Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 309: Bộ meme của Bạch tiền bối.

Chương 309: Bộ meme của Bạch tiền bối.
Cốt trảo trắng phau vói ra từ khe hở trên trong cỗ quan tài bằng đồng xanh kia, tạo thành tiếng vang khá chói tai.
Tống Thư Hàng và Cửu Đăng cô nương lập tức quay đầu lại nhìn cỗ quan tài bằng đồng xanh ấy
Đương khi nhìn thấy cốt trảo nọ thò ra, Tống Thư Hàng mới hỏi thử:
“Xác chết sống lại à?”
“Đừng sợ, ta rành đối phó với mấy thứ này lắm.”
Cửu Đăng nói, cô xuất thân từ phật môn, nên cũng chuyên phần đối phó với lũ xác chết sống dậy.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện...
Két két ~ két két ~ lúc cỗ quan tài bằng đồng xanh mở ra được một nửa thì có một cái đầu rắn chỉ còn lại khung xương trắng ỡn lộ ra, bên trong hốc mắt của nó còn có đốm sáng lóe lên lay lắt, trông cực kỳ dọa người.
Cửu Đăng cô nương cũng không tấn công trước, nơi này là mộ thất do Thiên Lôi Trư tiền bối dựng nên, lại còn chôn cất bạch long.
Cho nên nhất định bộ xương rắn trong quan tài đồng xanh này cũng có tác dụng gì đó. Chỉ cần nó không chủ động tấn công trước thì Cửu Đăng cũng sẽ không chủ động tấn công nó.
Cái đầu rắn kia nhìn Tống Thư Hàng và Cửu Đăng, sau đó miệng của nó đóng mở liên tục:
“Xin chào, xin hỏi có phải khi nãy có ai gọi ta đúng không?”
Tống Thư Hàng:
“???”
Cửu Đăng:
“Không có ai gọi ngươi hết.”
Bộ xương rắn này cư nhiên vẫn còn thần trí, có thể trao đổi được!
“Không đúng, rõ ràng ban nãy có người mới gọi ta xong mà.”
Cái miệng trên đầu của bộ xương rắn khép khép mở mở, đồng thời, cái nắp quan tài đồng xanh cũng mở ra lớn hơn một chút.
Lúc này, Tống Thư Hàng và Cửu Đăng mới phát hiện, ở trên đỉnh đầu của bộ xương rắn này có hai chiếc sừng nhọn nho nhỏ. Đây không phải xương rắn, mà là một bộ xương giao long.
“Ta tên Long Cốt, xin chào hai vị đạo hữu. Mà ta hỏi thật này, ban nãy các ngươi thật sự không gọi ta à?”
Bộ xương giao long bên trong quan tài đẩy nắp quan ra rộng hơn, nửa thân hình chui ra khỏi nắp quan tài bằng đồng xanh.
Đây là một bộ xương giao long trông có vẻ rất tà ác, nhưng thật ra lại rất lễ phép.
Long Cốt? Cửu Đăng thầm lau mồ hôi, hình như khi nãy cô có thuận miệng nhắc tới hai chữ Long Cốt.
Tống Thư Hàng đứng bên cạnh cô mới nhỏ giọng xuống để cho mỗi mình Cửu Đăng cô nương có thể nghe thấy, hỏi cô:
“Cửu Đăng cô nương, bộ xương giao long này là thứ tương tự như quỷ vật hay vong hồn gì đó à?”
Không đợi Cửu Đăng trả lời thì bộ xương giao long ở đối diện đã tự mình đáp:
“Không phải đâu tiểu đạo hữu ạ. Tuy rằng ở trên đời này cũng có mấy thứ như cương thi thật, nhưng ta không giống như thế đâu.”
Tống Thư Hàng mở to hai mắt, hắn đã nhỏ giọng dữ lắm rồi mà bộ xương giao long này vẫn có thể nghe thấy sao?
“Xin được chính thức giới thiệu một cái —— con rối giao long - khí linh Long Cốt xin ra mắt các vị đạo hữu, ta thuộc hàng pháp khí, hoàn toàn khác loại với cương thi.”
Bộ xương giao long hớn hở vẫy tay chào rồi tự giới thiệu với Tống Thư Hàng, dù bị người ta nhận lầm là cương thi nhưng nó cũng không hề tức giận.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Bần tăng là Cửu Đăng.”
Cửu Đăng cô nương chắp tay, đáp lời với Long Cốt.
“Ta tên là Tống Thư Hàng.”
Tống Thư Hàng ôm quyền nói, cứ cảm thấy chuyện này quỷ dị thế nào ấy.
“Chào các đạo hữu, hai vị đạo hữu tới đây bằng cách nào thế? Đã lâu lắm rồi ta không thấy có khách tới.”
khớp miệng trên mặt Long Cốt cử động, giống như đang cười.
“Khoan mãi khoan mãi, sau đó tình cờ khoan tới chỗ này luôn.”
Cửu Đăng cô nương đáp.
Đốm đỏ trong mắt Long Cốt lóe lóe, cười nói:
“Hóa ra là thế, tình cờ đi vào trong này sao?”
Dừng lại một lúc, hắn lại cười nói:
“Bị Thiên Lôi Trư chơi xỏ đúng không?”
Cửu Đăng cô nương:
“...”
Tự hiểu trong lòng là được rồi, cớ chi phải nói huỵch toẹt ra thế! Ngay cả đạo lý này cũng không hiểu thì sẽ bị ghét bỏ đấy.
Long Cốt dùng móng vuốt gõ lên nắp quan tài đồng xanh, nói:
“Mà này, các ngươi tìm Thiên Lôi Trư có chuyện gì thế?”
Cửu Đăng không trả lời, lùi lại một bước, đẩy Tống Thư Hàng lên trước.
Tống Thư Hàng khụ một tiếng, ôm quyền nói:
“Chúng ta tới đây là vì muốn cầu một gốc long cốt khô đằng của Thiên Lôi Trư tiền bối. Nhưng Thiên Lôi Trư đang chuẩn bị đi ngủ, chê hai người bọn ta ồn ào quá, nên ném bọn ta tới đây.”
“Hóa ra là muốn long cốt khô đằng à, thứ này trên người ta có đây.”
Long Cốt cười nói:
“Mỗi lần ta tỉnh lại thì trên người đều mọc ra cái thứ đó, bực chết đi được. Bất quá khi nhổ nó ra khỏi xương cốt của mình thì sẽ thoải mái lắm. giống như nhổ được một cây gai ghim ở trong thịt ra ấy, thoải mái cực kỳ.”
Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì hai mắt lập tức sáng lên:
“Long Cốt... Đạo hữu, vậy ngươi có thể cho ta một ít long cốt khô đằng được không?”
“Không thành vấn đề. Hơn nữa ta có thể cho ngươi nhiều luôn… đợi một lát nhé, để ta đếm xem trên người mình có bao nhiêu gốc.”
Nói xong, Long Cốt yên lặng lùi về bên trong cỗ quan tài bằng đồng xanh.
Sau đó, bên trong cỗ quan tài đồng xanh vang lên tiếng đếm của nó:
“Một, hai, ba... Mười… Mười lăm, mười sáu.”
Sau khi đếm xong, Long Cốt lại ló nửa cái đầu ra:
“Lần này tổng cộng có mười sáu gốc long cốt khô đằng đây. Ta có thể cho ngươi hết luôn cũng được. Nhưng ngươi cũng phải giúp ta chút việc mới được.”
“Mời nói.”
Tống Thư Hàng kích động nói ngay.
“Chuyện này đơn giản lắm, có nhìn thấy cái quan tài thủy tinh ở giữa hay không?”
Long Cốt chỉ vào cái quan tài thủy tinh chứa tiểu bạch long kia.
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Ờ, rồi ngươi có thấy cái hõm ở bên cạnh quan tài thủy tinh hay không? Làm phiền đạo hữu qua đó, rót một chén máu vào bên trong cái hõm đó. Sau khi làm xong, mười sáu gốc long cốt khô đằng này sẽ thuộc về đạo hữu.”
Long Cốt cười ha ha nói.
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn về phía cái hõm đó. Sau đó mặt mày hắn tái mét, bởi vì cái ‘chén’ mà Long Cốt nói tuyệt đối là dùng hình thể của Long Cốt để đo. Đối với Tống Thư Hàng mà nói, cái hõm kia quả thực to như một cái thau nhỏ. Nếu hắn mà rót một ‘chén’ thật thì sẽ ngỏm mất.
Tống Thư Hàng nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại hỏi dò:
“Phải rót đầy à?”
“Không cần, không cần đâu. Chỉ cần rót một lượng chừng một chén của các ngươi là đủ.”
Long Cốt cười nói.
Tống Thư Hàng lại nhìn về phía Cửu Đăng, hắn sợ lỡ như rót máu vào trong cái hõm của quan tài thủy tinh kia xong, lại kích hoạt thứ gì đó đáng sợ thì sẽ phiền lắm.
“Yên tâm đi, có Thiên Lôi Trư tiền bối ở bên trên dõi theo, sẽ không xảy ra chuyện to tát gì đâu... Chắc là thế…”
Cửu Đăng nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, đi tới bên cạnh cái hõm kia, vươn cổ tay ra, chuẩn bị cầm bảo đao Bá Toái xoẹt một đường trên cổ tay của mình thật tiêu sái như trong mấy bộ phim chưởng.
Nhưng lúc thật sự phải ra tay thì hắn lại không biết cắt chỗ nào đây.
Dù sao thì hắn cũng chẳng có hơi kinh nghiệm nào, lỡ như cắt sâu quá, rót nhiều máu quá thì cũng nguy lắm. Cắt nông máu chảy ít thì cũng không nên.
Cửu Đăng cô nương, phiền cô giúp ta một chút, giúp ta lấy máu nhé?”
Tống Thư Hàng cười khan nói.
“Được!”
Cửu Đăng cô nương vui vẻ nhận lấy bảo đao Bá Toái trong tay Tống Thư Hàng, cắt một đường thật mạnh trên cổ tay của hắn.
Không phải tay của mình, nên cắt cũng chẳng xót lòng chút nào.
Máu chảy róc rách… Tống Thư Hàng nhìn thấy dòng máu chảy ra không ngừng như thế thì nhói trong tim một chút.
Nháy mắt đã rót đủ một chén máu vào trong cái hõm kia rồi.
Tiếp theo, Cửu Đăng giơ tay siết nhẹ lên cổ tay của Tống Thư Hàng một cái, máu lập tức ngừng chảy.
Sau khi máu tươi rót vào bên trong cái hõm xong, dọc theo một khe nhỏ chảy tới bốn phía của quan tài thủy tinh, bao phủ toàn bộ quan tài.
Tiếp theo chắc là quan tài thủy tinh sẽ có biến hóa gì đó nhỉ?
...
Đốm sáng màu đỏ trong hốc mắt của Long Cốt lóe lên liên tục, giống như đang chờ mong vào sự biến hóa có thể xảy ra tiếp theo.
Nhưng... Chờ cả buổi trời mà cái quan tài thủy tinh vẫn không có hơi thay đổi gì.
Long Cốt im lặng thở dài.
Tống Thư Hàng nghi hoặc quay đầu lại hỏi thử:
“Thất bại rồi sao?”
“Không phải thất bại… chỉ là, không thành công mà thôi.”
Long Cốt thở dài một hơi.
“Vậy cần ta rót thêm chút máu nữa không?”
Tống Thư Hàng hỏi thử.
“Không cần đâu, cảm ơn đạo hữu.”
Đốm sáng màu đỏ trong hốc mắt của Long Cốt bình tĩnh trở lại, sau đó nó vói móng vuốt mò mò, lấy ra mười sáu gốc long cốt khô đằng đưa về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy một nhúm long cốt khô đằng kia.
Mấy gốc long cốt khô đằng này đều rất ngắn, mỗi cây chỉ dài cỡ chừng một bàn tay, hơn nữa lại mảnh như sợi tóc.
Nhưng nếu như nhìn kỹ thì lại có thể thấy trên mỗi một sợi dây khô quắp mỏng tang như tóc này đều có hình giao long vô cùng sống động, có sừng, có vuốt, trông rất đẹp.
“Giao dịch xong rồi, vậy thì ta sẽ đưa hai vị đạo hữu rời khỏi nơi này vậy. Tuy rằng ta rất muốn giữ hai vị lại chuyện trò với ta thêm chút nữa, nhưng bên trong mộ huyệt này tràn ngập khí tức long thi... Ở lại nơi này lâu sẽ ảnh hưởng tới thân thể của hai vị.”
Long Cốt dịu giọng nói.
Ngay sau đó, không đợi Tống Thư Hàng và Cửu Đăng nói thêm điều gì, nó vỗ nhẹ hai vuốt, thân thể của hai người bọn họ bay lên. Bên trên ngôi mộ kín mít chợt tách ra thành một thông đạo, thân thể của hai người nhẹ nhàng bay ra ngoài theo thông đạo kia.
Đợi sau khi hai người bọn họ đã biến mất hẳn, Long Cốt mới quay đầu nhìn về phía quan tài thủy tinh thần nữa, thở dài một hơi.
Lại không phải là ‘hắn’ rồi...
Sau khi thở dài xong, Long Cốt thò hơn nửa người của mình ra, vỗ cỗ quan tài đồng xanh kế bên:
“Long Trảo, dậy đi, tới lúc thay ca rồi, lần này tới phiên ngươi ra mặt đấy, ta phải ngủ một giấc rồi.
“Ưm… để cho ta ngủ thêm một trăm năm nữa đi mà.”
Bên trong cỗ quan tài thanh đồng kế bên phát ra giọng nói rất chân chất.
“Ngủ em gái ngươi, dậy quẩy đi!”
Long Cốt vỗ nắp quan tài rầm rầm, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc.
Cả buổi sau, nắp quan tài đồng cổ kế bên mới hé ra một khe nhỏ, lộ ra một cái móng.
Lúc này Long Cốt mới vừa lòng gật đầu, lùi vào trong quan tài đồng xanh của mình, đậy kín nắp quan —— có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.
...
Lúc này, ở trong thế gia tu chân họ Sở.
Vũ Nhu Tử ngồi trên thảm cỏ, đôi chân thon dài co lên, để lộ ra độ cong mê người, ngón chân trắng nõn ngoe ngoe trông vô cùng đáng yêu.
Cô đặt một cái lap top trên đùi, trên màn hình là rất nhiều bức ảnh đẹp.
Có Bạch tiền bối cột tóc hai chum, có ảnh Bạch tiền bối cột đuôi ngựa, có Bạch tiền bối thắt bím, có Bạch tiền bối búi củ tỏi, có Bạch tiền bối búi hai cục, nói chung là ảnh chụp Bạch tiền bối làm tóc đủ kiểu.
Bàn tay nhỏ bé của Vũ Nhu Tử lướt chớp nhoáng trên bàn phím, chọn lựa kỹ càng mấy bức ảnh này, không cần dùng mấy app chỉnh 360 độ, chỉ chỉnh lại kích thước ảnh mà thôi.
“Ái chà, vốn còn muốn chọn ra mấy bức gửi cho Tống tiền bối xem. Nhưng bức nào trông Bạch tiền bối cũng đáng yêu quá đi mất... quả nhiên, cứ đưa hết cho Tống tiền bối đi vậy!”
Vũ Nhu Tử lẩm bẩm.
Sau đó, cô chỉnh lại ảnh của Bạch tiền bối.
Thật ra còn đủ kiểu meme như ‘meme Bạch tiền bối mỉm cười’, ‘meme Bạch tiền bối ngẩn người’, ‘meme Bạch tiền bối bán manh’, ‘meme Bạch tiền bối làm nũng’... Đủ loại meme.
Cuối cùng, cô gom mớ meme này thành một bộ ảnh meme.
“Mình đúng là thông minh mà.”
Vũ Nhu Tử thầm khen bản thân.
Sau đó, cô mở app chat ra, chọn nick của Tống Thư Hàng, gửi một tập tin offline tên là ‘bộ meme Bạch tiền bối siêu đáng yêu’...
Bạn cần đăng nhập để bình luận