Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2097: Người sống thì phải biết đổi mới

Chương 2097: Người sống thì phải biết đổi mới
Đáng tiếc, dường như trạng thái hiện tại không thể kêt nối với kim đan mã QR, không thể đăng nhập hệ thống tu chân được.
Bằng không nhất định phải lưu lại quá trình giảng giải Thánh Viên Long Lực Thần Công của vị lão giả này lại, sau đó gửi vào trong vòng bạn bè của hệ thống tu chân để làm màu mới được.
Thậm chí hắn cũng đã nghĩ xong cả nội dung bài viết rồi: Hôm nay vượt thời gian, quay về quá khứ để xem giảng pháp của một vị tiền bối. Tiền bối giảng đúng là tinh diệu, ta nghe như say như mê.
Nhưng không sao cả, chờ sau khi quay về thì Tống Thư Hàng cũng có thể gửi lên vòng bạn bè để bù lại sau.
Ừ, trước khi gửi lên vòng bạn bè, hắn phải nghiên cứu một chuyện – không biết hệ thống chat tu chân này có chức năng chặn bạn bè gì đó hay không. Ví như lúc đăng lên vòng bạn bè thì đừng cho Hà Chỉ Ma Đế và Bất Diệt Chi Chủ thấy.
Vì hắn còn định chờ đến lần Huyền Thánh giảng pháp sau sẽ mang tới kinh hỉ lớn cho Hà Chỉ Ma Đế.
Sở dĩ kinh hỉ được gọi là kinh hỉ cũng vì nó đầy tính bất ngờ.
Nếu như bị Hà Chỉ Ma Đế biết trước thì sẽ không được hiệu quả kinh hỉ nữa.
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi.
Tống Thư Hàng lại lập tức tập trung tinh thần, chuyên tâm nghe vị lão giả này giảng pháp.
Lão giả giảng mười vạn chữ đầu của Thánh Viên Long Lực Thần Công khá nhanh, nhưng lại vô cùng thấu triệt.
Dư vị vô cùng.
Sau khi nghe xong toàn bộ phần giảng pháp này... Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy mình bị trướng bụng.
Nói đúng hơn là có cảm giác no căng – mỹ mãn tới căng tràn...
“Phần giảng pháp này đúng là đỉnh thật.”
Trong lòng Tống Thư Hàng vô cùng bội phục.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thủ đoạn giảng pháp chỉ mới nghe thôi đã khiến người ta có cảm giác no bụng. Nếu dùng loại kỹ xảo này lên Huyền Thánh giảng pháp, sau đó tăng lượng no bụng lên thì có thể khiến người trong chư thiên vạn giới “no căng” không nhỉ?
Quay về phải nghiên cứu kỹ xảo giảng pháp này với các vị tiền bối mới được, để xem có học được theo hay không.
Sống đến già, học đến già.
Con người chỉ cần còn sống thì phải học tập mỗi ngày.
Tống Thư Hàng ẩn ẩn chờ mong đến lần Huyền Thánh giảng pháp tiếp theo.
Mong rằng lần Huyền Thánh giảng pháp thứ tư của mình có thể mang tới trải nghiệm và cảm giác giống hệt thế nầy cho các vị đạo hữu trong chư thiên vạn giới.
Sáng tạo, con người sống thì phải sáng tạo để đổi mới.
...
Bên giếng nước trong rừng trúc, lão giả thoáng dừng lại.
Thánh viên bên cạnh dâng một tách trà lên cho hắn.
Lão giả nhấp một ngụm trà để thông giọng, sau đó nói tiếp: “Tiếp theo chính là thiên tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công, cũng là tinh túy của bộ thần công này. Có thể nói, nó chinhs là nét vẽ mắt cho rồng của Thánh Viên Long Lực Thần Công.”
Tới rồi!
Tống Thư Hàng tập trung 200% tinh thần.
Hắn chỉ chờ có giây phút này thôi.
Hơn nữa hắn cũng biết rõ cách giảng pháp củ lão giả tiếp theo cũng sẽ khác hẳn với phần giảng pháp trước đó.
Bởi vì thiên tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công có một trình tự là cần thí luyện giả “lĩnh ngộ”, chứ không chỉ đơn giản là nghe lão giả giảng pháp.
Bảy thú tu thoạt nhìn có vẻ giống đệ tử của lão giả cũng nín thở tập trung tinh thần.
Một lúc sau, lão giả mới mở miệng.
Hắn vừa mở miệng, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung. Chỉ còn lại một tràng tiếng oong oong cực kỳ khủng bố, tai ù đi, ngay cả tầm mắt cũng trống rỗng.
Đây chính là “công pháp” không thể dùng ngôn ngữ để lưu lại, không thể dùng miệng để biểu đạt, không thể dùng mắt để quan sát.
Ngoại trừ tiếng oong oong thì Tống Thư Hàng không cảm ứng được gì cả.
Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, ngay cả tinh thần lực cũng bị chặn.
Thế này thì còn hiểu tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công kiểu gì nữa?
Chẳng lẽ ta thật sự vô duyên với tổng cương truyền thừa ư?
Lần này sắp lỗ to rồi ư?
Không lấy được tổng cương truyền thừa mà còn gánh một khoảng nợ thuyền tiên khổng lồ.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì tiếng nổ lớn trong đầu đột nhiên tắt hẳn.
Tầm mắt dần khôi phục lại.
Tống Thư Hàng chợt phát hiện mình đã biến thành trạng thái 2D “dẹp lép”, hơn nữa còn co lại chỉ cỡ lòng bàn tay.
Khong riêng gì hắn mà cả bảy đệ tử thú tu kia đều biến thành hình dán 2D.
Kiểu này nhìn quen quen thế nhỉ?
Lão giả đang giảng pháp vẫn không hề ngừng miệng.
Nhưng Tống Thư Hàng không nghe thấy giọng của hắn.
Ngôn không thể truyền.
Lão giả vẫy tay một cái.
Tám hình dán bao gồm cả Tống Thư Hàng đều được triệu hoán qua.
Thần long và thánh viên bắt đầu hành động, chúng nó dán hết bảy hình dán thú tu lên cánh tay của lão giả.
Thần long và thánh viên không thể trông thấy hình dán 2D trong sốt do Tống Thư Hàng biến thành.
Nhưng trước lực hút của lão giả kia thì hình dán cho Tống Thư Hàng biến thành vẫn đáp lên cánh tay của hắn.
Cảm giác này khá vi diệu.
Tống Thư Hàng không muốn hình dung cảm giác này, thậm chí cũng không muốn nhớ lại nó.
“Bảy người các ngươi chuẩn bị xong chưa, cơ hội chỉ có một thôi đấy nhé.” Lão giả lên tiếng.
Lúc này Tống Thư Hàng mới chú ý rằng lão giả vẫn luôn dùng ngôn ngữ viễn cổ để nói chuyện, nhưng hắn vẫn nghe hiểu được.
Ngay sau đó.
Mi tâm của lão giả có tia sáng lóe lên.
Hắn đang mở một phần ký ức của mình ra.
Bảy thú tu + Tống Thư Hàng trong suốt bị ánh sáng bao phủ, ý thức được đưa vào trong một đoạn ký ức của lão giả.
Cơ hội thuận lợi giúp học được tổng cương truyền thừa không thể nói bằng lời, không thể nào ghi chép, không thể nào quan sát chính là... lúc lão giả “sáng tạo” ra nó.
Nói đúng hơn là khi nó vẫn chưa triệt để hoàn thành.
Ý thức của Tống Thư Hàng và bảy thú tu bị đưa vào một đoạn thời gian nào đó trong ký ức của lão giả.
Bọn họ bám vào trên người lão giả đang trong quá trình sáng tạo tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công hệt như giấy dán.
Tất cả bắt đầu quan sát quá trình sáng tạo tổng cương truyền thừa của lão giả từ đầu chí cuối.
Từ lập dự án ban đầu đến phác thảo, đi vào chi tiết, lần lượt thí nghiệm và sửa chữa để cho ra số liệu chính xác nhất.
Lần lượt sửa chữa và hoàn thiện.
Dù là tồn tại ở cấp bậc của lão giả, muốn sáng tạo ra một bộ công pháp cấp pháp tắc cũng không hề dễ chút nào.
Quá trình này khiến Tống Thư Hàng nhớ tới thí nghiệm của mấy nhà khoa học.
Quá trình sáng tác kéo dài đăng đẳng.
Sửa chữa hết ngàn vạn phiên bản.
Bảy thú tu và Tống Thư Hàng bắt đầu thể nghiệm quá trình này thật kỹ.
[Hơi giống với nhập mộng, nhưng lại không có cảm giác chân thực như khi nhập mộng.] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Nhập mộng là bản thân thay thế và sắm vai nhân vật bị nhập mộng. Còn loại pháp thuật hình dán 2D của lão giả này lại dùng góc độ hình dán tiến vào ký ức của hắn để theo dõi.
“Cũng hòm hòm rồi.” Lão giả đang trong quá trình sáng tác lên tiếng.
Hắn bắt đầu chính thức biên soạn thiên chính của tổng cương truyền thừa.
Khi bắt đầu biên soạn thì ý thức của bảy thú tu và Tống Thư Hàng bắt đầu mơ hồ.
Thiên tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công chính thức, dù là trong ký ức của lão giả thì cũng không thể truyền đạt đầy đủ được.
Nhưng mục đích truyền công của lão giả đã đạt đến.
Quan trọng nhất chính là toàn bộ quá trình sáng tác, lần lượt chỉnh sửa, bao kinh nghiệm cân nhắc về tổng cương truyền thừa, đó mới là nội dung chính cần truyền.
Theo lý thuyết thì từ những kinh nghiệm này đã đủ để lĩnh ngộ ra tổng cương truyền thừa.
Xem như đi đường vòng để cứu quốc.
...
Ý thức của Tống Thư Hàng quay về căn phòng thủy tinh.
Chủ nhân của căn phòng thủy tinh mỉm cười nhìn hắn: “Tiểu hữu, có thu hoạch không?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt.
Hắn chỉ là một con gà mờ vừa mới bước chân vào tu chân nửa năm thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận