Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 12: Tống tiền bối, điện thoại của ngài cũng hết pin rồi

Chương 12: Tống tiền bối, điện thoại của ngài cũng hết pin rồi
Cô nàng tóc đen này nhìn qua cũng khoảng hai mươi tuổi, mà mình rõ ràng mới tròn mười tám tuổi tuổi cách đây không lâu mà? Chẳng lẽ mình trông già đến vậy sao, giống một đại thúc lớn tuổi đến thế kia á?
Còn có… đạo hiệu gì nữa? Hắn lập tức nhớ đến đống nick chat trong nhóm, toàn là gì gì mà Hoàng Sơn Chân Quân, Bắc Hà Tán Nhân, XX động chủ, YY phủ chủ... càng nhớ lại thấy càng nhói gan.
Tống Thư Hàng không muốn người khác nghĩ mình là tên mắc bệnh ảo tưởng, bèn nói:
“Khụ khụ, cô cứ gọi là Tống Thư Hàng đi. Với cả đừng có nhắc chuyện đạo hiệu nữa nhé.”
Vũ Nhu Tử ngượng ngùng đáp:
“Dạ? Xin lỗi tiền bối. Ta nhất thời quên mất.”
Thân là tu chân giả, điều ai cũng biết là không nhắc đến đạo hiệu trước mặt người khác. Cô vì quá kích động nên mới quên mất chuyện này.
Tống Thư Hàng khụ hai tiếng, cảm giác như bệnh ho của mình sắp khỏi giờ này lại đang tái phát, còn nghiêm trọng hơn trước:
“Khụ khụ, cô cũng đừng gọi ta là tiền bối nữa.”
“Vâng.”
Vũ Nhu Tử đáp nhỏ, nhưng trong lòng lại trầm xuống, vị tiền bối này có vẻ như không phải là kiểu người dễ nói chuyện nhỉ? Cũng đúng thôi, dù sao thì mấy người trong nhóm chat cũng không phải tất cả đều nhiệt tình như Bắc Hà tiền bối.
Hơn nữa vị tiền bối nãy rõ ràng là ở khu La Tín, thế mà lại không lên tiếng trong nhóm chat. Nói không chừng lại thật sự là kiểu người lãnh đạm, không có ý định giúp đỡ mình nhỉ? Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút ủ rũ.
Đang lúc Vũ Nhu Tử suy nghĩ lan man, Tống Thư Hàng lại nói tiếp:
“Cô cứ trực tiếp gọi là Tống Thư Hàng là được.”
Vũ Nhu Tử ngẩn người:
“Ơ? Như thế không được đâu.”
Tống Thư Hàng đáp rất kiên quyết:
“Cô cứ trực tiếp gọi ta là Tống Thư Hàng là được, nếu như cảm thấy không gọi được tên đầy đủ của ta thì cứ gọi Thư Hàng, Tiểu Hàng, Tiểu Tống, tùy cô.”
Nếu Vũ Nhu Tử mở miệng kêu một tiếng ‘tiền bối’ nữa, hắn sẽ rất ngượng, ở đây là thế giới ngoài đời thực cơ mà!
Vũ Nhu Tử mới gọi được một nửa, cảm thấy không được tự nhiên nên vẫn bỏ thêm hai chữ ‘tiền bối’:
“Tống Thư… tiền bối.”
Thế nhưng trong nội tâm cô lại thoáng cái bình tĩnh lại, trên mặt lại càng lộ ra nét tươi cười. Xem ra vị tiền bối này là người tốt, cũng không phải kiểu tiền bối lạnh nhạt. Nếu thế, biết đâu ngài ấy sẽ giúp cô.
Tống Thư Hàng đưa tay xoa mặt thật mạnh, hoàn toàn bị đánh bại:
“Được rồi, cô thích gọi thế nào cũng được.”
Vũ Nhu Tử vui vẻ hỏi:
“Tống tiền bối, ngài đến giúp ta đấy à?”
Tống Thư Hàng nhấc túi lớn trong tay lên, hai người với cả một cái vali to thế này thì đúng là chắn đường của người khác quá, tốt nhất vẫn nên tìm một chỗ khác nói chuyện:
“Vừa đi vừa nói chuyện đi.”
Vũ Nhu Tử lập tức đuổi theo Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nói:
“Ta xem trong lịch sử chat của Nhóm Cửu Châu Số 1 rồi, hình như cô muốn đến khu La Tín của thành phố J à?”
Vũ Nhu Tử rất thông minh, từ ngữ khí và thái độ của Tống Thư Hàng liền đoán được sự thật, cô tỏ vẻ cầu khẩn:
“Vâng, đúng là khu La Tín của thành phố J. Khoan đã, tiền bối, chẳng lẽ… Chẳng lẽ ở đây không phải là khu La Tín sao?”
Tống Thư Hàng thở dài rồi mới nói:
“Đây đúng là khu La Tín, nhưng lại là khu La Tín của Giang Nam chứ không phải của thành phố J.”
“...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Nhu Tử lập tức đỏ bừng lên, lần này đúng là ngượng quá. Rồi một lúc, cô nhỏ giọng hỏi:
“Tống tiền bối, ngài có biết đường đi đến khu La Tín của thành phố J không?”
Tống Thư Hàng cười hiền lành, bảo:
“Ta cũng chưa đi qua chỗ đó bao giờ, nhưng cô có phần mềm chỉ đường mà?”
Vũ Nhu Tử gõ đầu mình, lại lấy điện thoại di động ra bắt đầu ấn. Nhưng mà, cô vừa mới mở máy lên, điện thoại lại vang lên một tiếng chuông dễ nghe, sau đó màn hình tắt ngúm.
Vũ Nhu Tử ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng, rưng rưng nước mắt:
“Tống tiền bối, máy ta hết pin mất rồi.”
Tống Thư Hàng cảm giác hình như gan mình lại nhói đau, người đẹp tóc đen này hình như hơi ngốc thì phải?
Thế nhưng hắn vẫn đưa ra điện thoại di động của mình cho cô:
“Dùng của ta này.”
Vũ Nhu Tử vui mừng nhận lấy điện thoại, rối rít cảm ơn rồi bắt đầu tìm kiếm.
Đột nhiên, điện thoại di động lại kêu lên leng keng rồi màn hình cũng tối đen.
Vũ Nhu Tử tiếp tục ngửa mặt nhìn về Tống Thư Hàng, nước mắt sắp trào ra:
“Tống tiền bối, điện thoại di động của ngài cũng sập nguồn rồi.”
Đệch, Tống Thư Hàng lúc này mới nhớ ra, lúc mình ra ngoài pin còn có khoảng 7%. Ngồi chờ gần 3 tiếng, lúc nãy lại lên mạng, sập nguồn là đúng lẽ rồi.
Tống Thư Hàng xấu hổ nhận lại điện thoại của mình, rồi dò hỏi:
“Vũ Nhu Tử, cô đi Quỷ Đăng Tự có chuyện gì gấp không?”
Giọng nói của Vũ Nhu Tử vẫn mềm mại như trước:
“Cũng không phải là gấp lắm, nhưng càng nhanh càng tốt, nếu chậm sẽ có biến. “
Nếu mà đi chậm, cha cô từ nhà Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối về rồi, sau đó nhất định sẽ đi tìm cô lôi về cho xem.
Đúng thế, đây cũng là lý do mà cô đáp cho có khi Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối hỏi trong nhóm chat.
Nếu cha mà về nhà thì cô không thể lén lút ra ngoài nữa rồi.
Tống Thư Hàng đề nghị:
“Nếu không thì cô về ký túc xá của ta nhé? Ta sẽ dùng máy tính tìm đường cho cô, cũng tiện sạc điện thoại cho cô, nhưng mà từ đây đi đến ký túc xác của ta mất 20 phút cơ, có được không?”
Tống Thư Hàng là chàng trai trước sau như một, nét mặt vẫn luôn thân thiện, là người tốt từ trong xương tốt ra.
Nên hắn thật sự sẽ không làm mấy chuyện như bỏ mặc Vũ Nhu Tử không quan tâm. Trên thế giới này, trừ gay ra, thì còn có mấy người đàn ông sẽ bỏ qua cô gái đẹp như vậy nữa chứ.
Hai mắt Vũ Nhu Tử lóe lên ánh sáng chói lòa:
“Ký túc xá? Là nơi tiền bối ẩn cư à? Đi có 20 phút thôi thì không thành vấn đề!”
Tống Thư Hàng thử hỏi:
“Thế thì đi theo ta nhé?”
Vũ Nhu Tử ra sức gật đầu, kéo theo vali hành lý to tướng, theo sát sau lưng Tống Thư Hàng.
Thật là một cô gái dễ lừa. Trong lòng Tống Thư Hàng có chút phiền muộn, hắn luôn cảm giác chỉ cần hai cái kẹo que là có thể bắt cóc cô gái này thôi.
Có câu nói rằng, nam nữ phối hợp, thì làm việc không biết mệt mỏi.
Theo lý thuyết thì nam nữ cùng làm việc với nhau, thì càng thêm năng suất, thế nhưng… Tống Thư Hàng mới đi với Vũ Nhu Tử được 5 phút, lại bắt đầu thở dốc, mệt mỏi.
Hắn cười khổ, nhìn Vũ Nhu Tử đang đứng bên cạnh. Lời của cậu trai mặt mày sáng sủa trong nhóm ba chàng trai khi nãy lại vang lên trong đầu Tống Thư Hàng: ‘Người đẹp kia chân dài quá, đi nhanh thật.’ Mình đã cố chạy bước nhỏ rồi mà vẫn không theo kịp được.
Chân dài thật sự là có ưu thế. Một bước của nàng bằng hai bước của hắn cmnr!
Vũ Nhu Tử đã cố gắng đi rất chậm rồi, Tống Thư Hàng lại càng cố sức đi chậm nữa. Chuyện này có thể không mệt mỏi sao?
Vũ Nhu Tử nghi hoặc nhìn về phía hắn:
“Tiền bối, hình như ngài đang hết hơi à??”
Chắc không phải đâu nhỉ? Mới đi có hơn 5 phút, sao có thể khiến một vị tiền bối tu vi tinh thâm thở hồng hộc được chứ.
Tống Thư Hàng cố gắng hít thở:
“Phù, đi từ từ thôi, không vội làm gì.”
Vũ Nhu Tử nửa hiểu nửa không, gật nhẹ đầu đồng ý:
“Vâng.”
Cô cảm giác trạng thái của vị tiền bối này tựa hồ có chút không đúng, giống như sức khỏe của hắn rất kém cỏi.
Nhưng cô lại là một cô gái hiểu biết, chú trọng tâm trạng của người khác. Nếu tiền bối đã không nói, cô cũng sẽ không lắm mồm hỏi, tránh cho người khác chán ghét mình.
Vì vậy cô chủ động phối hợp với Tống Thư Hàng, bước ngắn lại, cố duy trì tốc độ bằng với hắn.
Tống Thư Hàng cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người rời khỏi khu La Tín, càng đi càng chậm.
Rất trùng hợp là, ở phía sau lưng bọn họ, ba chàng trai vừa nãy bình luận cho điểm về các loại chân đẹp cũng cầm túi lớn túi nhỏ, ra khỏi khu La Tín.
Chàng mập chỉ vào bóng lưng Vũ Nhu Tử:
“Ớ? Lại thấy cô gái lúc nãy rồi!”
Cậu trai sáng sủa kia lập tức giữ vững tinh thần:
“Đâu? Lần này nhất định phải đuổi theo cô ấy mới được!”
Anh chàng tóc ngắn lười nhác đáp:
“Mày đừng có đùa. Người ta có bạn trai rồi.”
Cậu chàng sáng sủa kia thấy được Tống Thư Hàng đứng bên Vũ Nhu Tử, lập tức thất vọng:
“Hoa đã có chậu rồi, tức thật!”
Tên mập cười nói:
“Hoa đã có chậu thì sao nào? Chỉ cần đập chậu thì không sợ không cướp được hoa. Mày can đảm lên đi!”
Chẳng ngờ cậu chàng sáng sủa lúc này lại bảo:
“Tao không có hứng đập chậu cướp hoa.”
Thế nhưng đột nhiên, Cậu chàng sáng sủa lại nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Thư Hàng rồi nói:
“Này, bọn mày có thấy thằng kia hơi quen mắt không?”
Anh chàng tóc ngắn chán nản đáp:
“Ừ, quen mắt là đúng rồi. Vì lúc nãy chúng ta đứng ở khu La Tín bình luận, cho cô em này 100 điểm, thằng đấy cũng đứng cạnh mình mà.”
“…”
Tên mập câm nín.
“…”
Cậu chàng sáng sủa cũng cạn lời.
“Nó đứng cạnh chúng ta, nó đứng cạnh chúng ta.”
Những lời này cứ vang vọng trong tai cậu chàng sáng sủa.
Cậu chàng sáng sủa ngã quỵ:
“Đây chẳng phải là công lược chi thần trong truyền thuyết hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận