Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1862: Lén Đuổi Theo

Chương 1862: Lén Đuổi Theo
Vị Vũ Nhu Tử này giấu mình trong đám đạo hữu say rượu, vừa ăn uống vừa vểnh tai lên nghe ngóng tin tức. Từ đầu đến cuối các đạo hữu trong nhóm không hề phát hiện ra điều gì khác thường.
Đạo hữu nào thấy cô cũng cho rằng cô là Vũ Nhu Tử, cho dù ngẫu nhiên có người thấy có ba Vũ Nhu Tử lăn lộn chơi đùa thì cũng không nghi ngờ hay thắc mắc gì.
Nguyên nhân của việc này không chỉ do các đạo hữu uống say mà còn do tác dụng của tiểu pháp thuật mà Vũ Nhu Tử Thiên Đế đã thi triển lên bản thân.
Đây là một pháp thuật có thể khiến người khác không chú ý đến cô, người nào thấy cô cũng sẽ cảm thấy sự tồn tại của cô là hợp lý. Tiểu pháp thuật này là pháp thuật do một vị đại sư thích khách từng sống ở Thiên Đình bắt chước theo công pháp của tông môn thần kỳ nào đó, suy luận sáng tạo ra.
Nhờ tiểu pháp thuật này, Vũ Nhu Tử Thiên Đế hoạt động như cá gặp nước trong buổi tiệc của nhóm Cửu Châu số 1. Trừ Linh Điệp Thánh Quân ra, những người khác không hề chú ý đến sự khác thường của cô.
Mà Linh Điệp Thánh Quân lại đang đắm chìm trong sự hạnh phúc vì có ba cô con gái, không cách nào thoát ra được.
Vũ Nhu Tử Thiên Đế nhấp một ngụm rượu ngon. Mảnh vỡ Đông Phương Xuân Các là mảnh vỡ thuộc về cung điện của tứ phương Đại Đế ở Thiên Đình. Trong Thiên Đình ở thời đại viễn cổ, trừ cung điện của Thiên Đế là lõi ra thì cung điện của tứ phương Đại Đế và thế giới đặc biệt của Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm là những nơi quan trọng nhất trong số các nơi còn lại.
Có thể nói, Thiên Đình ở thời đại viễn cổ là thế lực mạnh nhất trong lịch sử tu chân. Ngay cả Nho gia do một tay Thánh Nhân Nho gia sáng lập ra cũng không thể sánh với Thiên Đình, ít nhất là về số lượng Trường Sinh Giả, Nho gia thua xa Thiên Đình.
Tư tưởng và hình thức thành lập của hai bên khác nhau.
Nho gia là do Thánh Nhân bắt đầu sáng lập từ con số không, tất cả đệ tử đều do một tay hắn bồi dưỡng ra.
Còn Thiên Đình ở thời đại viễn cổ là do Thiên Đế và mấy người bạn cùng chung chí hướng chung tay thành lập, cũng thu nạp rất nhiều cao thủ gia nhập.
Mà bây giờ khi cô muốn xây lại Thiên Đình, trừ chủ điện của Thiên Đế ra thì mảnh vỡ thuộc về cung điện của tứ phương Đại Đế là bộ phận rất quan trọng.
Cô vểnh tai lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Tống Thư và cái gì cũng có thể bán.
Tống Thư Hàng không vội bảo đại lão chuyển giao mảnh vỡ ngay mà hỏi rõ trước:
“Cái gì cũng có thể bán tiền bối, mảnh vỡ Đông Phương Xuân Các lớn cỡ nào?”
“Số mảnh vỡ mà đường dây trong tay ta lấy được có ba mảnh, mỗi mảnh lớn bằng một phần tư hòn đảo nhỏ dưới chân chúng ta.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán trả lời.
Ba mảnh vỡ này là số lượng sau khi đã trừ đi mấy mảnh vỡ trong tay đệ tử của hắn là hàng gì cũng có thể bổ.
Đã làm kinh doanh đương nhiên sẽ có cạnh tranh, tiếc là hàng gì cũng có thể bổ là đệ tử quý giá của hắn, không thể cướp hàng từ tay nó được...
“Có lẽ lần sau nên tìm một khách hàng rồi bán hàng gì cũng có thể bổ với giá cao để nó lập gia đình sớm, vậy là sau này không lo nó cướp mối làm ăn với ta nữa rồi còn gì?”
Một ý tưởng táo bạo hiện lên trong đầu đại lão cái gì cũng có thể bán.
“Có thể thu nhỏ lại không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đại lão cái gì cũng có thể bán lắc đầu:
“Không có chức năng này, dù sao cũng là mảnh vỡ mà.”
Tống Thư Hàng:
“Vậy tiền bối ngài có cách nào thu nhỏ chúng lại không?”
“Có.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán xoa ngón tay:
“Chỉ cần giá tiền thích hợp, cái gì cũng có thể bán.”
“Tiền bối chờ chút.”
Tống Thư Hàng đáp.
Lúc này hắn rất muốn vung tay lên nói ‘Không sao, ta có tiền’ giống như m Ảnh tiền bối.
Nhưng tiếc là... hắn không có tiền.
Tống Thư Hàng xoay người truyền âm cho Bạch tiền bối phân thân ở cách đó không xa:
“Bạch tiền bối, ngài có cách nào thu nhỏ ba đảo nhỏ lớn bằng một phần tư Điền Thiên đảo không? Nhỏ đến mức có thể đưa vào thế giới hạch tâm của ta ấy?”
“Dưỡng Đao thuật của ngươi thì sao?”
Bạch tiền bối phân thân dùng nĩa chọn một miếng thiên kiếp kho cho vào miệng, lúc này hai quai hàm của hắn đã bị nhét đầy.
Nếu không có pháp thuật truyền âm nhập mật thì bây giờ hắn không cách nào mở miệng nói chuyện được.
“Không được, lần này là mảnh vỡ chứ không phải pháp khí hoàn chỉnh, sợ là Dưỡng Đao thuật không có hiệu quả.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Vậy thì cắt chúng ra thành mảnh nhỏ sau đó dọn vào trong thế giới hạch tâm của ngươi.”
Bạch tiền bối phân thân nuốt thiên kiếp kho trong miệng xuống rồi nói tiếp:
“Nếu bản thể ở đây, trong tay hắn có một đại trận pháp chắc hắn có thể thu nhỏ mảnh vỡ Thiên Đình trong thời gian ngắn. Thế nhưng trận pháp đó tiêu hao rất lớn, ta là phân thân, không đủ năng lượng để khởi động đại trận pháp đó.”
Khi tiêu hao hết năng lượng, Bạch tiền bối phân thân sẽ biến mất.
“Nếu lúc này Bạch tiền bối two không giận thì hẳn là có thể nhờ Bạch tiền bối two giúp đỡ.”
Tống Thư Hàng xoa cằm nghĩ, nhưng bây giờ không phải lúc triệu hồi Bạch tiền bối two.
Vậy trước mắt chỉ còn một cách là tiếp tục mượn tiền của Bạch tiền bối.
“Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng mặt dày nói:
“Có thể cho ta mượn thêm chút linh thạch được không?”
“Được chứ, muốn bao nhiêu?”
Hai quai hàm của Bạch tiền bối phân thân lại phồng lên.
Tống Thư Hàng nhìn đại lão cái gì cũng có thể bán:
“Tiền bối, cần bao nhiêu linh thạch cho việc thu nhỏ mảnh vỡ?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán mỉm cười, đưa ra bốn ngón tay. Nhờ tức giận lắc vỏ kiếm của Xích Tiêu kiếm nên hắn đã tỉnh rượu một chú. Sau khi tỉnh rượu, chuyện làm ăn cũng dễ bàn hơn.
Cùng lúc đó, Hàng gì cũng có tiên tử ở sau lưng hắn lén đưa ra ba ngón tay.
Tống Thư Hàng:
“...”
Vậy là rõ rồi nhé, đại lão cái gì cũng có thể bán đang đào hố chờ hắn nhảy vào.
Đại lão cái gì cũng có thể bán bỗng quay đầu lại nhìn Hàng gì cũng có tiên tử:
“Đồ ngốc, lúc đối phương là Bá Tống, chúng ta không giảm 5%!”
“Tại sao ta không được giảm 5%? Còn nữa, bốn giảm đi 5% cũng không phải là ba nhé!”
Tống Thư Hàng không nhịn được mà chất vấn.
Cái gì cũng có thể bán tiền bối, ta nhìn lầm ngài rồi, ta cứ tưởng tình hữu nghị của chúng ta không đến nỗi nào mà.
“Thật ra ta cảm thấy Bá Tống đạo hữu rất tốt, có tiềm năng trở thành khách hàng VIP.”
Hàng gì cũng có tiên tử nói.
Tống Thư Hàng gật đầu lia lịa.
Đại lão cái gì cũng có thể bán thở dài sầu não. Con người luôn kỳ lạ thế đấy. Có một số cái hố, khi bản thân chưa rơi xuống thì dù người khác có nói thế nào cũng không tin, chỉ khi bản thân cũng rơi xuống hố rồi mới tin đó là một cái hố to.
Bây giờ hàng gì cũng có thể bổ chưa thấy rõ cái hố trời(*) Bá Tống này.
Chờ một ngày nào đó chính cô rơi xuống cái hố này, lúc đó có hối hận cũng không kịp.
“Thôi được rồi, vậy thì ba viên linh thạch cửu phẩm, không thể ít hơn nữa, ít hơn nữa ta sẽ bị lỗ vốn.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán trầm giọng nói.
“Thành giao.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Bây giờ chuyển hàng đến cho ngươi luôn hay sao?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán hỏi.
Tống Thư Hàng nhìn về phía Bạch tiền bối phân thân.
Bạch tiền bối phân thân lắc đầu:
“Không vội, chờ buổi tiệc kết thúc rồi bàn tiếp về chuyện giao dịch.”
Bây giờ trên người phân thân cũng không có tiền, hắn phải đi đến các bảo khố do bản thể chôn giấu để lấy linh thạch.
“Được thôi, vậy trước hết ta sẽ nhờ người chuyển hàng đến. Sau đó chúng ta sẽ chọn một địa điểm, một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Dứt lời, đại lão cái gì cũng có thể bán lấy điện thoại di động ra:
“Bây giờ ta đi gọi điện thoại để dặn dò một chút.”
Nói xong, hắn bay lên trời, rời khỏi buổi tiệc ồn ào.
Vũ Nhu Tử Thiên Đế vẫn giấu mình trong đám đông buông nĩa xuống, sau đó lén đuổi theo cái gì cũng có thể bán.
Chú thích:
(*) Hố trời: chỉ vách đá có sức chứa cực lớn, dốc đứng và hình tròn, sâu như một cái giếng, rộng và sâu hơn 100m.
Bạn cần đăng nhập để bình luận