Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 109: Thần Khí Của Chủ Nhóm “Đại Đạo Cấm Ngôn Thuật!”

Chương 109: Thần Khí Của Chủ Nhóm “Đại Đạo Cấm Ngôn Thuật!”
Bắc Hà Tán Nhân hỏi:
“Nguyên nhân do đâu mà mất trí nhớ?”
“Còn đang kiểm tra, vẫn chưa xác định được nguyên nhân. Có lẽ là do trận pháp đặc biệt trên đảo, hoặc là loài yêu thú đáng sợ nào đấy... Khi nào có kết quả, ta sẽ báo cho mọi người.”
Dược Sư trả lời.
“Đa tạ Dược Sư huynh đã nhắc nhở.”
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Chỉ cần chuẩn bị trước, thì dù hòn đảo thần bí này có điều gì kì lạ, cũng sẽ không đến nỗi không kịp trở tay.
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Bắc Hà Tán Nhân lại nhắc nhở Tam Lãng:
“Tam Lãng huynh, ngươi đã ở biển Đông, cẩn thận một chút.”
“Yên tâm đi, Lãng mỗ không phải hạng lỗ mãng!”
Tam Lãng cười ha ha đáp lại.
“Tam Lãng, cứ yên tâm đi! Nãy ta vừa tính cho ngươi một quẻ, vận may dạo gần đây của ngươi không tệ, chuyến đi này chắc chắn sẽ gặt hái được thứ tốt.”
Đồng Quái Tiên Sư đột nhiên xuất hiện, thả cho một câu.
Vừa nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Cuồng Đao Tam Lãng liền tái lại.
“Đợi, đợi chút! Bói bịp, ngươi vừa nói gì? Vận may của ta dạo gần đây không tệ?”
Cuồng Đao Tam Lãng vội vàng gửi tin, “Ngươi chắc chắn là mình không nhìn nhầm quẻ chứ hả? Hay là ngươi tính lại thử xem, chắc chắn là hạ hạ phải không, ngươi đừng có lừa ta! Nhất định là đại hung đúng không? Hoặc ít nhất họa cũng lớn cỡ cup G đúng không?”
Đồng Quái Tiên Sư nổi gân xanh:
“Cút!”
“Ha ha ha.”
Bắc Hà Tán Nhân cười ha hả, sau đó copy lại đoạn nhắn của Cuồng Đao Tam Lãng, rồi paste lại vào nhóm chat tận năm, sáu lần. Sau đó, hắn đắc ý bảo, “Bói bịp, ngươi chấp nhận đi. Cả đời này ngươi đều tính ngược!”
“Khốn kiếp!”
Đồng Quái Tiên Sư bị chọt trúng chỗ đau, “Lão già Bắc Hà này, khinh người quá rồi!”
Bắc Hà Tán Nhân gửi cho một cái icon cười nhếch mép:
“Không phục hả? Hẹn hai tháng sau ở trên đỉnh Tử Cấm, chứng ta so đấu một hồi!”
“Hừ! Hai tháng sau, ta đương nhiên sẽ lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi. Nhưng quân tử báo thù, một giây đều thấy muộn!”
Đồng Quái Tiên Sư mở cái “album tự làm” của mình ra, rồi lôi cái mục Bắc Hà ra, cười lạnh lùng.
Sau đó, hắn nhanh chóng đăng liền mấy tấm ảnh chụp những đoạn nói chuyện lên nhóm chat.
… … …
[Tháng nào đó của năm nào đó
Bắc Hà Tán Nhân: Tuần trước may quá, được tham gia đại yến của Huyền Nữ Môn, được tận mắt trông thấy Vân Tước Tử tiền bối của Huyền Nữ Môn. Phong thái của tiền bối, khiến người ta khó lòng quên được. (Ps: Vân Tước Tử của Huyền Nữ Môn, là một trong những quản lý của nhóm Cửu Châu số 1)
Cuồng Đao Tam Lãng: Ngươi phải lòng Vân Tước Tử hả?
Bắc Hà Tán Nhân: Đương nhiên.
Bắc Hà Tán Nhân: Thằng khốn... Tam Lãng, ngươi đừng có nói xen vào!]
............
[Lại là tháng nào đó của năm nào đó.
Tô Thị A Thất: Bắc Hà, cái cây “Vân la tam hiện nguyệt” mà ngươi trồng đẹp thật đấy, không chỉ mình ta thấy thế đâu, đừng khiêm tốn!
Bắc Hà Tán Nhân: Được rồi, ta thừa nhận rằng mình rất đẹp!]
............
Năm sáu tấm liền nhau, đều là những quãng lịch sử đen tối được dựng thành từ vài tấm ảnh chắp vá câu chữ.
Bắc Hà Tán Nhân nhìn đống ảnh chụp đoạn nói chuyện đó, rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa:
“Lão bói bịp kia, lão được đấy! Chụp một đống ảnh từ lúc nào thế hả?”
“Hừ hừ.” Đồng Quái Tiên Sư đắc ý, “Còn có những tấm ác hơn cơ.”
“Đừng tưởng chỉ mình ngươi mới có!”
Bắc Hà Tán Nhân nổi giận, cũng lôi album của mình ra, rồi chọn mục Đồng Quái, cũng đăng liên tục năm, sáu tấm ảnh lên.
Đôi bên đều không kìm lại được nữa.
Hai người luân phiên đăng ảnh, ngươi đăng bốn thì ta đăng năm. Bỗng nhiên lại thành trận đấu thi xem ai nói xấu ai nhiều ai, xem lại tích được nhiều, thì càng giỏi!
Mà khi cả hai lôi nhau ra bêu xấu, thì khó tránh khỏi việc sẽ liên lụy đến những người khác, thành thử, số người tham ra trận bêu xấu này càng lúc càng nhiều.
Nhóm Cửu Châu số 1 thành nhóm cùng nhau bêu xấu.
Dần dần, Bắc Hà Tán Nhân có chút không đỡ nổi nữa.
Đồng Quái Tiên Sư tồn trữ nhiều hàng lắm, trận nói xấu nhau này, Bắc Hà Tán Nhân có ý bại.
Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ phải dùng thần khí photoshop để làm giả lịch sử đen tối?
“Ha ha ha, Bắc Hà, ngươi hết hàng tồn rồi cơ à?”
Đồng Quái Tiên Sư cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Ta còn có tuyệt chiêu chưa dùng tới đây, đỡ đại chiêu của ta này! Đây chính là tấm ảnh mà mấy trăm năm trước ta dùng pháp thuật để lưu lại mọi người xóa sạch màn hình chat đi nào, đồ ngon đến đây!! Đinh đinh đinh!!! Đây là ảnh của Bắc Hà sau khi tiếp đãi Bạch Chân Quân!”
Thác ảnh thuật, có công dụng tương đương với máy ảnh, máy quay ở thời hiện đại. Vào thời cổ đại, khi chưa có thứ máy móc nào có khả năng ghi lại hình ảnh, thác ảnh thuật được chúng tu sĩ vô cùng ưa thích.
“Cái đệch, đừng bảo là cái đó chứ!”
Bắc Hà Tán Nhân nghe vậy, tim đập thình thịch. Tên chuyên tính ngược vô đạo đức này, năm ấy trộm dùng thác ảnh thuật để giữ lại hình ảnh của mình sau khi tiếp đãi Bạch Chân Quân sao?
Không được, nhất định không được để lão này tuồn những tấm hình mất mặt đó ra!
Ngay sau đó, Bắc Hà Tán Nhân liền vô cùng quyết đoán, cúi mình trước thế lực tà ác:
“Tiên sư xin giơ cao đánh khẽ, ta xin lỗi có được không?”
Mấy hôm nữa, phải tìm người hack vào máy tính của lão kia, xóa sạch mọi hình ảnh. Còn phải tìm cách hủy diệt đống ảnh được chụp bằng thác ảnh thuật của hắn! Bắc Hà Tán Nhân nghĩ bụng.
“Quá muộn rồi!”
Đồng Quái Tiên Sư cười gian trá, sau đó thì đăng một đoạn video với vẻ vô cùng đắc ý.
Video hơi mờ, là do dùng điện thoại để gửi đoạn video được quay bằng thác ảnh thuật, nên chất lượng không rõ.
Trong video, có bóng một người đàn ông ngồi rung đùi đắc ý, vẻ mặt thổn thức, sau đó nói với điệu vô cùng rối rắm:
“Ta thấy ấy, nếu người này có vẻ ngoài được như Bạch Chân Quân, hơn nữa còn có sức cuốn hút vô cùng, thì dù là nam.... Khốn khiếp, mấy kẻ các ngươi quay lại làm gì!”
“Ha ha ha, Bắc Hà, ngươi nhìn cái vẻ ngu xuẩn của ngươi năm đó đi.”
Đồng Quái Tiên Sư cười điên cuồng, tựa như đã nhìn thấy vẻ ủ rũ, thua cuộc của Bắc Hà.
“...”
Bắc Hà Tán Nhân lặng một lát, rồi nhìn đi nhìn lại người đàn ông mang vẻ mặt huênh hoang trong video.
Người đàn ông nọ trông rất huênh hoang, nhưng vẫn vô cùng tuấn tú.
Sau đó... Bắc Hà Tán Nhân thở phào nhẹ nhõm.
Ừm, tốt quá, gã đàn ông trong video không phải hắn!
Sau này, lão Đồng Quái nhất định sẽ gặp xui xẻo! Hắn dùng đạo hiệu của mình để thề!
Quả nhiên, chừng năm giây sau.
[Hệ thống thông báo: (******) Đồng Quái Tiên Sư đã bị chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói 30 ngày.]
Ôi chao, cấm nói ba mươi ngày cơ đấy!
Bắc Hà Tán Nhân mừng rỡ vô cùng.
Nếu không phải cái phần mềm nói chuyện này chỉ cấm được nhiều nhất ba mươi ngày, thì Đồng Quái còn bị cấm lâu hơn nữa!
—— Bởi ban nãy, Đồng Quái đăng nhầm lịch sử đen tối!
Người đàn ông trong video, không phải Bắc Hà, mà là chủ nhóm của vài trăm năm trước Hoàng Sơn Chân Quân. Hắn đụng trúng nghịch lân của rồng, tự lao đầu vào chỗ chết đây mà!
Cuồng Đao Tam Lãng nhảy ra, bấm like cho Hoàng Sơn Chân Quân:
“Chân quân cấm rất đúng, cái thứ như tên Đồng Quái này, phải cấm mười năm, hai mươi năm mới chuẩn!”
Hoàng Sơn Chân Quân đang thẹn quá thành giận, hắn cười lạnh, chẳng chút cho dự mà cũng tiễn Cuồng Đao Tam Lãng đi luôn.
[Hệ thống thông báo: (******) Cuồng Đao Tam Lãng đã bị chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói 1 ngày.]
Ai, không tự tìm đường chết thì đã không phải chết, Lãng huynh, sao ngươi lại không rõ cái đạo lý ấy chứ?
Bắc Hà Tán Nhân cảm khái trong lòng “Nói như vậy, có khác nào đang nói cho Hoàng Sơn Chân Quân biết: “Chân quân ơi, nãy ta cũng xem cái video kia rồi!”
Chân quân không cấm ngươi thì cấm ai?
Làm người phải như ta đây này, chắc chắn sẽ không tự tìm đường chết, khi cần lặng lẽ thì nhất quyết không cố tình nổi bật! Dù ta mới là người sung sướng nhất khi tên Đồng Quái bị cấm nói, nhưng ta nhất quyết không lên tiếng!
Bắc Hà Tán Nhân thiếu điều còn tự like cho mình!
[Hệ thống thông báo: (******) Bắc Hà Tán Nhân đã bị chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói 30 ngày.]
Làm một trong những hung thủ khơi mào trận chiến này, Bắc Hà Tán Nhân dù có lặng lẽ thế nào thì vẫn không thoát khỏi cái định mệnh bị cấm nói...
Bắc Hà Tán Nhân cảm thấy có đau đớn...
Tống Thư Hàng nhìn đến đoạn này thì đã cười suýt nội thương.
Vốn hắn định nói gì đấy, nhưng đọc đến đây thì liền buông ngay cái tay đang đặt trên bàn phím xuống. Giờ chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân đang thẹn quá thành giận, dù ai lên tiếng thì cũng có khả năng bị cấm nói.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại... rốt cuộc vị Bạch Chân Quân kia có gì mà khiến các tiền bối trong nhóm sợ đến thế nhỉ? Hình như năm xưa Hoàng Sơn Chân Quân cũng bị dính chưởng thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận