Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 393: Lục thảo thơm hơn là vì ngươi đấy.

Chương 393: Lục thảo thơm hơn là vì ngươi đấy.
“Ha ha, không thể xem là nắm giữ. Chẳng qua trùng hợp là gần đây ta đang nghiên cứu một chút về ‘lực lượng không gian’ mà thôi.”
Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười nói:
“Chẳng phải ban nãy người nói lão phu là tiền bối ‘hiểu biết rộng’ sao? Cho nên ta không thể để cho ngươi thất vọng được, phải không nào?”
Vừa nói chuyện, Linh Điệp Tôn Giả vừa dùng một tay nắm lấy họa quyển kiếm quyết trong tay “tiên sinh” nọ. Giữa tiếng gần bất cam của tiên sinh, hắn chậm rãi kéo họa quyển ra khỏi “Đấu Chuyển Tinh Di trận”.
“Chết tiệt! Chết tiệt! kiếm quyết là của ta! Nó là của ta, của ta!”
Tiên sinh điên cuồng bắt lấy họa quyển kiếm quyết.
Kiếm quyết này là một phần cực kỳ quan trọng trong kế hoạch tương lai của hắn, tuyệt đối không thể để cho người khác cướp đi được. tiên sinh dốc hết toàn lực muốn giật kiếm quyết về.
Thế nhưng lực lượng của hắn làm sao có thể sánh với một vị Tôn Giả lão luyện cường đại được? Tất cả cố gắng giãy dụa của hắn chỉ là dã tràng se cát mà thôi.
Cuối cùng, họa quyển kiếm quyết vẫn bị Linh Điệp Tôn Giả kéo ra khỏi “Đấu Chuyển Tinh Di trận”. Không chỉ có kiếm quyết mà ngay cả đôi tay của tiên sinh cũng bị giật ra theo.
Hai tay của hắn bị lực cắt không gian bao quanh “Đấu Chuyển Tinh Di trận” cắt đứt khi tranh giành họa quyển kiếm quyết, sau đó bị Tôn Giả lôi ra khỏi trận pháp không gian.
Thế nhưng đôi tay này lại không phải tay của con người mà có kết cấu y như máy móc… là cánh tay pháp bảo sao?
Linh Điệp Tôn Giả tiện tay ném cả hai cánh tay và họa quyển về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cầm chặt họa quyển của tán tu Lý Thiên Tố rồi nhanh chóng mở ra xem thật giả thế nào.
“AHHHHHH!”
Tiên sinh trong trận pháp gầm rú dữ dội như dã thú, thân thể nhanh chóng chìm xuống chỉ còn lại nửa cái đầu thò lên.
Khi Tống Thư Hàng mở họa quyển ra thì phát hiện trong tay mình chỉ có một họa quyển quyển. Hắn lập tức hô lên:
“Linh Điệp tiền bối, chỉ có một bức họa quyển, còn ba bức nữa vẫn ở trên người hắn!”
Song lúc này thì cái đầu của tiên sinh cũng đã biến mất trong “Đấu Chuyển Tinh Di trận” rồi. Sau khi thân mình hắn lặn hết, trận pháp nhiễm máu trên mặt đất cũng bốc cháy tức thì và hóa ra tro.
“Thư Hàng tiểu hữu đừng lo.”
Linh Điệp Tôn Giả xoa cằm, mỉm cười:
“Ba họa quyển quyển kiếm quyết còn lại bị hắn lặng lẽ tráo đổi trong lúc tranh giành với ta đấy.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Linh Điệp tiền bối, đừng bảo là ngài cố ý đấy nhé?
“Trên người kẻ này có thứ làm cho ta hứng thú. Không phải sốt ruột, không mất họa quyển kiếm quyết được đâu. Nếu mấy ngày tới ngươi rảnh thì chúng ta cùng đi tìm hắn đi, được chứ?”
Linh Điệp Tôn Giả cười tươi rói.
Tống Thư Hàng cười gượng gật đầu, lòng tò mò của Linh Điệp Tôn Giả lớn thật đấy.
May mà ít nhất thì vẫn còn giữ được một bức họa quyển kiếm quyết. Tống Thư Hàng mở nó ra nhìn qua, thấy giống hệt như bức đã từng nhìn thấy ở trong giấc mộng cuộc đời của Sở Sở.
Song không biết có phải vì chỉ thu được một họa quyển quyển kiếm quyết chứ không được cả bộ, làm mất đi hiệu ứng bộ của nó hay không, mà linh quỷ trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng rất bình tĩnh. Nó không có phản ứng gì với họa quyển này cả.
Tống Thư Hàng xoay dọc xoay ngang mà vẫn chẳng biết trong họa quyển này cất giấu bí mật gì. Cuối cùng hắn đành từ bỏ, cuộn bức tranh vào rồi đeo lên lưng.
Lúc này, sáu đệ tử Sở gia mới hỏi:
“Sở Sở sư tỷ, ba họa quyển quyển còn lại tính sao bây giờ?”
“Đừng sợ, mấy ngày nữa ta và tiền bối nhất định sẽ tìm họa quyển về.”
Tống Thư Hàng đáp.
Có lẽ vì vẻ ngoài “Sở Sở cô nương” của hắn bây giờ có danh vọng rất cao trong gia tộc họ Sở, cho nên sau khi hắn cam đoan xong thì các đệ tử họ Sở đều bình tĩnh lại.
Linh Điệp Tôn Giả nhìn mặt đất vương vãi vết máu, đoạn nói:
“Đi, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Sau đó Tôn Giả quay người ra khỏi mật thất.
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử theo sát phía sau.
Cuối cùng là sáu đệ tử Sở gia.
Trước khi rời đi, sáu đệ tử nọ còn mang theo thi thể của hai tên phản đồ Sở gia bị giết. Bốn tấm da của đám người hầu thì bị để lại trong mật thất để giữ nguyên hiện trường.

..
Sau khi ra ngoài mới thấy có rất nhiều đệ tử Sở gia đeo mặt nạ phòng độc đang tập trung lại phía mật thất.
Linh Điệp Tôn Giả nhíu mày, hắn không muốn bị nhiều đệ tử Sở gia vây xem như vậy.
“Thư Hàng tiểu hữu, ta đi gặp các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 trước đây. Tiểu hữu ứng phó với đám đệ tử họ Sở này nhé.”
Linh Điệp Tôn Giả cười nói với Tống Thư Hàng.
Dứt lời, không đợi Tống Thư Hàng đáp lại thì Linh Điệp Tôn Giả đã biến mất tăm, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa. Vũ Nhu Tử cũng biến mất theo luôn. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị cha mình túm đi mất rồi.
Chỉ còn trơ lại một mình Tống Thư Hàng đứng lẻ loi ở cửa từ đường Sở gia.
Tống Thư Hàng nhìn đám đệ tử Sở gia đông đảo mà giật giật khóe miệng.
Sáu đệ tử Sở gia đeo mặt nạ phòng độc nâng hai thi thể từ mật thất lên cũng ra khỏi từ đường:
“Sở Sở sư tỷ, tiền bối và cô nương ban nãy đâu rồi?”
“Họ có việc nên đi trước rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Một đám người Sở gia chạy tới từ phía trước, nhao nhao hỏi thăm Tống Thư Hàng:
“Sở Sở sư tỷ, trong mật thất đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sở Sở sư tỷ, kẻ xâm nhập đâu rồi?”
“Sư tỷ, kẻ địch đâu? Chúng ta phải giết chết tất cả đám người dám đến gây sự ở Sở gia!”
“Sở Sở sư tỷ, mấy thứ người mọc đầy gai trên mặt đất này là kẻ địch à?”
Cả đám mồm năm miệng mười gọi “Sở Sở sư tỷ”, làm cho Tống Thư Hàng cảm thấy gan ruột đau nhói.
Hắn giơ tay ngăn giữa không trung ý bảo họ trật tự:
“Trật tự nào, như mọi người đã thấy, phần lớn kẻ xâm nhập đều đã chết, có một tên đào tẩu mất rồi. Việc này tạm thời chấm dứt ở đây, còn lại chờ tộc lão tới rồi xử lý.”
Ở Sở gia, Sở Sở cô nương có danh vọng rất cao, tất cả đệ tử Sở gia đều im lặng hết.
“Sau đó, phái một đệ tử nhanh nhẹn chạy tới Đoạn Tiên đài mời mấy vị tiền bối Sở gia về đây, nghĩ cách xua tan sương mù trong tộc đi.”
“Các đệ tử đeo mặt nạ phòng độc tập hợp thành một đội cứu viện, đưa những người đang hôn mê ở sâu trong tộc ra ngoài. Nếu có đồng tộc nào bị thương thì đưa họ ra đây chữa trị.”
“Phong tỏa từ đường mật thất, không được để bất cứ kẻ nào bước vào.”
“Duy trì cảnh giới, phòng ngừa kẻ xấu bụng nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Tống Thư Hàng lấy thân phận “Sở Sở” hạ liền một loạt mệnh lệnh. Trừ những điều này, hắn cũng chưa nghĩ ra được việc gì khác phải làm. Chung quy hắn cũng chỉ là một sinh viên mới trở thành tu sĩ được hai tháng mà thôi… không thể trông cậy hắn chống đỡ toàn bộ cục diện như một tộc trưởng chân chính được.
Trên thực tế thì Tống Thư Hàng đã làm tốt lắm rồi. Sau mấy mệnh lệnh của hắn, những người còn ở lại trông coi Sở gia bắt đầu ai vào việc nấy, bận rộn không ngừng.
Sau khi người trong tộc họ Sở phân tán nhau ra làm việc, sáu đệ tử cùng vào mật thất mới nhỏ giọng hỏi Tống Thư Hàng:
“Sở Sở sư tỷ, sao hai đệ tử Sở gia này cũng ở trong mật thất vậy?”
“Lúc ta vào mật thất thì họ đã bị giết hại rồi.”
Tống Thư Hàng lắc đầu mà nói.
Sáu đệ tử đeo mặt nạ phòng độc nghiến răng gằn lên:
“Phường giặc khốn nạn!”
“Sư tỷ, bọn ta đưa thi thể hai vị sư huynh đi an trí trước đã.”
Trong giọng nói của sáu đệ tử đeo mặt nạ phòng độc đong đầy bi thương.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Cho dù là tu sĩ… thì đôi khi sinh mệnh vẫn vô cùng yếu ớt.
Đang lúc sáu đệ tử đeo mặt nạ phòng độc chuẩn bị mang thi thể đi, thì đột nhiên một người trong số đó dừng khựng lại, rồi bắt đầu vươn tay gãi lấy gãi để lên thân thể mình.
“Lạ thật, sao mà ngứa thế!”
Đệ tử Sở gia nọ nói.
Câu nói của hắn như một ngòi nổ, năm đệ tử Sở gia còn lại cũng bắt đầu cào lên người mình không ngừng:
“Ngứa quá! Ngứa quá!”
Tống Thư Hàng:
“Sao vậy?”
“Ngứa quá!”
Sáu đệ tử đều xé rách quần áo của mình rồi cố sức cào cấu lên người.
Trong đó còn có một đệ tử xé tan chiếc áo khoác dày, để lộ một mảng da thịt trắng nõn… cô ấy là nữ tu.
“Trúng độc à?”
Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới đám bụi phun ra trong mật thất vào phút cuối.
Sau đó, hắn lại nhìn sang hai thi thể kia.
Thì ra là thế… Tuy đám bụi kia đã bị Linh Điệp Tôn Giả thổi bay tan tác, song vẫn còn một chút dính lại bên trong mật thất. Chắc là không ít thứ bụi ấy đã dây lên hai thi thể này. Thế là mấy đệ tử Sở gia nâng thi thể đi đã trúng chiêu.
Độc phấn thật là bá đạo.
Tống Thư Hàng nói:
“Các ngươi thử vận dụng khí huyết chi lực xem có đẩy được độc tố ra ngoài không.”
Sáu đệ tử Sở gia này đều là tu sĩ cảnh giới nhất phẩm. Nghe Tống Thư Hàng nói vậy, họ lập tức kích hoạt lực lượng ở khiếu huyệt trong cơ thể, muốn làm giảm bớt nỗi đau thể xác. Ai ngờ chẳng hề có hơi hiệu quả nào. Vận chuyển khí huyết chi lực chỉ càng làm cho cơ thể họ thêm đau đớn mà thôi.
“Nhịn xuống, đừng cào cấu nữa. Để thi thể sang một bên đi, đừng cho ai tiếp xúc với các thi thể này nữa.”
Tống Thư Hàng hô lên.
đệ tử Sở gia lập tức hiểu ra, bèn vội vàng đặt thi thể người tộc mình sang bên cạnh.
“Các ngươi tản ra, đừng hoảng loạn.”
Tống Thư Hàng nói với sáu người họ Sở.
Nói xong, hắn cẩn thận bước tới, đến gần một đệ tử Sở gia. Bây giờ chỉ cần mấy người này run run một cái thôi thì cũng đủ để truyền bụi độc sang người hắn rồi.
Sau khi tiến lên một bước, Tống Thư Hàng đến trước mặt một đệ tử, vươn một ngón tay đặt hờ lên cổ tay hắn, tránh để da thịt tiếp xúc trực tiếp với nhau. Thế rồi, hắn vận chuyển chân khí trong đan điền, đưa vào cơ thể đệ tử này một cách thận trọng.
Chân khí trong người hắn được tu luyện ra từ kim cương căn bản quyền pháp và chân ngã minh tưởng kinh, chính là công pháp của phật môn, có tác dụng nhất định trong việc khắc chế độc tố.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn đưa chân khí vào trong cơ thể một tu sĩ khác, cho nên vẫn còn lạ lẫm lắm.
Khi chân khí đi dọc theo cổ tay vào đến trong người đệ tử Sở gia, Tống Thư Hàng cảm thấy tầm mắt của mình bỗng sáng hẳn lên. Hắn cảm giác như mình có thể “nhìn” thấy một chút tình hình cơ thể của đối phương theo hướng chân khí đi tới.
Đây là một cảm giác thần diệu vô cùng… trong lòng Tống Thư Hàng bỗng lóe lên một tia minh ngộ.
Chân khí của hắn vận chuyển một vòng trong cơ thể của đệ tử nọ.
Tuy rằng độc tố không bị bài trừ nhưng vẫn bị chân khí khắc chế, làm cho nỗi đau của đệ tử ấy thuyên giảm hẳn đi.
Có tác dụng, thế là tốt rồi.
Tiếp theo có thể nhờ tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 xem xem đây là độc tố gì, để giải quyết nó cho dứt điểm.
Tống Thư Hàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với đệ tử kia:
“Yên tâm, tuy rằng ta chỉ giảm ngứa được thôi, nhưng mà…”
Vốn dĩ hắn định nói, nhưng ta có thể tìm các vị tiền bối để xử lý chất độc trong người cho ngươi.
Nhưng đúng lúc này thì… đệ tử Sở gia kia chần chừ một lát, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, rồi bật ra một câu hát theo thói quen:
“Lục…lục thảo thơm hơn là vì ngươi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận