu và mỹ nhân rắn công đức đều đã dung nhập vào Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân.”
“Linh quỷ Trình Lâm Tiên Tử và thế giới hạch tâm mà Thiên Đạo thứ ba tạo ra đều thuộc về Tống Thư Hàng, còn cả Diệp Tư Tiên Tử cũng kết khế ước và ở bên A Thập Lục.”
“Thiên Đạo thứ hai thậm chí còn tặng cả con mắt thần thứ ba quý báu, để nó thành một phần thân thể của Tống Thư Hàng…”
Trừ Thiên Đạo đầu tiên thần bí khó lường ra, cũng chỉ còn Thiên Đạo thứ tư cứng đầu, cuối cùng bị cưỡng chế tẩy trắng.
“Nhưng mà A Thập Lục không phải là con gái của ta.” Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử bật cười bảo: “Cho nên, ta rất chờ mong, để xem mười tháng sau ngươi làm thế nào mà bế về cho ta được một đứa cháu gái.”

Thiên Hà Tô thị.
Các thành viên Tô thị vẫn bận rộn như trước kia.
Trong biệt viện thuộc về Tô Thị A Thập Lục.
Tô Thị A Thập Lục đang khom lưng, làm động tác đe dọa một con mèo nhỏ trước mặt.
Nửa người Diệp Tư hiện lên từ sau lưng Tô Thị A Thập Lục, trong tay cầm một cuốn “Sổ tay những điều cần lưu ý khi mang thai”, chọn những điểm quan trọng đọc cho A Thập Lục nghe.
“Diệp Tư sư tỷ, đừng đọc nữa, nghe nhức hết cả đầu rồi.” Tô Thị A Thập Lục bịt tai, lăn lóc trên giường: “Sao tỷ không đọc cho Tiểu Thập Lục số 83 hiền lành mà cứ phải đọc cho ta thế?”
“Bởi vì cô ấy không cần, còn cô thì cần.” Diệp Tư nghiêm túc nói: “Cô quá nguy hiểm.”
“Ta có phải là Tam Lãng tiền bối đâu, ta chỉ năng vận động hơn các Tiểu Thập Lục khác một tí thế này thôi mà.” Tô Thị A Thập Lục giơ ngón trỏ và ngón cái, tạo ra một khoảng cách nhỏ xíu.
“Một tí này của cô là chênh lệch bằng cả vũ trụ rồi.” Diệp Tư xoa nhẹ Tiểu Thập Lục, nở một nụ cười dịu dàng: “Nếu cô không nghe thì đổi một Tiểu Thập Lục khác ra đây.”
Tô Thị A Thập Lục tuyệt vọng ngửa cổ nhìn trần nhà: “…”
Nhìn một lát, cô bỗng thấy trần nhà xuất hiện một bóng dáng.
“Hê lu Tiểu Thập Lục hiếu động, chào Diệp Tư sư tỷ.” Tống Thư Hàng vẫy tay gọi hai người. Đương nhiên, hắn gọi “Diệp Tư sư tỷ” cũng là một loại tình thú của người trưởng thành.
“Chuyện ở chỗ Tử tương lai xong rồi sao?” Tiểu Thập Lục hiếu động ho nhẹ một tiếng, dịu dàng ngồi xuống, còn kéo mép váy tránh lộ hàng.
“Trên cơ bản, ta đã xử lý thỏa đáng mọi chuyện của quá khứ, hiện tại và tương lai. Còn vấn đề ở một số dòng sông thời gian khác, chỉ cần ta dần dần đồng bộ hiệu quả “duy nhất vạn giới” thì cũng sẽ được giải quyết từng bước một.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Cho nên sắp mở tiệc ăn mừng hả?” Tô Thị A Thập Lục hỏi mà hai mắt sáng ngời lên.
“Trước khi mở tiệc, chúng ta còn một việc phải làm.” Tống Thư Hàng duỗi ngón tay ra lắc lắc: “Hẹn hò đi, A Thập Lục, sư tỷ.”
“Có vấn đề rồi đây.” Diệp Tư sư tỷ dang rộng đôi tay, trong ta cô xuất hiện đến mấy trăm hư ảnh A Thập Lục: “Câu hỏi nè Bá Tống trẻ tuổi, ngươi muốn hẹn hò với A Thập Lục vàng này, A Thập Lục bạc này, hay là mấy trăm A Thập Lục khác đây?”
“Ha ha ha.” Bá Tống trên trần nhà bật cười đắc ý: “Ta là Bá Tống siêu thoát bất hủ đó nha, đương nhiên là hẹn từng người một rồi.”
“Ngươi đủ thời gian không?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Ta đã siêu việt cả thời gian rồi, em nói xem?” Tống Thư Hàng trả lời.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể chơi tàn cả thời gian luôn.
Có thể đảo ngược thời gian sau mỗi lần hẹn hò với điều kiện tiên quyết là giữ lại ký ức của Tô Thị A Thập Lục; có thể chia thời gian ra thành mấy trăm nhánh khác biệt, chờ hẹn hò xong lại nhập vào; còn có thể tạm dừng thời gian, hẹn hò mấy trăm lần xong rồi cho dòng thời gian trôi tiếp.

Tối đến.
Trong thế giới Kim Liên của Nho gia.
Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 tụ họp.
Nói đúng hơn là từ cái ngày Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đồng thời chứng đạo, sau đó bổ sung cho tất cả các thành viên trong nhóm lên kim đan chín long văn đến nay, phần lớn các thành viên còn chưa tản ra.
Sau khi có đủ chín long văn, các thành viên trong nhóm có quá nhiều cảm ngộ và kiến giải, cần gấp một biện pháp để tiêu hóa.
Cho nên bắt đầu từ hôm đó, ban ngày thì các thành viên kéo nhau luận pháp, ban đêm tiêu hóa thu hoạch của ban ngày, cứ thế đến tận hôm nay.
Thế là khi Bạch tiền bối ra mặt muốn mở tiệc, hắn chẳng cần phát thiếp mời cho ai, tất cả mọi người đều có mặt.
Đêm nay cũng như đêm tiệc ở thế giới của Tử tương lai.
Tống Thư Hàng rót cho tất cả các thành viên trong nhóm say mèm bằng phương thức rất chi là phóng khoáng.
Sau đó Bạch tiền bối ra tay cấy ghép cát sỏi bất hủ cho mỗi người.
Làm xong hết thảy, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối ngồi bên ven hồ tổ chức tiệc, đun tiên trà, bưng chén trúc nhâm nhi.
Khói trà lượn lờ bay lên bao phủ bóng dáng cả hai, trông chẳng khác nào tiên cảnh.
Ở phía xa…
Tô Thị A Thập Lục mơ màng tỉnh lại, lần theo mùi hương đến gần Tống Thư Hàng, nằm khoanh tròn bên cạnh hắn.
Vũ Nhu Tử da đen hiện thân đắp lên mình A Thập Lục một chiếc chăn.
Sau đó cô lại chuyển bản thể của mình tới đây, đắp cho bản thể chiếc chăn mô phỏng của đại lão hàng gì cũng có thể bán.
Mấy hơi thở sau…
Hư không rung lên một thoáng, Bạch tiền bối two vượt không mà tới.
Hắn ngáp dài một cái, ngồi đối diện với Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng, quen tay nhận lấy một chén trà tiên mà Bạch tiền bối đưa cho.
“Thiên Đạo ba mắt và Thiên Đạo cha Cẩu Đản đi đâu rồi?” Bạch tiền bối two hỏi. Chắc hẳn cha Cẩu Đản và thiếu niên ba mắt tiền bối đã nhờ hắn hỏi việc này.
“Thiên Đạo cũ bỏ học khỏi vị trí Thiên Đạo không thể tiến vào hiện thế trong thời gian dài, cũng không thể ở chiều không gian Thiên Đạo, cho nên sẽ mở ra một thế giới mà chỉ có các Thiên Đạo bỏ học mới có thể đi vào. Ta đã hứa rằng trong thời gian tới sẽ tạo cơ hội cho hai vị tiền bối ấy… ít nhất có thể giúp bọn họ để chân thân ở hiện thế như Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử.” Tống Thư Hàng đáp.
“Thiên Đạo Bạch thì sao?” Bạch tiền bối two hỏi: “Có thể đưa cả hắn trở về không?”
“Có thể, nhưng cần một chút thời gian…” Tống Thư Hàng gật đầu xác nhận. Để tránh tạo ra tin tức quấy nhiễu trong quá trình Bạch tiền bối siêu thoát, chuyện này phải chờ Bạch tiền bối tốt nghiệp đã.
“Có thể là được, ta chẳng để ý thời gian lâu hay chóng đâu. Cái tên dám cắt chân ta làm thí nghiệm kia, ta chỉ ước gì hắn nếm mùi đau khổ lâu hơn một chút thôi.” Bạch tiền bối two nói với vẻ căm hận.
Khi nói chuyện, hắn nhìn thấy Vũ Nhu Tử, ánh mắt thoắt cái trở nên dịu dàng.
Bạch tiền bối two vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Vũ Nhu Tử.
“Chăm sóc con bé thật tốt vào, như ta săn sóc ngươi ấy.” Bạch tiền bối two dặn.
“Đương nhiên rồi.” Tống Thư Hàng hứa hẹn.
“Ta về trước đây.” Bạch tiền bối two uống ực hết chén trà tiên: “Ở Cửu U đang ba thiếu một, ta phải tranh thủ lắm mới nhín được thời gian mà đến đây đấy.”
“Ba thiếu một? Tống U U, Tiểu Bạch two, cha Cẩu Đản và thiếu niên ba mắt tiền bối cũng trở về? Thế chẳng phải là có bốn người rồi sao?” Tống Thư Hàng sững ra.
“Tống U U cùi bắp quá, bọn ta không chơi với hắn.” Bạch tiền bối two phẩy tay áo ra chiều kì thị.
Tống Thư Hàng: ? _ ?
Cùng là chúa tể Cửu U mà sao Tống U U thảm quá vậy!
“Bạch tiền bối, tiền bối cũng phải chăm sóc Tống U U cho tốt nha. Đứa trẻ đó quá đáng thương.” Tống Thư Hàng nói với vẻ đau lòng.
“Không việc gì, chờ hắn thoát khỏi trạng thái tự kỉ thì bọn ta sẽ chuyển sang chơi trò khác.” Bạch tiền bối two phẩy tay tung tăng bỏ đi, để lại cho Tống Thư Hàng một bóng lưng cao lớn.
Tống Thư Hàng: “…”
Bị đánh lú luôn rồi à?
Rốt cuộc mấy ngày nay Tống U U đã trải qua chuyện gì vậy?
Bạch tiền bối two đi rồi, sau lưng Tống Thư Hàng lại vang lên tiếng bước chân lộn xộn.
Tống Thư Hàng quay đầu lại thì thấy quả nhiên là Hoàng Sơn ma ma đáng tin.
Hoàng Sơn ma ma vẫn còn ngà ngà say.
“Có muốn một chén trà không?” Bạch tiền bối hỏi.
“Cảm ơn.” Hoàng Sơn ma ma ngồi xuống, nhận lấy chén trà tiên.
Nhấp một ngụm trà, đoạn hắn nói với Tống Thư Hàng: “Thư Hàng, lần này ngươi làm rất tốt đấy.”
“Ừm, mặc dù đã được nghe Hoàng Sơn tiền bối ở tương lai khen ngợi, nhưng ta vẫn muốn nghe tiền bối khen lại một lần nữa.” Tống Thư Hàng cười nói.
Bàn tay đang cầm chén trà của Hoàng Sơn tiền bối cứng đờ ra.
“Ta biết Hoàng Sơn tiền bối muốn nói gì… thực ra phải ngược lại mới đúng, ta vẫn luôn muốn cảm ơn các tiền bối. Được gia nhập nhóm Cửu Châu số 1, gặp được các tiền bối, được đón Bạch tiền bối xuất quan thực sự là quá tốt.” Tống Thư Hàng nói lại câu thoại này một lần nữa.
Hắn cảm thấy mình có thể nhờ mỹ nhân rắn công đức ghi câu thoại này lại. Tương lai nếu có lúc nào suy sụp, hắn sẽ về tìm Hoàng Sơn tiền bối để nghe tiền bối khen.
Sau đó phát lại câu thoại này.
“Ngươi trưởng thành lên rất nhiều.” Hoàng Sơn tiền bối cảm khái.
Tống Thư Hàng trưởng thành hơn một năm về trước rất nhiều.
Song vẫn còn kém mục tiêu “đại tiền bối đáng tin” của hắn một chút xíu.
Hoàng Sơn tiền bối cảm thấy mình có thể giúp Tống Thư Hàng một tay.
“Ngươi có muốn làm chủ nhóm Cửu Châu số 1 và chăm sóc cho tất cả các thành viên trong nhóm một thời gian không?” Hoàng Sơn ma ma đề nghị.
Một người muốn trưởng thành thì phải tích lũy kinh nghiệm.
Trở thành chủ nhóm Cửu Châu số 1, trông nom Cuồng Đao Tam Lãng, Đồng Quái Tiên Sư, Đậu Đậu, Diệt Phượng Công Tử, Đông Phương Lục Tiên Tử và Bạch tiền bối, thế trận địch vây tứ bề ê chề đau khổ ấy nhất định có thể tôi luyện tâm tính con người nhanh chóng lớn lên.
Mà đây cũng là đề nghị mà Hoàng Sơn tiền bối của tương lai muốn nói với Tống Thư Hàng.
Không cần phải làm chủ nhóm luôn.
Chỉ cần nhậm chức chủ nhóm một thời gian là đủ để Tống Thư Hàng lột xác rồi.
“Trở thành chủ nhóm?” Tống Thư Hàng sững sờ.
Hoàng Sơn ma ma cho hắn cơ hội mưu triều soán vị thật đấy à?
“Có thể cân nhắc thử xem, ta thấy sẽ rất thú vị đấy.” Bạch tiền bối nhấp một ngụm trà tiên, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành thấp thoáng ẩn hiện giữa khói trà mờ ảo, khiến cho tim người ta đập thình thịch liên hồi.
“Vậy để ta làm thử một thời gian xem sao.” Tống Thư Hàng gật đầu đồng ý.
“Quyết định thế đi.” Hoàng Sơn tiền bối đứng dậy, lấy hai bình thuốc trong lòng ra, quả quyết vứt thẳng vào hồ nước.
Sau đó, trên bầu trời thế giới Kim Liên của Nho gia vang vọng tiếng cười vui vẻ sung sướng của Hoàng Sơn ma ma.

Thứ hai, ngày 24 tháng 2 năm 2020
Thời tiết vẫn hơi se lạnh.
Đây là mùa hơi tí là cảm lạnh, phải chú ý vấn đề giữ ấm.
Nhóm Cửu Châu số 1 hôm nay vẫn náo nhiệt như ngày nào.
Bắc Hà Tán Nhân: “Ta nghe Vũ Nhu Tử nói hôm nay chủ nhóm thêm hai người mới. Người mới đến chưa?”
“Thêm hai người mới cùng lúc cơ à? Lai lịch gì thế? Quan trọng là tu vi của Bá Tống bây giờ hơi bị cao, không biết người mới mà hắn kéo vào có địa vị cao lắm không đây.” Tô Thị A Thất ngoi lên nói.
“Mặc xác địa vị to chừng nào, dù sao cũng không thể đánh chết ta! [icon cười phớ lớ]” Cuồng Đao Tam Lãng: “Cho nên bao giờ người mới vào nhóm thì để ta đón cho, phải bắt khai báo số đo ba vòng và ảnh nút!”
“Tam Lãng à, tuy bây giờ ngươi không chết được.” Bắc Hà Tán Nhân thở dài nói tiếp: “Nhưng nếu thực sự chọc giận đại tiền bối đáng sợ nào đó, coi chừng người ta túm ngươi đi tế thiên nha. Đừng quên, bây giờ ngươi cứ chết một lần là lực lượng cát sỏi bất hủ sẽ làm nổ tung “xác” của ngươi, khiến thân thể cũ trở thành linh lực. Ngươi đã trở thành tế phẩm tế thiên tốt nhất rồi đấy.”
“Bắc Hà, ngươi theo dõi ta hả? Sao ngươi biết lần trước ta bị Luân Hồi Nhận Tiên Tử kéo đi tế thiên?” Cuồng Đao Tam Lãng hết hồn.
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
Ngươi bị kéo đi tế thiên thật rồi á?
“Mà nói chứ chủ nhóm Thư Hàng đâu? Thêm người mới mà chẳng ừ hử gì cả thế?” Diệt Phượng Công Tử tò mò hỏi.
Tầm Linh Tiên Tử Vũ Nhu Tử: “Tống tiền bối đang đào trộm mỏ linh mạch của Thiên Hà Tô thị cùng ta và A Thập Lục nè… Tống tiền bối nợ Thông Nương một nghìn năm tiền lương, đang đào linh thạch trả nợ đây. Lần này Thông Nương nổi đóa thật, hắn mà còn không phát lương cho cô ấy, cô ấy sẽ bỏ nhà đi bụi. Bọn ta đã đào ròng rã cả một ngày rồi.”
Dứt lời, Vũ Nhu Tử gửi lên nhóm một tấm ảnh selfie.
Cô lấm lem mặt mũi, mặc đồ đào mỏ chuyên nghiệp, trên đầu còn có một chiếc đèn mỏ xinh xinh.
Bên cạnh cô là Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục cũng lấm lem y hệt.
Ba người đang đào mỏ trộm.
Không chỉ thế, Tống Thư Hàng còn mang theo cả đống vật trang sức đi giúp đỡ.
Tử da đen, mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử, cọng tóc ngố của Sở các chủ.
Sau lưng Vũ Nhu Tử còn có Thiên Đế Tử.
Bên cạnh A Thập Lục và Diệp Tư thì có bạch long tỷ tỷ.
Tổ hợp nảy rủ nhau đi đào mỏ, năng suất không phải dạng vừa đâu!
Diệt Phượng Công Tử: “Ha ha ha ~ @Tô Thị A Thất.”
Lệ Chi Tiên Tử: “Tổ hợp đào mỏ này đáng sợ quá.”
Đồng Quái Tiên Sư: “Các ngươi phải thấy may mắn vì Bạch tiền bối không có mặt đấy. Có Bạch tiền bối ở đấy thì tổ hợp này còn đáng sợ hơn.”
Đông Phương Lục Tiên Tử: “Vấn đề là sao ngươi dám chắc Bạch tiền bối không ở đó? Có khi Bạch tiền bối đang ở ngay cạnh đấy ấy chứ. Tóm lại là @ Tô Thị A Thất.”
Tô Thị A Thất: “[Icon giật nảy mình]!”
“Ba người các ngươi đang ở đâu đấy?!” Một lát sau, Tô Thị A Thất gửi tin nhắn giọng nói gầm lên.
“Vũ Nhu Tử, cô lạy họ chúng ta ở bụi này rồi. Chúng ta đang lặng lẽ đào mỏ linh thạch ở Thiên Hà Tô thị, cô nói thế A Thất biết rồi kìa. Chuồn mau chuồn mau.” Tô Thị A Thập Lục nói.
“Ha ha ha, các vị tiền bối, bọn ta chuồn đây ~ A Thất tiền bối đừng đến tìm bọn ta nhé, ngươi không bắt được bọn ta đâu.” Vũ Nhu Tử gửi vào nhóm một icon “chiến thắng”.
Tô Thị A Thập Lục thì gửi một bức ảnh ba người thụt thò mở cổng không gian, rút lui khỏi mỏ linh thạch của Thiên Hà Tô thị.
Tầm Linh Tiên Tử Vũ Nhu Tử: “Bây giờ mình đi đâu đào tiếp? Sang ngôi sao băng bên cạnh sao Hỏa nhé? Ở đó có mỏ linh mạch của Hoàng Sơn tiền bối, ta từng đi qua.”
“Ngon ~” Chủ nhóm Bá Tống nhất trí.
“Từ từ đã, đây là nhóm Cửu Châu số 1, không phải nhóm nhỏ Cửu Châu số 16 của chúng ta. Lộ bài rồi!” Tô Thị A Thập Lục lại nhắc nhở.
“Nhóm 16 có gián bóc phốt chúng ta với Hoàng Sơn tiền bối, lộ mất tiêu rồi còn đâu, bây giờ là nhóm nhỏ Cửu Châu số 17 rồi.” Vũ Nhu Tử than thở.
“Mặc kệ là nhóm mười mấy, mau chạy sang nhóm nhỏ, mau, gỡ tin nhắn xuống, đừng để Hoàng Sơn tiền bối nhìn thấy.” Tống Thư Hàng vội vàng nói.
Một ID tên là “Ta tên là Hoàng Sơn” online: “…”
Một lát sau.
Hắn lặng lẽ đổi thành một cái tên siêu dài khổng lồ “Hoàng Sơn tuy đã về hưu, nhưng tim vẫn mệt dần theo mỗi ngày”.
Mấy hôm trước ta ném bình thuốc xuống hồ, có phải là ngây thơ quá rồi không?
Đậu Đậu: “Xoa xoa Hoàng Sơn đại ngốc, đừng khóc, tự mình quyết định thì có khóc cũng phải cố mà chịu.”
Phá Dương Kích Quách Đại: “[Icon giận dữ xoa đầu chó lầu trên – phiên bản Đậu Đậu]”
Đậu Đậu: “???”
Dược Sư: “@Thiên Đạo Bá Tống, người mới ngươi kéo vào đâu? Lai lịch thế nào?”
“Có hai người mới. Một người là đệ tử của Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử, một tiểu tiên tử mới chập chững vào nghề, mới có cảnh giới tam phẩm, đạo hiệu là “Mối làm ăn nào cũng muốn cướp”. Hôm trước ta đang giao dịch với Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử thì gặp vị tiểu tiên tử này, thấy cô ấy có duyên với nhóm mình lắm… thế là kéo cô ấy vào thổi luồng gió mới cho nhà mình luôn. Chờ thời cơ chín muồi, có thể tạo quan hệ từ cô ấy rồi kéo cả Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử vào nhóm, đến lúc đó chúng ta mua đồ sẽ dễ hơn nhiều.” Tống Thư Hàng nhanh trí nói.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ: “Like!”
Thông Huyền đại sư: “Icon ngón cái.”
Đến cả đại tiền bối Thất Tu Thánh Quân cũng gật đầu tán thành: “Thiết lập được mối quan hệ với đại lão hàng gì cũng có thể bán đúng là một cơ hội tốt với các đạo hữu trong nhóm.”
“Còn một người mới nữa là một đạo trưởng, thành viên của Bích Thủy các. Đạo hữu này thú vị lắm. Hắn sẽ gia nhập nhóm chúng ta với tư cách là đại diện của Bích Thủy các. Vị đạo hữu này hay ho lắm luôn.” Tống Thư Hàng cười nói.
Hắn đang nhắc tới đạo nhân che dù.
“Thế thì ngươi kéo người ta vào đi, đang online cả với nhau thì kéo luôn người vào chứ còn chờ gì nữa?” Tuyết Lang Động Chủ nói.
“Chờ một lát, ta đi đón Ngư Kiều Kiều rồi sẽ kéo vào ngay.” Tống Thư Hàng cười đáp.
“Đón Ngư Kiều Kiều làm gì?” Giao Bá muốn sinh một đội bóng đá nam hỏi trong ngờ vực.
“Bọn ta đang chuẩn bị gọi bạch long tỷ tỷ tỉnh lại, đón Ngư Kiều Kiều đến hít tí long khí ấy mà.” Tống Thư Hàng thả icon “dựng ngón cái” vào nhóm.
Đông Phương Lục Tiên Tử nhíu mày: “Sao ta thấy Thư Hàng bận rộn thế nhỉ?”
Trên thực tế…
Đúng là Tống Thư Hàng có hơi bận thật.
Lúc này, trừ nói chuyện phiếm trong nhóm và đưa Tô Thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử đi đào mỏ ra, ý chí của Tống Thư Hàng còn phải tiến hành những bước điều chỉnh cuối cùng với Bạch tiền bối trong chiều không gian Thiên Đạo.
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn dàng… trong mấy ngày vừa qua, bọn họ đã cải tạo thành công thân thể tinh khiết của Thiên Đạo thứ tư thành người máy Thiên Đạo không có cảm xúc.
Tiếp theo chính là bước cuối cùng.
Bạch tiền bối siêu thoát bất hủ.
“Bạch tiền bối, chuẩn bị xong chưa?” Ý chí của Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừm, thực ra ta chuẩn bị xong từ lâu rồi… chỉ có điều cứ rề rà mãi, lần lữa đến tận hôm nay.” Bạch tiền bối đứng lên, chậm rãi nói: “Bây giờ ta hơi do dự, có lẽ ta siêu thoát sẽ tiến xa hơn một bước so với trạng thái trước mắt của ngươi…”
Trước mắt, Tống Thư Hàng vẫn đang tiến dần trên con đường trở thành “duy nhất vạn giới”.
Hắn lựa chọn giữ lại tất cả các “Tống Thư Hàng”, chỉ giải quyết tiếc nuối và chấp niệm, không dung nhập tất cả Bá Tống thành “duy nhất”.
Nhưng Bạch tiền bối thì khác.
Thực ra từ một khía cạnh nào đó, Bạch tiền bối đã trở thành “duy nhất vạn giới” từ lâu rồi.
Trừ thế giới của bọn họ, trong các thế giới khác không còn sự tồn tại của Bạch tiền bối nữa.
Cho nên hắn siêu thoát sẽ dễ dàng hơn Tống Thư Hàng.
Cũng có thể sẽ tiến xa hơn hắn một bước.
Đây chính là điều khiến Bạch tiền bối do dự.
Nếu hắn siêu thoát còn xa hơn một bước, tiến vào một chiều không gian cao hơn… thì có lẽ hắn sẽ không thể tiếp xúc với thế giới này được nữa.
Chỉ có thể ngắm nhìn, mà không thể nào chạm đến.
“Thế chúng ta đừng siêu thoát nữa.” Tống Thư Hàng nghĩ ngợi rồi quyết định: “Nếu siêu thoát xong không thể trở lại thế giới này, thế thì siêu thoát có ý nghĩa gì đâu chứ!”
“Không, cứ đánh cược một lần đi.” Bạch tiền bối ngẩng đầu với vẻ tự tin vô địch: “Ta cược rằng ta có thể trở về!”
Hắn bước về phía trước một bước.
Nghi thức siêu thoát bắt đầu.
“Ta tin tưởng Bạch tiền bối.” Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối đã cược mình có thể trở về, vậy thì nhất định tiền bối sẽ trở về!
Tống Thư Hàng kích hoạt sức mạnh sửa đổi quy tắc của mình, di chuyển toàn bộ ràng buộc của chức trách Thiên Đạo trên người Bạch tiền bối sang thể xác thuần trắng của Thiên Đạo thứ tư.
Chương trình đã được thiết lập sẵn sẽ đảm bảo cho Thiên Đạo thứ tư vận chuyển trơn tru. Dù có xảy ra vấn đề thì Tống Thư Hàng đã siêu thoát vẫn còn trông coi ở đây, sự vận hành của Thiên Đạo thứ tư sẽ không có trở ngại gì cả.
Sau khi tất cả trói buộc của Thiên Đạo được gỡ xuống, thân hình Bạch tiền bối bay lên cao, nghênh đón tự do chân chính.
“Đuổi theo ta đi, Bạch tiền bối.” Tống Thư Hàng nói: “Lần này hãy để ta dẫn đường cho ngươi!”
Chức năng dẫn đường của ngựa trắng đã bị tiêu hao khi Tống Thư Hàng siêu thoát.
Cho nên lần này, Bá Tống sẽ đích thân dẫn đường cho Bạch tiền bối.
Ý chí của Tống Thư Hàng đi trước, dẫn dắt Bạch tiền bối bước vào con đường siêu thoát.
Một bước để lại một dấu chân.
Hai bóng người bước tới trên đường siêu thoát.
Đến bước cuối cùng…
Tống Thư Hàng tung người nhảy lên.
Sau khi kết thúc cú nhảy dẫn đường, thân mình hắn lại nghịch chuyển quy tắc, xuất hiện ngay sau lưng Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối nhảy lên theo hướng dẫn của Bá Tống.
Cùng lúc đó, ý chí của Bá Tống lại hiện ra dưới chân Bạch tiền bối. Hắn nhẹ nhàng nâng đỡ Bạch tiền bối, như bóng dáng của Thiên Đạo đầu tiên hư ảo trước kia.
Hắn trao cho Bạch tiền bối nguồn trợ lực cuối cùng, đưa tiền bối vào cảnh giới siêu thoát.
Bạch tiền bối, tốt nghiệp thành công!
Khác với sự siêu thoát của Bá Tống.
Khi Bạch tiền bối siêu thoát, khắp nơi trong Chư Thiên Vạn Giới đều ngập tràn cảm xúc luyến tiếc.
Toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới đều không nỡ để Bạch tiền bối siêu thoát.
Nhưng chúng không hề ép buộc Bạch tiền bối ở lại, mà biến nỗi luyến tiếc sâu sắc ấy thành lời chúc phúc cuối cùng cho sự siêu thoát của hắn.
Trong Chư Thiên Vạn Giới, dị tượng liên tục hiện lên.
Phân biệt đối xử rõ rành rành.
Khi Bá Tống siêu thoát, Chư Thiên Vạn Giới thậm chí còn chẳng thèm nổ một phát pháp mừng, bởi sợ vừa thả xong sẽ lỗ vốn ngay tắp lự.
Một lát sau.
Ý chí của Tống Thư Hàng quay trở lại chiều không gian siêu thoát.
Hắn đang đợi Bạch tiền bối xuất hiện.
Thế nhưng…
Bạch tiền bối không hề xuất hiện, giống hệt như trước kia.
“Thì ra là thế à.” Tống Thư Hàng cúi đầu, nhìn bàn tay phải ban nãy vừa giúp Bạch tiền bối một phần sức lực.
Thảo nào khi hắn siêu thoát, vượt qua hạn chế thời gian, đến chiều không gian siêu thoát này lại không thấy Bạch tiền bối đâu.
Hắn cứ nghĩ Bạch tiền bối trong tương lai không thể siêu thoát thành công, cho nên mới không xuất hiện ở nơi này.
Nhưng bây giờ xem ra…
Chỉ e Bạch tiền bối đã tiến xa hơn hắn một bước.
Có lẽ còn đứng ở một tầng thứ cao hơn.
Cho nên hắn mới không thể nhìn thấy Bạch tiền bối ở chốn này.
“Lần cuối cùng, ngươi lại cược thua sao?” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Hắn thẫn thờ trôi trong chiều không gian ấy.
Một hồi lâu sau.
“Thế thì ta lập mục tiêu mới cho mình vậy.” Tống Thư Hàng vuốt mặt mình, cười thành tiếng.
Nếu Bạch tiền bối đã tiến xa hơn một bước…
Vậy thì…
Hắn sẽ dẫn theo tất cả thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đuổi kịp bước chân của Bạch tiền bối.
Ta là Bá Tống đó nha.
Ta… có thể làm được mà.
Vậy nên dù Bạch tiền bối có thua cuộc cũng không sao.
Ta nhất định sẽ trở thành một đại tiền bối đáng tin.
Ý chí của Tống Thư Hàng dằn lại cõi lòng, sau đó cẩn thận trở về hiện thế.
“Đầu tiên mình phải kéo hai người mới vào nhóm cái đã.”
“Con đường đại tiền bối đáng tin sẽ bắt đầu từ hai người mới này.”
“Mục tiêu mới: toàn bộ thành viên siêu thoát, đuổi kịp Bạch tiền bối!”
Tống Thư Hàng mở giao diện hệ thống mạng chat Tu Chân ra, đè thời gian xuống chà đạp, kết bạn với hai tài khoản mới cùng một lúc.
“Đuổi kịp ta làm gì?” Bỗng nhiên, giọng nói của Bạch tiền bối vang lên ngay sau lưng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng quay phắt đầu lại, thấy Bạch tiền bối đang nằm đó ăn vụng thiên kiếp.
Tống Thư Hàng: “!!!”
“Ta cược thắng.” Bạch tiền bối nói với vẻ tự tin vô địch: “Quả nhiên xưa nay ta chưa cược thua bao giờ mà.”
Tống Thư Hàng trượt tay…
Hiện thế, Trái Đất.
Ở hai địa điểm khác nhau trên Trái Đất, có hai người một nam một nữ đang lướt di động, hình như đang đọc truyện.
Đúng lúc đó, bọn họ đồng thời nhận được một tin nhắn.
[Thiên Đạo Bá Tống gửi lời mời kết bạn cho bạn] Tin nhắn đính kèm: Không.
Củ lạc giòn tan?
Thiên Đạo Bá Tống?
Ai gửi tin chọc ghẹo bọn họ mà tên tài khoản nghe thiểu năng thế này?
Đồng ý kết bạn hay là từ chối đây?
Một lát sau, hai người gần như đồng thời vươn tay, đưa ra lựa chọn của chính mình
--- Hết chính văn ---
Bạn cần đăng nhập để bình luận