Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2023: Mặt nạ của Ngân Quái

Chương 2023: Mặt nạ của Ngân Quái
Những tu sĩ có thực lực cường đại lợi hại như thế đấy, cho dù ngủ một giấc thì sức mạnh trong người hắn cũng sẽ tự động bảo vệ cơ thể.
Uy lực bắn ngược lại khá lớn.
Tống Thư Hàng bị đánh bay đi, lăn mấy vòng liền… mình ở lại, đầu chia xa.
Vũ Nhu Tử da đen kêu lên:
“Sắp đụng rồi, sắp đụng mất rồi.”
“Mau gọi Bạch tiền bối tỉnh lại đi.”
Cái đầu của Tống Thư Hàng sốt ruột kêu to.
“Muộn rồi!”
Tứ chi và đầu của Quy tiền bối rụt luôn vào trong mai, nó còn thuận tay mang luôn cả Thông Nương vào:
“Tất cả mọi người chuẩn bị cho việc va chạm đi.”
“Đầu của ta, đầu của ta.”
Tống Thư Hàng kêu toáng lên, vừa rồi hắn vô thức thúc giục mái tóc, muốn hóa tóc thành nắm đấm.
Nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra bây giờ mình đang để tóc ngắn, chỉ có thể ngưng tụ ra hai mươi bàn tay nhỏ xíu. Trông như đặt hai mươi nắm đấm đồ chơi lên đầu đinh vậy.
Những bàn tay từ tóc thế này hoàn toàn không có chút tác dụng nào, cũng chẳng đấm được vào ngực ai, chỉ để trang trí mà thôi.
Tô thị A Thập Lục sải bước đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng, cúi người định ôm lấy đầu của hắn.
Bùm ~~~
Pháp khí phi kiếm đã đâm sầm vào ngọn núi trước mặt.
Sau tiếng va chạm đinh tai nhức óc thì pháp khí phi kiếm khổng lồ đã tông sập đỉnh núi, cắm thẳng vào thân núi.
Bởi vì tốc độ phi hành của pháp khí phi kiếm quá nhanh nên lực va chạm cũng rất mạnh.
Đầu của Tống Thư Hàng lại bị văng ra ngoài lần nữa, A Thập Lục không thể nhặt đầu hắn được.
Đầu của hắn đập mạnh về phía tường sắt, đúng vào lúc sắp va chạm thì có một đóa hoa sen đen nở rộ, chêm vào giữa tường sắt và đầu của hắn giúp giảm lực va chạm.
Bốp!
Mặt của Tống Thư Hàng đụng thẳng vào hoa sen đen, tiếp xúc thân mật với tường sắt.
“A a a a ~”
Tống Thư Hàng hét thảm, nếu không phải hắn dùng niệm lực + hoa sen đen để hoãn lại kịp thời thì chắc lúc này mặt đã sưng vù lên rồi.
[Cũng may ta vẫn còn chút thủ đoạn.]
Tống Thư Hàng thầm đắc ý.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, một chiếc mai rùa cực lớn lao về phía đầu của hắn.
Tống Thư Hàng hoảng sợ trợn trợn to hai mắt: “!!!”
Quy tiền bối!
Bốp!
Mai rùa của Quy tiền bối đập thẳng lên mặt Tống Thư Hàng.
Cú va chạm với lực đạo tuyệt vọng đó khiến Tống Thư Hàng đau khổ nhắm mắt lại.
“Ơ? Cú va chạm không mạnh như mình tưởng tượng nhỉ.”
Quy tiền bối nghi hoặc nói.
“Đó là đương nhiên.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói:
“Bởi vì có Tống mỗ ta giảm xóc cho tiền bối mà.”
Quy tiền bối thò đầu ra, nhìn Tống Thư Hàng suýt bị đè cho bẹp dí ở bên dưới, cười gượng nói:
“Ngươi vất vả rồi.”
“Vì mọi người phục vụ.”
Tống Thư Hàng thở dài:
“Quy tiền bối, ngươi có thể đi xuống rồi chứ? Mai rùa của ngươi cấn mặt ta đau quá, cho dù ta dùng ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ + ‘Cương Thủ’ + “Thánh Viên Long Lực Thần Công’ để cường hóa da mặt thì vẫn thấy đau lắm đấy nhé.”
“Ha ha ha.”
Quy tiền bối duỗi tứ chi ra, nhanh nhẹn nhảy xuống.
Đầu của Tống Thư Hàng bay lên, rơi xuống trên cơ thể bằng gỗ của mình:
“Nhiều cành cây bị gãy quá.”
“Ta cắt tỉa lại cho ngươi.”
Tô thị A Thập Lục bước lên, lấy một con dao nhỏ ra, chỉnh lại những cành cây bị đứt gãy cho Tống Thư Hàng.
Vẫn quy tắc cũ, các cành cây đều được bảo quản kỹ, nói không chừng về sau lại cần dùng đến.
“Bạch tiền bối, Bạch tiền bối.”
Vũ Nhu Tử da đen vẫn còn đang gọi Bạch tiền bối tỉnh dậy.
Bạch tiền bối mơ màng ngẩng đầu lên, khóe miệng ẩn ẩn còn vương vết nước miếng.
Vũ Nhu Tử da đen lập tức quay đầu đi.
Bạch tiền bối vừa ngủ dậy không thu liễm mị lực của bản thân, cộng thêm dáng vẻ mơ màng khi vừa tỉnh ngủ kia, mị lực vô cùng đáng sợ… không thể nhìn thẳng.
“A, đến rồi à.”
Bạch tiền bối duỗi lưng một cái rồi đứng dậy.
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn mấy người Tống Thư Hàng.
“Ừm, Thư Hàng này, hình xăm mai rùa trên mặt ngươi đẹp đấy.”
Bạch tiền bối khựng lại một chút rồi gật đầu tán thưởng.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời:
“Cảm ơn lời khen của Bạch tiền bối.”
Đây còn là hoa văn mai rùa biển bản limited luôn đấy.
“Đi thôi, xuống khỏi phi kiếm đi. Chúng ta đã đến thú giới rồi.”
Dứt lời, Bạch tiền bối mở cửa pháp khí phi kiếm, chân đạp vào không trung.
“Chúng ta mau đuổi theo thôi.”
Dường như Tống Thư Hàng nghĩ ra điều gì đó nên vội nói.
Vũ Nhu Tử nahnh chóng trở lại trên người Tống Thư Hàng, tất cả cùng theo chân Bạch tiền bối đi đến chỗ thân núi mà pháp khí phi kiếm đã cắm vào.
Quả nhiên đúng như suy đoán của Tống Thư Hàng, lúc này Bạch tiền bối đang ngồi xổm trước một chiếc hố nhỏ, xắn tay áo lên để móc gì đó bên trong.
“Qủa nhiên là thuộc tính may mắn của Bạch tiền bối đã được khởi động.”
Tống Thư Hàng giải thích:
“Cầu phú quý trong nguy hiểm, mỗi khi thuộc tính này của Bạch tiền bối được kích hoạt thì có lẽ những người xung quanh sẽ gặp chút sự cố hơi thảm, nhưng chỉ cần vượt qua tai nạn thì sẽ được hưởng phú quý.”
“Thảm ư? Ta lại thấy không thảm lắm.”
Quy tiền bối nói, ngay cả khi phi kiếm va vào núi thì cũng có đầu của Tống Thư Hàng làm đệm cho nó rồi.
“Ừm, mình ta thảm.”
Tống Thư Hàng thở dài đáp.
Nhưng nói tóm lại, tai nạn lần này cũng không lớn lắm.
Chắc hẳn đẳng cấp của bảo vật cũng sẽ không cao.
“Có rồi.”
Bạch tiền bối móc ra một chiếc hòm nhỏ.
Trên chiếc hòm có hai tờ giấy niêm phong.
Một tờ trong đó viết:
“Răng vàng răng bạc, một lời định vạn quẻ trong thiên hạ.”
Tờ còn lại ghi:
“Mọi quẻ tường tận, ta là đại tiên sư vạn quẻ đều trúng!”
“Lời thoại bốc phét này quen thế nhỉ.”
Tống Thư Hàng đột nhiên nói.
Hắn cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.
“Ừm.”
Bạch tiền bối cũng gật đầu, hắn vươn tay miết nhẹ hai tấm giấy niêm phong, hai tờ giấy rơi xuống, lộ ra một đống… mặt nạ.
“Mặt nạ!”
Hai mắt của Quy tiền bối sáng lên, nó rất thích loại bảo vật này.
“Là mặt nạ.”
Bạch tiền bối khoan thai nói.
Dứt lời, hắn vươn tay lấy một tờ giấy ra khỏi hòm.
Trên tờ giấy có một dòng chữ được viết bằng thứ văn tự trông như gà bới.
Tống Thư Hàng không hiểu loại chữ này.
Bạch tiền bối đọc to lên:
“Cuộc đời có muôn hình muôn vẻ, mỗi gương mặt một cuộc đời, mỗi cuộc đời là một loại hưởng thụ. Hai mươi gương mặt khác nhau này xin tặng cho người có duyên… Ngân Quái Thiên Tôn.”
Tô thị A Thập Lục nhìn những thứ có hình dạng như mặt nạ kia:
“Ngân Quái Thiên Tôn?”
“Sư phụ của Đồng Quái tiền bối? Truyền nhân của hệ quẻ kim loại?”
Tống Thư Hàng hỏi
Đệ tử của Đồng Quái Tiên Sư là Thiết Quái Toán Tiên, vậy vị Ngân Quái Thiên Tôn này chắc là sư phụ của Tiên Sư, mà ở trên nữa chắc chắn là Kim Quái…
Vậy trên Kim Quái là cái gì? Bỗng nhiên Tống Thư Hàng thấy hơi tò mò.
“Đây là mặt nạ dùng để dịch dung.”
Bạch tiền bối quay đầu nghĩ ngợi, sau đó đưa cho Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử da đen, Thông Nương, Quy tiền bối mỗi người một chiếc mặt nạ.
“Phần còn lại tạm thời để ở chỗ ta. Nếu cần dùng thì cứ nói với ta, nếu không dùng đến, sau khi về hiện thế ta sẽ tặng mấy thứ này cho Đồng Quái đạo hữu.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng cầm lấy mặt nạ dịch dung kia:
“Dán lên là có thể thay đổi gương mặt ư?”
“Chắc là thế.”
Bạch tiền bối gật đầu đáp:
“Đến lúc tới thánh sơn Gars ở thú giới thì có lẽ sẽ dùng đến nó đấy.”
Đoàn người Tống Thư Hàng tranh thủ cất ‘mặt nạ dịch dung’ đi.
Bạch tiền bối đã nói ‘có lẽ sẽ dùng đến’, vậy thì chắc chắn là sẽ dùng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận