Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1695: Nằm xuống, chờ diễn đồ kim đan tự động hoàn thành!

Chương 1695: Nằm xuống, chờ diễn đồ kim đan tự động hoàn thành!
Tống Thư Hàng suy nghĩ mãi.
Nếu giữa hai người kia thực sự có điểm gì tương đồng thì chính là… hắn đã từng ăn cả hai.
Tống *cái gì cũng chén* Thư Hàng
Búp hành của Thông Nương không biết đã bị ngắt bao nhiêu lần. Mầm hành bóc vỏ còn chất cả đống. Cật Qua Thánh Quân thì càng không cần phải nói, vị này thậm chí còn cống hiến cả thân thể nữa là.
Nếu như đây chính là cơ duyên dẫn đến sợi dây nhân quả bảy sắc… thì đầu kia của sợi dây nhân quả bảy sắc cuối cùng là ai?
Tống Thư Hàng nhớ rằng mình đã ăn búp hành của Thông Nương và thịt của Kình Thánh. Tà ma chuột Hamster từng bị hắn nuốt sống nhưng hắn không tiêu hóa nó, cho nên không thể tính nó vào được.
Trừ những người đó… còn có ai bị hắn ăn mà chưa chết đây?
Nếu đối phương đã chết thì sợi dây nhân quả phải đứt rồi.
Tống Thư Hàng giở lại trò cũ, lần theo sợi dây nhân quả này để tìm hiểu nguồn gốc.
Một lát sau, hắn tìm thấy đầu nguồn của sợi dây nhân quả kia.
Ngay khi tiếp xúc với đầu nguồn, Tống Thư Hàng trợn tròn mắt rồi nhanh chóng cắt đứt kết nối.
Bởi vì đầu còn lại của sợi dây nhân quả chính là đại lão quả cầu béo!
Khi Tống Thư Hàng tìm ngược lại đầu nguồn của sợi dây nhân quả, không ngờ lại thấy đạo lão quả cầu kim loại thể lỏng trong thế giới Cửu U.
Trong hình ảnh hắn nhận được, đại lão quả cầu béo đang đào hố trong thế giới Cửu U, không biết nó muốn làm gì.
Khi Tống Thư Hàng cảm ứng được đại lão quả cầu béo thì nó cũng cảm ứng được Tống Thư Hàng.
Nó là một sự tồn tại cực kì cường đại, chỉ cần đọc tên hoặc là biệt danh của nó trong Cửu U thì nó đã cảm ứng được, huống hồ Tống Thư Hàng còn lần theo sợi dây nhân quả tìm đến tận cửa!
Thế là đại lão quả cầu béo ghim chặt vị trí của Tống Thư Hàng từ xa, cách không vận công, chuẩn bị nện chết thằng ranh không biết sống chết kia.
Nhưng ngay khi nó ghim được vị trí của Tống Thư Hàng thì tọa độ lại tự động biến hóa.
Khi đại lão quả cầu béo chuẩn bị tấn công Tống Thư Hàng từ xa thì phát hiện ra thằng ranh này đang ở trong thiên kiếp bát phẩm lên cửu phẩm.
Đại lão quả cầu béo: “???”
Đậu má!
Suýt nữa thì nó đã lao thẳng vào thiên kiếp rồi!
Đây là cạm bẫy!
Một cạm bẫy vô sỉ đến cùng cực, muốn dẫn sức mạnh của nó vào thế giới thiên kiếp để dùng lực lượng thiên kiếp chơi đểu nó. Âm mưu này mới thâm độc làm sao.
Trên đời này chỉ có một người có thể bày ra cạm bẫy hèn hạ như vậy mà thôi.
“Bạch! Cái đồ chết tiệt đáng bị thánh quang chôn sống kia! Sao ngươi dám sắp đặt cạm bẫy hèn hạ như thế hả?!” Quả cầu kim loại thể lỏng giận dữ gầm thét.
Theo cơn phẫn nộ của nó, cả thế giới Cửu U đều sôi trào, tà năng cuồn cuộn dâng lên, những sinh vật cấp thấp trong thế giới Cửu U run lẩy bẩy.
Tà năng Cửu U như núi lửa phun trào hết đợt này đến đợt khác.
Tiếng gầm thét giận dữ của nó văng vẳng khắp thế giới Cửu U.
Bản thể của Bạch tiền bối two ở thế giới Cửu U gãi đầu khó hiểu: “Ta vừa làm cái gì à?”
Ta thiết kế bẫy rập cho quả cầu béo lúc nào thế?
Đã thế còn là bẫy rập “hèn hạ vô sỉ” nữa chứ.
Gần đây ta bận ơi là bận, chưa kịp bố trí cạm bẫy tinh xảo như vậy mà?
“Nhất định ta phải làm gỏi ngươi! Ngươi cứ chờ đấy cho ta!” Quả cầu kim loại thể lỏng gầm rú.
Bạch tiền bối two vừa nghe thấy câu ấy thì hăng hái hẳn lên: “Ha ha ha, có giỏi thì làm gỏi ta đi! Đúng là cạm bẫy ta làm đấy, không phục thì đến chịu nhục!”
Cà khịa quả cầu béo là chuyện vui nhất trần đời!
Chỉ cần là cạm bẫy làm hại được quả cầu béo thì Bạch tiền bối two rất vui lòng nhận hết làm của mình, không phải do hắn bày cũng được.
Hắn tình nguyện chụp cái mũ này lên đầu, vì thích nhất là xem quả cầu béo tức giận đến nhảy dựng lên mà không làm gì được mình cả.
“Chờ bao giờ kế lớn của ta thành công thì nhất định ngươi sẽ phải chết không có chỗ chôn!” Quả cầu kim loại thể lỏng gầm lên.
“Ta chờ kế hoạch số 111 của ngươi đó ~ Không cần khách khí, cứ thoải mái mà bộc lộ hết bản lĩnh ra đi. Không dốc hết 100% sức lực thì ngươi chỉ đáng mặt cháu trai ta thôi!” Bản thể của Bạch tiền bối two vui vẻ nói.
Không biết đây đã là kế hoạch lớn thứ bao nhiêu của quả cầu béo kia rồi. Từ khi nó nhậm chức tới nay, không lúc nào không ôm mưu đồ xử lý Bạch tiền bối two hoặc là phong ấn hắn vĩnh viễn.
Nhưng đến tận bây giờ, vô số kế hoạch tinh diệu của quả cầu béo đều chết non giữa đường.
Trái lại, Bạch tiền bối two phản kích quả cầu béo lên nào là thành công lần đó.
Ăn món ăn ngon nhất, ngủ giấc ngủ say nhất, cà khịa quả cầu béo vui nhất. Bạch tiền bối two cảm thấy nhân sinh của mình viên mãn quá đi mà.

Trong Xích Long động.
Tống Thư Hàng sợ toát hết cả mồ hôi hột.
Hắn cứ nghĩ đại lão quả cầu béo sẽ phản kích ngay, ai ngờ nó lại chẳng có động tĩnh gì.
Đại lão quả cầu béo khinh không thèm chấp hắn à?
Hay là bây giờ nó bận quá nên chưa có thời gian để ý đến hắn đây?
Đào hố trong thế giới Cửu U quan trọng lắm sao? Quan trọng hơn cả việc nện cho ta một trận hả?
“Nhưng sao sợi dây nhân quả bảy sắc thứ ba của ta lại là đại lão quả cầu béo nhỉ?” Tống Thư Hàng bắt đầu hoài nghi không biết có phải mình đoán sai rồi không.
Hắn đã ăn đại lão quả cầu béo bao giờ đâu? Nếu có ăn thì cũng không có dạ dày đủ cứng để mà tiêu hóa.
Có lẽ nhân quả của đường bảy sắc không phải là vì hắn đã ăn Thông Nương và Cật Qua Thánh Quân rồi.
“Thư Hàng, làm gì mà giật mình thon thót thế hả? Sao ta lại cảm thấy ngươi đang làm chuyện rất nguy hiểm vậy?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi.
“Vừa rồi suýt nữa thì ta toi mạng.” Tống Thư Hàng vẫn còn hãi hùng: “Nhưng không sao cả, bây giờ ta đang là phân thân.”
Phân thân chết thì có thể ngưng tụ lại một lần nữa. Nhưng chuyện kéo phân thân ra khỏi không gian thiên kiếp bát phẩm lên cửu phẩm hơi bị phiền.
“Ta đang nhìn sợi dây nhân quả.” Tống Thư Hàng trả lời: “Hôm nay khéo sao ta lại thấy được sợi dây nhân quả trên người mình, sau đó lần theo nó tìm hiểu nguồn gốc, không ngờ lại mò đến tận đại lão quả cầu béo. Suýt nữa thì bị nó tấn công từ xa, thót cả tim.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “…”
Đã cách xa đến mức này rồi mà ngươi còn đi gây sự với chúa tể Cửu U ư?
Không cà khịa với người ta thì ngươi chết à?
“Tống ~ á chết rồi chết rồi ~~” Tạo Hóa Tiên Tử ngẩng đầu, miệng cạp hoa sen, vừa cạp vừa hát.
“Tiên tử đừng trù ẻo ta.” Tống Thư Hàng nói: “Từ giờ ta phải bế quan thật đàng hoàng để ổn định cảnh giới. Ngày mai hoặc ngày kia ta sẽ đi tìm Xích Đồng. Đến lúc thắp sáng con mắt Thánh Nhân trên diễn đồ kim đan của ta rồi.”
Tống Thư Hàng có trực giác con mắt Thánh Nhân chính là cửa ải khó khăn cuối cùng trong diễn đồ kim đan.
Bởi vì hắn cảm thấy mình chỉ cần bình tĩnh lại là có thể vẽ nét bút cuối cùng trên diễn đồ Bích Thủy các bất cứ lúc nào.
Nghe vô lý nhưng tự tin một cách kì cục!
Vậy là chỉ cần vẽ xong nét cuối cùng trên con mắt Thánh Nhân, bản vẽ của bảy viên tiểu kim đan sẽ hoàn thành.
Sau đó hắn sẽ dốc toàn lực cho bước cuối cùng, cũng là bước quan trọng nhất, là phác họa Kình đan bản mệnh.
Trong đầu Tống Thư Hàng đã có rất nhiều ý tưởng về cấu tứ của Kình đan bản mệnh.
Thậm chí hắn còn chưa sử dụng bản phác họa Thiên Đình viễn cổ.
Chỉ cần hắn muốn thì có thể chuyển bản phác họa của Thiên Đình tới, kết hợp với nhóm Cửu Châu số 1, sáng tạo ra một Thiên Đình thuộc về riêng hắn.
Nhưng…
Tống Thư Hàng đột nhiên không muốn động tay vẽ phác họa kim đan nữa.
“Nằm xuống, chờ diễn đồ kim đan tự động hoàn thành thôi!”
Hắn vẽ hết bản phác họa này đến bản phác họa khác, mệt mỏi lắm rồi.
Không biết diễn đồ kim đan của Kình đan bản mệnh có thể tự động hoàn thành dựa vào ý nghĩ của hắn không nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận