Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1118: Chúc Kế Hoạch Của Ngươi Thành Công

Chương 1118: Chúc Kế Hoạch Của Ngươi Thành Công
“Không phải, tổ tiên chân long có màu vàng tôn quý, chuyện này con rồng nào cũng biết hết.”
Ngư Kiều Kiều trả lời.
Tống Thư Hàng:
“...”
Không phải bạch long ư?
Vậy bạch long trên đảo thần bí không phải là con rồng đã để lại những dòng chữ chất chứa đầy oán niệm này sao?
Đau não thật, rốt cuộc Tống đầu gỗ đã làm gì ở thời đại viễn cổ thế không biết? Trêu chọc bao nhiêu người, bao nhiêu con rồng là sao?
Tống đầu gỗ được mệnh danh là “kẻ chạy trốn số một”, phải chăng bản lĩnh chạy thoát thân được luyện ra trong quá trình tự tìm đường chết?
“Vậy vị tổ tiên chân long kia còn sống không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Ngư Kiều Kiều trả lời:
“Không biết, lâu lắm rồi tộc của ta không thể liên lạc với vị tổ tiên chân long này nhưng chắc là còn sống đấy. Ngài ấy vốn là Long Vương khi xưa, là một vị Trường Sinh Giả đã khai phá ra đạo của mình. Cho đến giờ vẫn không nghe thấy tin tức nào nói ngài ấy đã chết, chắc là còn đang ở nơi nào đó trong vũ trụ.”
Tống Thư Hàng gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó mở quyển nhật ký ra lần nữa, muốn nhìn xem trong đó viết cái gì.
Nhưng khổ nỗi quyển nhật ký này lại được viết bằng ngôn ngữ viễn cổ, mà những chữ viết viễn cổ trên đó lại không được bổ sung thuộc tính tự động phiên dịch, Tống Thư Hàng chỉ miễn cưỡng nhận ra được mấy chữ mà thôi.
“Kiều Kiều, trong này viết gì vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không biết, ta không rành ngôn ngữ viễn cổ, nhưng nghe nói hình như là viết về một ít chuyện vụn vặt.”
Thanh âm của Ngư Kiều Kiều chợt dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Ngươi nghi ngờ trong này có kỳ ngộ gì hả? Hay là ta nhờ giáo viên trong Long Vương Điện phiên dịch giúp nhé?”
“Có thể thử xem sao.”
Tống Thư Hàng cười nói, sau đó khép quyển nhật ký lại.
Nhưng ngay lúc khép nhật ký lại, tim hắn chợt đập thịch một cái.
Ánh mắt Tống Thư Hàng chú ý đến lớp bìa bao bên ngoài trang cuối của quyển nhật ký.
“Kiều Kiều, lớp bìa bao bên ngoài trang cuối của quyển nhật ký này có chút kỳ lạ.”
Tống Thư Hàng nói.
Hai mắt Kiều Kiều lập tức sáng lên:
“Kỳ lạ chỗ nào?”
Cô có linh cảm kỳ ngộ của mình sắp xuất hiện rồi, quả nhiên các tiền bối trong nhóm nói không sai, Tống Thư Hàng là người có đại khí vận, có thể nói là clone của Bạch Tôn Giả. Hơn nữa vận khí của Tống Thư Hàng an toàn hơn của Bạch Tôn Giả nhiều!
Lúc trước trong nhóm có một vị tiền bối nào đó rảnh rỗi quá không có việc gì làm bèn âm thầm tính toán đại khí vận của Tống Thư Hàng, kết quả cho ra là lần nào người bị thương cũng là bản thân Tống Thư Hàng chứ không phải người qua đường. Nói cách khác nếu có ai đó muốn xài ké wifi, à không đúng... là hưởng ké khí vận của Tống Thư Hàng, cũng không cần lo đột nhiên có thiên thạch rơi xuống đầu mình. Mà cho dù có thiên thạch rơi xuống thật thì cũng không cần phải sợ,
khối thiên thạch kia chắc chắn sẽ rơi ngay xuống đầu Tống Thư Hàng thôi.
“Quyển nhật ký này giống hệt với với quyển ngươi thấy trong hiện thực luôn à? Ta có cảm giác trên trang bìa cũng có lời nhắn, cô có rảnh thì đi xem lại thử đi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ngươi chờ chút, ta đi xem lại quyển nhật ký này ngay bây giờ luôn.”
Ngư Kiều Kiều đáp.
“Cô đang nằm mơ mà vẫn có thể đi xem nhật ký được à?”
Tống Thư Hàng giật mình hỏi lại.
Ngư Kiều Kiều cười rộ lên:
“Ngươi nằm mơ nhưng ta thì không, ta vẫn còn tỉnh táo, chờ chút nhé.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Chừng ba mươi giây sau.
Tiếng của Ngư Kiều Kiều lại vang lên, chẳng qua là trong giọng điệu lại xen lẫn chút thất vọng:
“Đúng là có lời nhắn thật nhưng không phải kỳ ngộ.”
“Vậy chứ là cái gì?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đợi ta một lát, để ta đổi mới ký ức trong đầu. Ngươi để sách lên kệ lại đi, sau đó lấy xuống mở ra lại.”
Ngư Kiều Kiều nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Não bộ của Kiều Kiều cô là máy vi tính à?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn để quyển nhật ký lên trên kệ, sau đó lại lấy nó xuống.
Lần này hắn lật thẳng ra phía sau, nhìn trang bìa luôn.
Sau khi nhìn chằm chằm vào trang bìa một hồi, lập tức có một dòng chữ hiện lên.
Dòng chữ này cũng được viết bằng chữ viết của thời đại viễn cổ nhưng nét chữ lại xiêu vẹo nghiêng ngả, xấu thê thảm không nỡ nhìn.
[Mua ha ha ha, đồ ngu ngốc, nếu có một ngày ngươi chết đi, ta sẽ bắn ba nghìn quả pháo hoa để chúc mừng, vui muốn điên luôn ấy chứ. Ngươi chết rồi thì ta sẽ không bị đánh nữa.]
Tống Thư Hàng:
“...”
Vãi thật, bầu không khí thương cảm do vị tổ tiên chân long kia gợi ra trước đó lập tức bị đánh bay sạch sẽ.
Lúc này trong đầu Tống Thư Hàng chỉ nghĩ đến bốn chữ “tự tìm đường chết!
Nếu như tổ tiên kim long thấy được câu trả lời của Tống đầu gỗ, bảo đảm sẽ vung đao chém người, đuổi giết tên này cùng trời cuối đất luôn cho xem. Mà đừng nói đến tổ tiên kim long, ngay cả Tống Thư Hàng vừa thấy câu trả lời này, huyệt thái dương cũng muốn nổ tung, có loại kích động muốn chém người nữa là.
“Bảo đảm tên viết câu trả lời này bị mắc bệnh Tam Lãng chắc luôn.”
Ngư Kiều Kiều nói.
Tống Thư Hàng:
“Khụ, đây là chuyện đã xảy ra ở thời đại viễn cổ, dù Tam Lãng tiền bối có thần thông quảng đại cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể truyền bệnh Tam Lãng xuyên qua thời không được.”
“Thế thì đổi cái tên khác, gọi là bệnh Tam Lãng viễn cổ vậy.”
Ngư Kiều Kiều tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng cho ngay một like:
“Hay đấy.”
Nhưng mới vừa nói xong, trong đầu Tống Thư Hàng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Dòng chữ này là do Tống đầu gỗ trả lời lại.
Nói cách khác... Vào ngày nào đó sau khi Long Vương Điện thành lập, Tống đầu gỗ đã từng lẻn vào đây, hơn nữa tìm được lời nhắn của tổ tiên kim long. Sau đó còn dùng thủ pháp của tổ tiên kim long, đề bút trả lời lại ngay tại chỗ này.
Năm đó Tống đầu gỗ cố ý chạy về Long Vương Điện chỉ vì để trả lời lại tin nhắn của tổ tiên kim long thôi ư?
Nếu quả thật là vậy... Có lẽ không thể nhìn câu trả lời của Tống đầu gỗ chỉ qua mặt chữ được.
Tình cảm giữa hai người hẳn là tình bạn, chắc chắn không đơn giản như đã biểu đạt trên mặt chữ.
Ngoài ra, từ câu trả lời của Tống đầu gỗ có thể biết được một chuyện... Tống đầu gỗ không đánh lại tổ tiên kim long, vẫn luôn là bên phải chịu đòn.
“Còn dòng nhắn nào khác không?”
Tống Thư Hàng hỏi:
“Mà này, lát nữa Kiều Kiều cô đi kiểm tra tấm biển, bức tranh và nửa pho tượng gỗ lại một lần thử xem. Nếu Tống đầu gỗ đã trả lời tin nhắn trong quyển nhật ký, nói không chừng cũng để lại câu trả lời trên mấy vật kia đấy, chẳng qua là ẩn giấu ở những vị trí khác cũng nên.”
“Có lý, nhưng mà có cần thiết phải đi xem không? Ta nghĩ chắc cũng là mấy câu trả lời tự tìm đường chết thôi.”
Ngư Kiều Kiều nói.
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp:
“Vị Tống đầu gỗ này không đơn giản như cô tưởng đâu.”
Tuy nói Tống đầu gỗ rất có thể là linh quỷ số 1 nhưng đây chỉ là suy đoán của hắn, hơn nữa dù sao lý luận xuyên qua thời không cũng chỉ giới hạn trong tiểu thuyết, điện ảnh và phim truyền hình.
Cho nên Tống Thư Hàng chỉ có thể nói một ít chuyện mình biết cho Ngư Kiều Kiều nghe:
“Vị Tống đầu gỗ này tồn tại ở thời kỳ Thiên Đình viễn cổ, có quan hệ với rất nhiều nhân vật tiếng tăm trong Thiên Đình viễn cổ. Theo ta biết, có đến mấy vị Trường Sinh Giả và Kiếp Tiên quen biết Tống đầu gỗ. Hơn nữa qua lời nhắn ở đây có thể thấy được, mối quan hệ giữa Tống đầu gỗ và tổ tiên kim long rất không bình thường. Không chừng có thể dựa vào lời nhắn và câu trả lời giữa hai người bọn họ mà suy đoán ra một số chuyện, biết đâu trong đó lại cất giấu hai phần kỳ ngộ thì sao?”
“Có lý.”
Ngư Kiều Kiều gật đầu nói:
“Vậy giờ ta mang ngươi đi đến chỗ có lưu lại lời nhắn tiếp theo trước, sau đó lại trở về kiểm tra tấm biển, bức tranh và nửa pho tượng gỗ kia.”
Dứt lời, Ngư Kiều Kiều tiếp tục chỉ dẫn Tống Thư Hàng đi xuyên qua thế giới Mosaic.
Cuối cùng, Tống Thư Hàng đi tới trước một chiếc giường ngọc rất lớn.
“Đây là đâu?”
Tống Thư Hàng hiếu kỳ hỏi.
Bởi vì khắp nơi đều phủ hiệu ứng mosaic nên hắn không hề biết mình đang ở trong phòng nào cả.
“Nơi này là một thắng cảnh tu luyện trong Long Vương Điện, chiếc giường ngọc này là chỗ ngủ của tổ tiên kim long năm xưa, trên đó lưu lại rất nhiều long khí. Nếu những hậu duệ có huyết mạch Long tộc như bọn ta ngồi tu luyện gần chiếc giường ngọc này thì hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa huyết mạch trong người cũng được tinh luyện.
Ngư Kiều Kiều nói:
“Cũng như trước, cứ nhìn chăm chú vào góc dưới bên phải ở phần chân giường.”
Vị Tổ tiên kim long kia bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế(*) chắc luôn, toàn để lại lời nhắn ở góc dưới bên phải.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải, lát sau lại có một dòng chữ hiện lên.
[Tống đầu gỗ này, ta có thai rồi.]
Tống Thư Hàng:
“Phụt~~”
Đừng nói là do Tống đầu gỗ gây ra đấy nhé?
Nếu đúng là vậy, thế Tống đầu gỗ có năng lực sinh sản à? Vậy hắn đâu phải là linh quỷ chứ? Hay là... trước đó mình đã đoán sai, thật ra Tống đầu gỗ không phải là linh quỷ số 1?
“Kiều Kiều, trên chiếc giường ngọc này có câu trả lời lại không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không để ý, ngươi tìm xem có chỗ đặc thù nào không để ta đi kiểm tra thử.”
Ngư Kiều Kiều đáp.
Tống Thư Hàng quan sát giường ngọc thật kỹ.
“Ngay chỗ mép giường có điểm bất thường. Kiều Kiều, cô đi kiểm tra giường ngọc trước đi, xem thử có câu trả lời gì không.”
Chỉ lát sau Tống Thư Hàng đã đưa ra đề nghị.
“Chờ ta một lát.”
Ngư Kiều Kiều đáp lại.
Vừa dứt lời, Ngư Kiều Kiều ở trong Long Vương Điện lập tức chạy đi đến chỗ giường ngọc.
Mấy phút sau.
Tiếng của Ngư Kiều Kiều vang lên:
“Đổi mới ký ức, ngươi nhắm mắt rồi mở ra lại để xem, nhưng lần này vẫn không có kỳ ngộ gì hết.”
Trong giọng nói của Kiều Kiều có xen lẫn chút thất vọng nhưng cũng có cả thích thú hân hoan hơn nữa còn chiếm phần nhiều, bởi vì cô được chơi rất vui vẻ.
Đây cũng là một dạng như trò chơi truy tìm kho báu, chơi một mình rất nhàm chán, giờ có bạn chơi chung, có thể trao đổi với nhau nên thú vị hơn rất nhiều.
Tống Thư Hàng nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.
Sau đó hắn thấy được dòng chữ nguệch ngoạc xiêu vẹo của Tống đầu gỗ.
[Này, chờ chút đã, ngươi viết lời nhắn như vậy sẽ khiến người đời sau hiểu lầm đấy! Nói rõ nhé, cái thai chắc chắn không phải của ta. Chúng ta...]
Có lẽ phía sau vẫn còn nữa nhưng chắc là bị Tống đầu gỗ xóa mất rồi.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tổ tiên kim long mang thai, từ những dòng nhắn giữa cô và Tống đầu gỗ có thể suy ra, hình như đứa bé không phải là con của Tống đầu gỗ? Nhưng mà... trực giác lại mách bảo đứa bé này chắc chắn có quan hệ với Tống đầu gỗ.
“Còn lời nhắn nào nữa không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Theo những lời nhắn và câu trả lời để lại, trong đầu Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều dần hiện ra hình tượng về một đôi oan gia.
“Còn một nơi cuối cùng.”
Ngư Kiều Kiều nói:
“Ta dẫn ngươi đi xem... Ngoài ra, bản thể của ta cũng đang đi đến chỗ đó.”
Vị trí cuối cùng có đặt một chiếc trống lớn, nhưng chiếc trống này lại không có mặt trống.
Lần này không cần Ngư Kiều Kiều nhắc, Tống Thư Hàng tự động nhìn về góc dưới bên phải của trống lớn.
[Thời gian sắp hết rồi, ta ở đây chờ ngươi mười ba năm nhưng tên ngu ngốc nhà ngươi lại không tiến vào Long Vương Điện một bước. Ta sắp phải rời đi, có lẽ sẽ đi gặp Bắc Phương Đại Đế một lần. Nếu như có ngày gặp lại, ta nhất định sẽ giết chết ngươi. Tên trời đánh nhà ngươi, ta nói được làm được. Đến lúc đó, ta sẽ lột da ngươi làm mặt trống cho chiếc trống lớn này.]
Tống Thư Hàng kiểm tra kỹ trống lớn, sau đó chỉ vào phần đáy của trống:
“Ở đây!”
Hình như hắn có thần giao cách cảm với Tống đầu gỗ, luôn tìm ra được vị trí ẩn giấu câu trả lời.
“Đổi mới ký ức rồi đấy, ngươi nhắm mắt rồi mở ra lại đi.”
Ngư Kiều Kiều nói.
[Chúc kế hoạch của ngươi thành công.]
Lời nhắn của Tống đầu gỗ.
Tống Thư Hàng xoa cằm, vừa nghĩ đến Bắc Phương Đại Đế, trong lòng chợt hiểu ra.
Chú thích:
(*) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive Compulsive Disorder, viết tắt là OCD) là một rối loạn dựa trên những suy nghĩ và thói quen mang tính ám ảnh, lặp đi lặp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận