Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1197: Lương Tâm Của Ngươi Không Áy Náy À?

Chương 1197: Lương Tâm Của Ngươi Không Áy Náy À?
Tống Thư Hàng báo tọa độ của mình cho Diệt Phương Công Tử biết, sau đó hài lòng cúp máy:
“Xong xuôi.”
Trong thế giới miêu yêu, không có chuyện gì mà một con cá khô không giải quyết được, nếu như có... nhất định là do số lượng hoặc là chất lượng của cá khô không đủ.
Rùa biển xanh ngọc:
“Mượn CPU là cái gì?”
Mấy nghìn năm nay nó luôn ngủ say bên cạnh đại trận phục sinh của Bắc Phương Đại Đế, không biết nhiều đến những sự biến đổi chóng mặt ở ngoại giới lắm. Sau khi tỉnh lại, mặc dù nó đã bổ sung rất nhiều kiến thức nhưng những kiến thức này không cách nào tiêu hóa chỉ trong chốc lát được.
“Đó là một năng lực thiên phú của Diệt Phượng tiền bối. Lúc hắn thi triển bí pháp này, ta có thể mượn dùng não của hắn cũng chính là CPU để tu luyện một số công pháp và bí thuật. Ta đã từng mượn thiên phú này của Diệt Phượng tiền bối để tu luyện mấy bộ công pháp và đao pháp đến cảnh giới đại thành đấy. Với lại Diệt Phượng tiền bối là yêu tộc, nếu như ta mượn CPU của hắn tiến hành tu luyện, nói không chừng có thể nghiên cứu ra bí ẩn ẩn giấu trong “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót” cũng nên.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Ngoài ra, không biết lúc trước việc Tiểu Thải kéo hắn qua phụ thân là tình cờ hay là nhờ bí kỹ nào nhỉ? Nếu như là bí kỹ thì hắn mượn dùng thân thể của Tiểu Thải để tu luyện “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót”, có lẽ cũng có thể nghiên cứu ra kết quả. Thế nhưng thứ nhất là do đến giờ Tiểu Thải vẫn còn đang vượt ải tâm ma kiếp, chưa tỉnh lại. Thứ hai là do năng lực Tiểu Thải quá yếu, sao tốt bằng CPU của Diệt Phượng tiền bối được?
“Nhìn trời, có năng lực tiện lợi đến vậy à? Vị Diệt Phượng đạo hữu này là một tool hack hình người để người khác dùng rồi còn gì?”
Rùa biển xanh ngọc nói.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Anh hùng tương hợp, tư tưởng lớn gặp nhau rồi! Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Ha ha ha.”
Rùa biển đột nhiên bật cười:
“Ta cũng không phải là anh hùng gì cả, chỉ là một con vương bát thôi. Cho nên nếu muốn thể hiện sự tương đồng ý kiến, ngươi chỉ có thể nói là “vương bát tương hợp, tư tưởng lớn gặp nhau”.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Vương bát cái đầu ngài ấy!
“À Tống tiểu hữu này, ngươi định chừng nào đi tìm loại dược liệu cuối cùng?”
Rùa biển xanh ngọc hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Càng nhanh càng tốt. Quy tiền bối, ngài cần bao lâu để luyện chế Băng Phách đan?”
“Băng Phách đan không khó luyện chế, nhiều nhất chỉ cần một ngày một đêm là có thể luyện chế thành công. Hơn nữa nghe Đại Đế nói con gái ngươi đang ở trong một bí cảnh thời gian, một ngày trong bí cảnh bằng chừng 12 ngày ở hiện thế. Như vậy về mặt thời gian cũng coi như dư giả.”
Rùa biển trả lời.
Tống Thư Hàng nghe vậy, trong lòng đưa ra quyết định:
“Vậy loại dược liệu cuối cùng đang ở đâu? Gần hay xa? Nếu gần thì chi bằng chúng ta đi ngay bây giờ luôn, còn nếu xa thì chờ trời sáng rồi lên đường. Điều cuối cùng... Lý m Trúc không phải con gái của ta đâu nhé! Hiểu lầm này ở đây ra vậy? Quy tiền bối ngài nhìn ta đi, lẽ nào giống người đã có con gái lắm ư?”
Rùa biển nghiêm túc nhìn kỹ Tống Thư Hàng một hồi:
“Giống, nhìn bộ dạng của ngươi ít nhất cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi. Mặc dù phần lớn tu chân giả trẻ lâu, nhưng ở tuổi này có con gái cũng rất bình thường.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Nhìn ta già đến vậy à?
“Quy tiền bối, lúc nói ra mấy lời này, lương tâm của ngài không thấy áy náy sao? Cho dù trông ta có già thế nào thì cùng lắm cũng chỉ ba mươi thôi chứ mấy?”
Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi phản bác lại.
“Không hề, không chỉ không áy náy mà còn nhảy nhót tưng bừng, vui vẻ thoải mái cực kỳ nữa kìa.”
Rùa biển già trả lời không chút do dự.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, nói chuyện với ‘Quy tiền bối’ thật mệt tim.
Lát nữa gặp Biệt Tuyết tiền bối, có nên đề nghị với cô ấy là ngày mai nấu canh rùa uống không nhỉ?
“Hơn nữa trước khi hỏi lương tâm của ta có áy náy hay không, ngươi nên hỏi lương tâm của mình kia kìa. Dùng cá khô lừa vị Diệt Phượng tiền bối kia tới, mượn CPU của hắn thi triển loại bí pháp xấu hổ đến cực độ như “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót”, lương tâm của ngươi không áy náy ư?”
“Đương nhiên là không rồi, giao dịch công bằng mà, sao phải áy náy chứ?”
Tống Thư Hàng trả lời tỉnh bơ.
Quy tiền bối:
“...”
Ta đã nhắc nhở đến mức này rồi mà Tống tiểu hữu ngươi vẫn không chịu lĩnh ngộ~
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ mất đi vị tiền bối tên là Diệt Phương Công Tử kia đấy.
Thôi, chờ sau khi trời sáng, nó cứ ngồi xem con thuyền tình bạn của Tống Thư Hàng và Diệt Phương Công Tử lật nhào vậy.
Đến lúc đó chắc sẽ thú vị lắm đây.
Sau khi tỉnh lại, Quy tiền bối bổ sung rất nhiều tri thức mới của thời đại mới. Nhưng hiển nhiên điểm chú ý của nó hơi bị lệch, học được không ít ngôn ngữ lung ta lung tung đang lưu hành. Còn những kiến thức hữu dụng thì nó chỉ học thuộc lòng một cách máy móc chứ không hề đào sâu tìm hiểu.
××××××××××××××××××××
Tống Thư Hàng mang rùa biển xanh ngọc trở lại động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Ngày hôm qua sau khi mọi người vào ở động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ, Tiên Cơ đã đưa cho một tấm lệnh bài để mọi người có thể tự do ra vào động phủ.
Sau khi trở về, Tống Thư Hàng đi đến căn phòng cách vách thăm Thông Nương và Tiểu Thải trước.
Hai người vẫn đang đấu tranh với tâm ma, không cách nào thoát ra được.
Thân thể Tiểu Thải đang run lẩy bẩy, năng lượng trong cơ thể tán loạn.
Còn Thông Nương thì đã bình tĩnh lại, không nói lảm nhảm nữa, trạng thái thân thể cũng khá hơn nhiều.
“Xem ra Thông Nương sẽ vượt qua tâm ma kiếp trước.”
Tống Thư Hàng thầm nói.
Mà nghĩ lại cũng đúng.
Thật ra mấy trăm năm đời hành của Thông Nương rất đơn giản, cũng không trải qua chuyện gì quá mức đáng sợ. Đối với Thông Nương, ác mộng lớn nhất cũng chỉ là bị ngắt mầm hành, bị Biệt Tuyết Tiên Cơ thái ra làm đủ loại món ăn thôi. Chỉ cần cho một chút thời gian để thích ứng, chắc hẳn cô ấy có thể vượt qua tâm ma kiếp.
Người hay yêu có tâm tư đơn thuần sẽ có lợi trong lúc độ tâm ma kiếp.
Người không có ham muốn cá nhân thì sẽ giữ được lòng ngay thẳng.
Còn Tiểu Thải thì khác. Cô ấy đã từng trải qua ‘tình yêu’, yêu người bắt yêu, đối tượng mà yêu loại không nên yêu nhất. Hơn nữa trước kia Tiểu Thải còn từng nếm trải cảm giác thọ nguyên sắp tận. Chỉ hai điểm này cũng đủ khiến độ khó khi cô ấy độ tâm ma kiếp tăng lên gấp đôi thậm chí là còn hơn nữa.
“Mong là hai người các ngươi sớm độ kiếp thành công.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
...
Sau khi trở lại phòng mình, Tống Thư Hàng tựa lưng vào giường, tay mở cuốn “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót” dày cộm kia ra.
“Quy tiền bối, vừa rồi ngài vẫn chưa nói loại dược liệu cuối cùng nằm ở đâu mà?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Loại dược liệu cuối cùng là Phật Thủ Quả, một loại dược liệu rất thường gặp. Thường thì trong tông phái Phật môn đều có trồng, chúng ta tìm đại một khu chợ tu chân nào đó là có thể mua được, đừng lo.”
Rùa biển trả lời.
Tống Thư Hàng hỏi:
“Quy tiền bối, ‘rất phổ biến’ mà ngươi nói là chỉ trong thời đại viễn cổ hay là trong thời đại hiện nay?”
Thời đại hiện nay khác vời thời đại viễn cổ. Thời đại viễn cổ tràn đầy linh khí, linh dược mọc khắp nơi. Còn thời đại bây giờ thuộc về thời kỳ thủy triều linh lực xuống thấp nhất, trước khi đợt thủy triều linh lực tiếp theo kéo đến, số lượng linh dược rất ít ỏi.
“Yên tâm đi, ta đã hỏi thăm rồi, không hề hiếm, rất thường gặp.”
Quy tiền bối trả lời.
Tống Thư Hàng nghe vậy thì yên tâm hơn rất nhiều.
Đêm dần khuya.
Tống Thư Hàng lật bí tịch trong tay, cẩn thận xem từng bí pháp được ghi lại trong đó.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tống Thư Hàng cắn răng đưa ra một quyết định.
Hắn tháo bao tay ra, đặt bàn tay lên trên bí tịch rồi thi triển bí pháp giám định.
“Ít nhất có thể xác định được quyển bí tịch này có phải do Tống Đầu Gỗ viết viết hay không, bên trong có cất giấu bí mật của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công không.”
Sau khi thi triển bí pháp giám định, trên cổ tay Tống Thư Hàng xuất hiện mấy chục miệng vết thương, máu tươi phun trào.
“Này, ngươi bị sao vậy?”
Quy tiền bối trợn tròn hai mắt.
“Không sao, chảy mãi thành quen thôi.”
Tống Thư Hàng thuận miệng đáp, đồng thời kích phát trì dũ thuật trên nhẫn đồng cổ.
Chiếc nhẫn này lấy được từ tay Lý Thiên Tố đạo trưởng. Với thực lực bây giờ của Tống Thư Hàng, trì dũ thuật trên đó chỉ có thể chữa trị những thương ngoài da và cầm máu.
Phù văn màu vàng từ trong mắt Tống Thư Hàng in lên trên bí tịch, lại hóa thành đồng hồ quay ngược.
Sau khi phù văn trở về, một chuỗi tin tức hiện lên trong đầu Tống Thư Hàng.
[“Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót” chính là bí tịch truyền thừa của liên minh yêu tu có tên “Yêu quái trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà” do người may mắn sống sót ‘tít tít tít tít~’ của Thiên Đình viễn cổ sáng lập ra. Tác giả của cuốn bí tịch này là người sáng lập tổ chức ‘tít tít tít tít~’ và ‘Tống tít tít tít~’. Đây là một cuốn bí tịch vô cùng hoang đường, nhưng dường như trong đó có cất giấu bí mật riêng tư của ‘Tống tít tít tít tít~’.]
Trọng đoạn thông tin giám định này, cái tên Bạch Cốt Kiếm Tiên đã bị che đi, hay nói cách khác Bạch Cốt Tiên Tử “người sáng lập ra tổ chức không bình thường kia vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.
Ngoài ra, Tống tít tít tít... chắc là chỉ Tống Đầu Gỗ nhỉ?
Lần này bí pháp giám định cũng chỉ có thể giám định ra một cái họ chứ không nói thẳng ra là Tống Đầu Gỗ. Nhưng từ đây có thể suy ra được... lẽ nào Tống Đầu Gỗ cũng còn tung tăng nhảy nhót, sống sót ở một nơi nào đó trên thế giới?
Vẫn chưa đủ, phải giám định sâu hơn để biết thêm nhiều tin tức hơn. Ví dụ như... làm thế nào để moi ra bí mật riêng tư mà Tống Đầu Gỗ giấu trong bí tịch?
Tống Thư Hàng tiếp tục phát động bí pháp giám định.
[Xin hãy chú ý đến quyền riêng tư cá nhân của công dân tu chân, bởi vì nội dung bên dưới có liên quan đến đời sống riêng tư của ‘Tống tít tít tít~’ nên không được phép mở ra, kính xin thông cảm.]
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thở dài não nề.
Ta có một triệu con Đà Mã đáng yêu muốn ship từ xa đến cho ngươi, xin ngươi nhất định phải nhận đấy.
Lại nói, hình như bí pháp giám định của hắn là do Tống Đầu Gỗ để lại trong Bích Thủy Các của Sở các chủ thì phải?
Thế nên nếu dùng bí pháp do Tống Đầu Gỗ để lại đi giám định chuyện riêng tư của Tống Đầu Gỗ thì sẽ xuất hiện kết quả ‘quyền hạn chưa đủ’ như thế này ư?
Đậu xanh thật... À không được, Hoàng Sơn Chân Quân đã nói là không được dùng Đậu Đậu để mắng nữa.
Giờ biết dùng tên ai mắng đây?
Thôi kệ đi, ‘ai xanh’ cũng được.
“Thư Hàng tiểu hữu, rốt cuộc ngươi bị sao vậy? Ta thấy tâm trạng của ngươi không ổn lắm, cả người giống như bị người ta giày xéo chà đạp là sao?”
Rùa biển nghi hoặc hỏi.
Tống Thư Hàng cất bí tịch đi:
“Không sao đâu quy tiền bối. Chỉ là tụ dưng ta cảm thấy hơi mệt, giờ muốn ngủ một giấc, sáng mai còn phải dậy sớm xử lý rất nhiều chuyện.”
Nào là chuyện đệ tử Tiểu Thải và Thông Nương đang độ tâm ma kiếp, chuyện mượn CPU của Diệt Phương Công Tử phá giải bí mật ẩn giấu trong bí tịch, còn phải tranh thủ thời gian đi mua loại dược liệu tên Phật Thủ Quả, luyện chế Băng Phách đan cứu Lý m Trúc nữa chứ...
Sau khi trời sáng, Tống Thư Hàng tiểu hữu vẫn sẽ rất bận đây.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận