Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1904: Đề này là đề mất mạng!

Chương 1904: Đề này là đề mất mạng!
Cái gì xong rồi cơ?
“A Thập Lục, đây chính là người khiến ngươi quyết định sống tiếp sao?” Tô Thị A Thập Lục two treo trên cánh tay Tống Thư Hàng đột nhiên lên tiếng.
Thân thể mềm mại như không có xương của cô từ từ gượng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng có thể cảm nhận được hơi thở của cô ta.
“Ta vẫn luôn muốn sống sót, chỉ có một thời gian hơi sa sút mà thôi, không phải như ngươi nghĩ.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Tô Thị A Thập Lục two cứ nhìn Tống Thư Hàng đăm đăm, như thể muốn khắc dáng hình của hắn vào sâu trong tâm khảm.
Mấy hơi thở sau, Tống Thư Hàng thấy con ngươi của Tô Thị A Thập Lục two bắt đầu phân tán, đôi mắt cô đã không còn tiêu cự.
Mù rồi ư?
Ta không làm gì cả đâu nhé!
“Cuối cùng có thể nhìn thấy ngươi, tốt quá.” Tô Thị A Thập Lục đột nhiên nói bằng giọng rất dịu dàng, sau đó vươn tay vuốt nhẹ lên gương mặt của Tống Thư Hàng.
Sự dịu dàng bất chợt khiến cho Tống Thư Hàng không biết phải đáp lại ra sao.
Trong tay hắn là Tô Thị A Thập Lục two chứ không phải Tô Thị A Thập Lục. Mặc dù dáng dấp của hai người gần như giống hệt, nhưng vẫn có chỗ khác biệt.
Mà trước mặt hắn là Tô Thị A Thập Lục đang cầm bảo đao bản mệnh sắc lẻm.
Đề này là đề mất mạng!
Tống Thư Hàng nghĩ thầm, mình tuyệt đối không thể đáp lại sự dịu dàng của Tô Thị A Thập Lục two.
“Xem tình hình này, nếu lần sau còn gặp ngươi thì ta sẽ nghĩ cách xử lý ngươi trước…” Tô Thị A Thập Lục two vẫn nói bằng giọng dịu dàng như cũ.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta đã làm sai cái gì hả?
Chẳng lẽ cô không thể cho ta cơ hội để hối lỗi sửa sai sao?
Nói xong câu kia, Tô Thị A Thập Lục two tắt thở.
Thân hình cô mềm oặt rũ xuống, treo vắt vẻo trên cánh tay Tống Thư Hàng, khí tức sinh mệnh dần dần tiêu tán.
Chết rồi à?
Kịch bản cua khét lẹt khiến toàn bộ quá trình trôi qua như một giấc mộng hoang đường.
Tống Thư Hàng nhìn Tô Thị A Thập Lục, mặt nghệt ra.
Tô Thị A Thập Lục vẫy tay một cái, chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống từ Hà Long Thần Hành chiến xa. Cô đón lấy nó, đội lên đầu, che đôi sừng rồng nhỏ trên đầu đi.
“Ban đầu ta muốn tránh ngươi, vì không muốn để ngươi thấy cảnh tượng này.” Tô Thị A Thập Lục thở dài.
Nghe giọng điệu của cô ấy thì có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên chuyện này diễn ra?
Kết hợp với phản ứng của bạch long tỷ tỷ trước đó…
Trước kia Tô Thị A Thập Lục đã gặp Tô Thị A Thập Lục two rồi sao?
“Không sao cả, ai cũng có bí mật nhỏ của riêng mình. Dù có giấu diếm tốt cách mấy thì một ngày nào đó người ta cũng sẽ phát hiện ra, chỉ khác nhau ở chỗ sớm hay muộn mà thôi.” Tống Thư Hàng an ủi: “Cho nên nếu sớm muộn gì cảnh này cũng bị ta nhìn thấy, thì thấy trước hay thấy sau chẳng khác gì nhau cả. Yên tâm đi, bây giờ lòng dạ ta khoan dung lắm, cái gì cũng chấp nhận được hết.”
“Dù sao thì hắn cũng chết vô số lần rồi, chết nhiều thì nghĩ thoáng ra là đúng thôi.” Xích Tiêu Kiếm tâm ma không nhịn được mà lên tiếng.
Mỹ nhân rắn công đức: “Ta còn muốn sống thêm ~ năm ~ trăm ~ năm nữa ~”
Tống Thư Hàng vung tay thi triển hai phát Dưỡng Đao thuật, một phát cho Xích Tiêu Kiếm tâm ma, phát thứ hai cho mỹ nhân rắn công đức.
“A ~ sướng quá ~” Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối điềm nhiên kêu lên.
Mỹ nhân rắn công đức rùng mình một cái, thè lưỡi ra, rụt người lại.
Tô Thị A Thập Lục dở khóc dở cười, vẻ mặt nghiêm túc không sao duy trì nổi nữa.
“Thực ra cũng không phải là chuyện gì bí mật, chỉ có điều… dù là ta thì cũng muốn thể hiện mặt tốt đẹp nhất của mình ra cho ngươi thấy, và giấu đi những điều không muốn ngươi biết được.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Đáy lòng Tống Thư Hàng ấm sực lên. Hắn dùng một tay ôm Tô Thị A Thập Lục two, tay kia vươn ra chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Tô Thị A Thập Lục: “Ừm, vậy thì hôm nay ta không nhìn thấy gì cả.”
Tâm trạng hơi nặng nề của Tô Thị A Thập Lục bỗng chốc tan thành mây khói.
Bạch long tỷ tỷ quay lại sau lưng Tô Thị A Thập Lục: “Thư Hàng, đừng làm rộn, đưa A Thập Lục two trong tay ngươi đây.”
Tống Thư Hàng duỗi tay, giao Tô Thị A Thập Lục two ra.
Bạch long tỷ tỷ lại nói với A Thập Lục: “Để ta giúp ngươi.”
Tô Thị A Thập Lục gật đầu.
Sau đó, một không gian gần giống như thực tại ảo hiện lên sau lưng cô. Đó là một không gian nằm giữa hiên thực và hư ảo, tựa như thế giới hạch tâm kết hợp cùng thực tại ảo mà ra vậy.
Trong không gian này có một thiên hà mênh mông.
Tống Thư Hàng vừa nhìn thấy không gian này thì đã liên tưởng ngay tới Thiên Hà Tô thị theo bản năng.
Đây là thủ đoạn nào đó của Thiên Hà Tô thị sao?
Tô Thị A Thập Lục vẫy tay một cái, giữa thiên hà mênh mông có một chiếc quan tài thủy tinh nổi lên.
Bạch long tỷ tỷ vẫy đuôi, mở quan tài thủy tinh ra.
Tô Thị A Thập Lục nhận lấy thân thể của Tô Thị A Thập Lục two, đặt vào trong quan tài thủy tinh thật cẩn thận.
Bạch long tỷ tỷ đóng quan tài thủy tinh lại, đưa vào trong không gian thiên hà một lần nữa.
Không gian thiên hà nửa thực nửa ảo khép lại rồi biến mất.
Tô Thị A Thập Lục đột nhiên thở dóc kịch liệt, linh lực trong cơ thể tiêu hao cực kì nhanh chóng.
Nhưng chỉ một lát sau, linh lực lại từ từ khôi phục.
Dường như thực lực cũng tăng lên một ít.
“Đây là di chứng của thiên kiếp tứ phẩm trước kia à?” Tống Thư Hàng hỏi.
Từ A Thập Lục two, thế giới thiên hà xuất hiện sau lưng A Thập Lục và sinh cơ tỏa sáng trên người cô. Tống Thư Hàng suy đoán trước kia vết thương mà thiên kiếp gây ra cho A Thập Lục cực kì nặng, không chỉ nhục thân bị hao tổn mà hồn phách cũng bị tổn thương.
Khi Tống Thư Hàng mới gặp A Thập Lục, chính cô cũng nghĩ rằng mình không sống nổi.
Sau đó Tô Thị A Thất đưa Tô Thị A Thập Lục về Thiên Hà Tô thị, dùng Long Cốt Khô Đằng mà Tống Thư Hàng lấy được để cô đánh cược một lần cuối cùng.
Hay nguyên nhân là do bạch long tỷ tỷ?
“Ừm.” Tô Thị A Thập Lục gật đầu, nói: “Phương pháp cuối cùng kia là một cách đưa người ta vào chỗ chết để tìm đường sống, cũng là một loại thí luyện. Đó là thí luyện cuối cùng mà chỉ con cháu có đạo hiệu chữ số của Tô thị mới được tiến hành.”
“Những A Thập Lục two này chính là nội dung thí luyện sao?” Tống Thư Hàng hỏi: “Đánh bại bọn họ rồi đưa vào quan tài thủy tinh, sau đó bọn họ vẫn sẽ xuất hiện tiếp à?”
“Cũng gần như thế.” Tô Thị A Thập Lục nói. Chỉ có con cháu của Thiên Hà Tô thị mới biết chi tiết nội dung thí luyện, cô không thể nói thêm gì.
“Người ngoài không được nhúng tay vào sao?” Tống Thư Hàng nghi hoặc nói. Không thể để hắn đánh Tô Thị A Thập Lục two gần chết rồi A Thập Lục hẵng ra tay à?
“Nếu như người ngoài không nhúng tay vào thì hiệu quả của thí luyện sẽ tốt hơn.” A Thập Lục đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Tống Thư Hàng thở phào.
Nội dung thí luyện cụ thể có lẽ là bí mật của Thiên Hà Tô thị, hắn không tiện hỏi nhiều. Nhưng nếu người ngoài đã có thể nhúng tay vào thì có thể làm được rất nhiều chuyện. Như vậy ít nhất cũng không phải lo Tô Thị A Thập Lục gặp bất trắc gì nếu thí luyện thất bại.
“Đừng lo, dù có thất bại thì “ta” cũng không biến mất đâu.” Thấy Tống Thư Hàng lo lắng, Tô Thị A Thập Lục bèn lên tiếng an ủi hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận