Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1278: Chuyển Hóa Hình Thái Tâm Ma

Chương 1278: Chuyển Hóa Hình Thái Tâm Ma
Nếu không điên, sao lại cảm thấy giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương hay chứ?
Bạch tiền bối two mở miệng nói:
“... Có tin tiền bối ta đây chỉ giơ một ngón tay ra là có thể bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến không hả?”
Tiếng của hắn xuyên thấu qua nút bịt tai của Tống Thư Hàng, thậm chí lấn át cả giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương.
Chờ chút, vừa rồi mình và Bạch tiền bối two đang nói chuyện với nhau bằng tâm linh à?
Nhìn trời!
Dùng tâm linh trao đổi với đại lão rất thiệt thòi!
Các đại lão sở hữu năng lực khống chế bản thân cực cao. Lúc bọn họ dùng tâm linh trao đổi với ngươi, ngươi chỉ có thể nghe thấy những gì bọn họ muốn nói với ngươi, thế nhưng các đại lão lại có thể nghe thấy những gì ngươi đang suy nghĩ trong đầu.
“Được rồi, xem ra không cho ngươi thưởng thức một chút thì ngươi sẽ không tin trong giọng ca này ẩn chứa âm thanh của tự nhiên thật.”
Bạch tiền bối two nói.
Dứt lời, hắn giơ ngón tay lên, cách không điểm về phía Tống Thư Hàng:
“Đừng phản kháng.”
Tống Thư Hàng lau đi bọt mép bên khóe miệng.
Ngay sau khi Bạch tiền bối two cách không điểm về phía hắn, hắn cảm nhận được trong lỗ tai bỗng vang lên một tiếng ‘vù’, trong tai như có nước đọng vừa được dọn dẹp sạch, bỗng dưng trở nên thoải mái vô cùng.
Loại cảm giác này giống như cảm giác lúc nhĩ khiếu được đả thông khi hắn ở nhất phẩm vậy.
“Tháo nút bịt tai ra rồi lắng nghe thật kỹ xem.”
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng do dự:
“Sau khi tháo nút bịt tai ra, liệu ta có ngã lăn quay ngay lập tức không?”
“Trước khi ta tới, cho dù ngươi không tháo nút bịt tai ra thì chẳng bao lâu nữa cũng ngã lăn quay, ngã sớm hay ngã trễ đều như nhau thôi, tháo ra còn có thể chết sảng khoái một chút.”
Bạch tiền bối two phân tích.
Bạch tiền bối thỏ nói quá chí lý.
Tống Thư Hàng cắn răng đưa tay tháo nút bịt tai ra.
“Kẻ bất hiếu... Giết giết giết!!! “
Tạo Hóa Pháp Vương trên sân khấu dùng sức giậm chân, hai tay cầm micro, vận hết sức gào thét rát cả cổ họng. Loại sóng âm mà mắt thường có thể thấy được không ngừng khếch tán ra bốn phương tám hướng.
Cúng lúc đó, tám vị phân thân Tạo Hóa Pháp Vương ở xung sân khấu đồng thanh hét lên:
“Kẻ bất hiếu... Giết giết giết!”
Những đạo hữu có mặt ở hiện trường không ngừng rên rỉ, cho dù đã mang nút bịt tai cường hóa những vẫn có hơn một nửa số người sống sót không cam lòng ngã xuống, ánh mắt trở nên mơ hồ nhìn Tạo Hóa Pháp Vương trên sân khấu.
[Thư Hàng tiểu hữu, ngươi điên rồi à, sao lại tháo nút bịt tai ra thế?]
Cổ Hồ Quan Chân Quân ở sau lưng truyền âm nói.
Giang Tử Yên suy tư trong chốc lát rồi nói:
[Có lẽ quyết định của Thư Hàng tiểu hữu là đúng đấy, sau khi lấy nút bịt tai xuống thì có thể chết sảng khoái một chút. Chúng ta cứ đeo nút bịt tai thế này chỉ làm kéo dài thời gian bị tiếng hát hành hạ, tự chuốc khổ vào thân thôi.]
Nói thì nói vậy nhưng Giang Tử Yên lại không có ý định muốn lấy nút bịt tai xuống.
Khi mấy vị đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cho rằng Tống Thư Hàng sắp ngất đi thì... trên mặt Tống Thư Hàng lại lộ ra vẻ quỷ dị.
Đầu tiên là vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, sau đó lại trở nên ôn hòa.
Cuối cùng hắn khẽ khép mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
[Sao thế này?]
Cổ Hồ Quan Chân Quân hỏi với giọng điệu đầy khó hiểu.
Thông Huyền đại sư làm động tác chỉ vào đầu, sau đó nhún vai một cái.
Có phải ý của đại sư là đầu óc chịu tác động quá lớn nên bị chập mạch rồi à?
[Bị tẩy não? Điên rồi ư?]
Giang Tử Yên hỏi.
“Thì ra là vậy... Đây chính là âm thanh của tự nhiên.
Tống Thư Hàng lên tiếng nói.
Không ngờ trong tiếng gào thét điên cuồng của Tạo Hóa Pháp Vương lại cất giấu âm thanh của tự nhiên.
Tiền bối two cách không điểm về phía hắn là để tai hắn nghe được loại âm thanh của tự nhiên này.
Âm thanh của tự nhiên cũng không phải là tiếng gào thét của Tạo Hóa Pháp Vương, mà dưới tiếng gào thét ấy lại cất giấu một thanh âm dễ nghe đến không cách nào hình dung được đang đệm cho giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương.
Thanh âm kia vô cùng hoàn mỹ, Tống Thư Hàng đã vắt nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp để miêu tả thanh âm này.
Chỉ có thể nói thanh âm này chính là giai điệu tuyệt vời nhất, êm tai nhất.
Tựa như ngươi đang kéo lê thân thể mệt mỏi lang thang trong sa mạc, cổ họng khát khô, nhưng ngay lúc sắp chết khát thì bỗng có một ly nước trong vắt xuất hiện trước mặt ngươi.
Lại giống như khi ngươi đang đói bụng tới cực điểm lại có một miếng bánh mì thơm ngào ngạt đặt trước mặt ngươi vậy.
Lắng nghe loại âm thanh của tự nhiên này chính là một loại hưởng thụ đến cực hạn.
“Giết giết giết~ kẻ bất nhân bất nghĩa, đều giết hết!”
Tạo Hóa Pháp Vương hát đến gần đoạn cao trào nhất trong cả bài, giọng bắt đầu tăng lên.
Mà thanh âm êm tai ẩn giấu sau giọng ca của hắn cũng tăng cao theo.
Trên người Tống Thư Hàng nổi đầy da gà, thanh âm này quá tuyệt vời.
Tống Thư Hàng không nhịn được khẽ hát theo:
“Giết giết giết~ kẻ bất nhân bất nghĩa người, đều giết hết, giết giết giết!
Sau khi khẽ hát theo mấy câu, hắn lại phát hiện loại hát khẽ này không cách nào thỏa mãn được cảm xúc đang dâng trào trong người, thế là không tự chủ được vung vẫy hai tay, cất cao giọng hét lên:
“Giết giết giết~ kẻ nghịch thiên đứng chết quỳ cũng chết!”
Vũ Nhu Tử ở bên cạnh Tống Thư Hàng nghe thế thì hai mắt sáng lên:
“Giết giết giết~ kẻ nghịch thiên đứng chết quỳ cũng chết!
Tống tiền bối ngầu quá đi! Cô biết Tống tiền bối khác mọi người, chắc chắn cũng có thể thưởng thức được mị lực ẩn trong tiếng hát của Tạo Hóa tiền bối.
Tạo Hóa Pháp Vương đứng trên sân khấu chú ý đến Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng, trong mắt lộ ra vẻ cảm động:
“Giết giết giết~ kẻ nghịch thiên đứng chết quỳ cũng chết!”
Tống Thư Hàng tiểu hữu và Vũ Nhu Tử tiểu hữu không hổ là fan cuồng của hắn.
Trong nhóm Cửu Châu số 1, Tống Thư Hàng tiểu hữu là đạo hữu đầu tiên chịu nghe hắn hát hết cả một bài. Sau đó Tống Thư Hàng tiểu hữu còn lặng lẽ luyện tập, biểu diễn ca khúc mới của hắn.
Về phần Vũ Nhu Tử tiểu hữu thì không có gì phải bàn cải, từ sau khi nghe được bài hát của hắn, Vũ Nhu Tử tiểu hữu đã đi khắp nơi truyền bá âm nhạc của hắn.
Có những fan cuồng thế này, Tạo Hóa Pháp Vương cực kỳ cảm động.
Đây là hai vị đạo hữu thật sự thưởng thức được giọng ca của hắn.
Hoàn toàn khác với những người bình thường chỉ biết theo đuổi tiếng hát địa ngục, hy vọng thông qua tiếng hát thể nghiệm cái chết, Tống Thư Hàng tiểu hữu và Vũ Nhu Tử tiểu hữu là những người thật sự hiểu được sự tuyệt diệu trong tiếng hát của hắn.
“Ta sẽ viết riêng hai ca khúc dành tặng cho hai người các ngươi.”
Tạo Hóa Pháp Vương nói thầm trong lòng.
...
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
[Thư Hàng tiểu hữu bị điên rồi.]
Giang Tử Yên:
[Điên toàn tập luôn rồi.]
Đậu Đậu giãy giụa trở mình:
[Nhưng... tại sao sau khi bị điên... lại có thể miễn dịch với tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương... Điều này thật phản tu chân~~]
[Hay là vì dây thần kinh trong đầu bị hỏng rồi nên không bị tiếng hát ảnh hưởng nữa?]
[Hoặc cũng có thể là do tai của hắn không nghe được bất kỳ âm thanh gì nữa?]
[Nói không chừng... hắn đã thức tỉnh năng lực đặc biệt gì đó thì sao?]
[Ta sắp chết rồi, chết rồi chết rồi.]
[Ta vẫn không thể chết được, ta phải xem đồ nhi của ta đã vượt qua tâm ma kiếp hay chưa, nếu không ta chết không nhắm mắt.]
Không ít tu sĩ trong lòng chợt động.
Đúng vậy, bọn họ từ ngàn dặm xa xôi chạy đến nghe liveshow của Tạo Hóa Pháp Vương không phải vì muốn tự chuốt khổ vào thân mà là vì bọn họ có thân nhân bằng hữu, sư huynh sư muội, sư tỷ sư đệ, đệ tử đang độ tâm ma kiếp. Bọn họ muốn đến xem thử tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương có tác dụng phá ta ma kiếp thật không.
Mà lúc này Tạo Hóa Pháp Vương đã hát đến đoạn cao trào nhất, âm thanh của tự nhiên ẩn trong tiếng hát của hắn cũng bùng nổ.
Sau đó trong số những tu sĩ đang độ tâm ma kiếp có người thân thể bắt đầu run rẩy.
Mà lúc này, có một vị tu sĩ rơi vào tâm ma kiếp đột nhiên lớn tiếng rên rỉ:
“Giết giết giết, kẻ nghịch thiên đứng chết quỳ cũng chết! Không không không, đừng giết nữa, đừng~”
“Đầu hàng, ta đầu hàng~ đầu hàng không giết~~”
Kế bên cũng có một tu sĩ rơi vào tâm ma kiếp rên rỉ.
“Mang ta rời khỏi nơi này, ọe~~ mang ta rời khỏi đi.”
Giống như hiệu ứng domino, lại một tu sĩ hãm sâu vào tâm ma kiếp mở mắt ra.
Có một rồi có hai, có hai rồi có ba, có ba rồi thì có càng nhiều hơn nữa!
Thứ tư, thứ năm, thứ sáu... Từng tu sĩ hãm sâu vào tâm ma kiếp lần lượt tỉnh lại. bọn họ dùng đủ loại ngôn ngữ phát ra phát ra từng tiếng rên rỉ. Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ lại bị tiếng hát kinh khủng của Tạo Hóa Pháp Vương tra tấn, miệng sủi bọt mép, toàn thân như nhũn ra, yếu ớt vô lực.
Tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương có tác dụng phá tâm ma kiếp thật ư?
Lúc này, Tạo Hóa Pháp Vương trên sân khấu biểu diễn đã từ từ hạ thấp giọng.
Ca khúc Thất Sát Ca kinh điển đã sắp kết thúc.
Rốt cuộc Tống Thư Hàng giơ cao hai tay, la hét nãy giờ cũng bình tĩnh lại.
Nhìn trời, vừa rồi ta đã làm gì vậy?
Ta đã hát bài Thất Sát Ca theo Tạo Hóa tiền bối thật ư?
“Tống tiền bối, từ hôm nay trở đi ngươi cũng giống như ta, đều là tri âm của Tạo Hóa tiền bối rồi.”
Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.
Tống Thư Hàng cười trừ:
“Ha ha ha~”
Nếu không nhờ Bạch tiền bối two cách không điểm một cái thì hắn không thể nào lắng nghe được âm thanh của tự nhiên ẩn trong giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương.
Đồng thời hắn quay đầu nhìn ra phía sau.
Ở sau lưng tước yêu Tiểu Thải nằm trên đất, hai cánh duỗi ra, hai chân đá không ngừng, thế nhưng cô ấy vẫn chưa thoát khỏi tâm ma kiếp.
Song Thông Nương ở bên cạnh đã tỉnh lại.
Lúc này Thông Nương đang dùng hai tay ôm mầm hành nhọn của mình không ngừng đập đầu vào ghế ngồi.
“A a a~ là tiếng hát ma quỷ của Tạo Hóa! A a a, ta không muốn nghe, ta không muốn nghe.”
Thông Nương dùng hai tay che mầm hành vận hết sức đập vào chỗ tựa lưng của ghế ngồi.
Nhưng chỗ tựa lưng rất mềm, Thông Nương tông mạnh vào cũng chẳng có cảm giác gì.
“Chết rồi, chết rồi, sắp chết rồi~”
Thông Nương vừa khóc nức nở vừa nói.
Tống Thư Hàng đưa tay ra cầm lấy Ngộ Đạo thạch, cuối cùng Thông Nương đã thoát khỏi tâm ma kiếp.
“Cứu ta, Thư Hàng~ ta không muốn nghe hát nữa. Sau này ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngươi bảo ta đi đông ta tuyệt đối sẽ không đi tây, cứu ta với~”
Thông Nương càng khóc càng dữ, nước mắt rơi đầy mặt.
Nhựa hành nương theo mầm hành lăn xuống.
“Đây là chính miệng cô nói đấy nhé.”
Tống Thư Hàng mỉm cười rồi chuyển cả Thông Nương và Ngộ Đạo thạch vào... điền viên trong thế giới hạch tâm, sau đó hắn nhìn về phía Diệp Tư.
Diệp Tư vẫn nằm im ở đó, không hề bị giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương ảnh hưởng.
Tống Thư Hàng khẽ nhíu mày, lại đưa mắt quan sát xung quanh.
Trong hội trường buổi biểu diễn.
Có chừng một phần ba các tu sĩ hãm sâu vào tâm ma kiếp thuận lợi tỉnh lại, đang phát ra đủ loại âm thanh rên rỉ, nhưng cuối cùng tâm ma kiếp của bọn họ đã bị phá vỡ...
Còn hai phần ba số tu sĩ còn lại vẫn đang bị hãm trong tâm ma kiếp không thoát ra được, thân thể co giật liên hồi giống như tình trạng của Tiểu Thải.
“Tiếng hát của Tạo Hóa tiền bối có uy lực phá tâm ma kiếp thật ư? Là nhờ tác dụng ẩn của loại âm thanh tự nhiên kia sao?”
Tống Thư Hàng thắc mắc.
Bạch tiền bối two:
“Thật ra tác dụng của tiếng hát này không phải là phá tâm ma mà là chuyển hóa hình thái tâm ma thì đúng hơn.”
“Chuyển hóa hình thái ư?”
Tống Thư Hàng tỏ vẻ nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận